Trương Mỹ Lan chán ghét liếc nhìn Lệ Bách Nhiên, bà ta giả vờ thoải mái nói: "Được rồi! Lệ Bách Nhiên, từ nay về sau cậu hãy nhớ kỹ thứ không phải của mình thì đừng mơ tưởng tới.
Thiên Minh là người mềm lòng, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho các người nữa.
Nếu như có lần sau, cho dù Thiên Minh không nói cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu!"
Vừa dứt lời, bà ta hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc này hai chân Lệ Bách Nhiên đã mềm nhũn, anh ấy quỳ sụp xuống! Ngay khi Trương Mỹ Lan bước ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến tiếng hét sợ hãi, bà ta không khỏi khịt mũi xem thường: "Diễn trò yếu đuối này cho ai xem chứ!”
Hôm nay bà ta đến đây là muốn xả giận.
Lần trước, bọn họ kết hợp với bà cụ mắng mỏ bà ta đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được.
Bà ta vẫn còn nhớ rõ mẹ của Lệ Bách Nhiên đã mang theo một đám phụ nữ quý phái để chế giễu bà ta, suýt chút nữa đã khiến bà ta muốn bùng nổ.
Hiện tại sự thật đã rõ ràng, tất cả đều là do Lệ Bách Nhiên, chính tên nhóc chết tiệt này đã ngấm ngầm giở trò.
Dù có thế nào, bà ta cũng không thể từ bỏ cơ hội tuyệt vời này được.
Tâm trạng của Trương Mỹ Lan rất tốt đẹp, bà ta đang định vừa ngâm nga một bài hát vừa trở về nhà thì bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gì đó.
Người làm mẹ chồng như bà ta đã lâu rồi không gặp con dâu, một ngày không mắng cô thì bà ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Lúc này, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi gặp Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm hắt hơi một cái thật to ở nhà.
Lúc cô xuất viện, Lệ Thiên Minh ở nhà với cô hai ngày rồi mới rời đi.
Lúc này ở trong nhà chỉ có bà Diệp làm giúp việc.
Cả tòa biệt thự không có thêm người nào khác, ban ngày thì cũng không sao nhưng buổi tối lại thiếu chút hơi người.
Cô đang ngẩn ngơ trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Thanh Tâm giật mình, bất chợt cô nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tôi đến rồi, Đường Thanh Tâm đâu?"
Bà Diệp biết bà ta, Lệ Thiên Minh đã nói với bà ấy vào ngày đầu tiên bà ấy đến đây.
Nếu một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy đến đây gây rắc rối thì đó là mẹ của anh, nếu bà ấy nhìn thấy bà ta đến thì nhất định phải thông báo cho anh.
Bà Diệp bình tĩnh mời bà ta vào, cung kính gọi bà chủ.
Đường Thanh Tâm nghe giọng nói bèn bước xuống từ trên tầng: "Mẹ, con đây".
Từ khi bọn họ dọn ra ngoài đến bây giờ cũng được nửa tháng rồi chưa gặp mặt nhau, thậm chí Đường Thanh Tâm còn cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói của bà ta.
Trương Mỹ Lan liếc cô một cái, vẻ mặt đầy chán ghét: "Cô gầy như vậy làm sao có thể sinh con được? Tôi thật không biết Thiên
Minh nghĩ như thế nào, sao không tìm mầm đậu cho cô ăn chứ!” Đường Thanh Tâm cúi đầu liếc nhìn bộ ng ực có thể coi như đầy đặn của mình.
Sau đó cô lại chuyển tầm mắt về phía cơ thể Trương Mỹ Lan, nhất thời cảm thấy lép vế.
Quả thực, cô so với Trương Mỹ Lan còn kém xa, chỉ là phía trước lồi phía sau vểnh thì cô nhỏ hơn Trương Mỹ Lan không phải chỉ một ít.
Thấy Đường Thanh Tâm im lặng, Trương Mỹ Lan ngồi trên sô pha bực bội khi nhìn thấy quần áo cùng dáng vẻ ngoan ngoãn của cô: “Đường Thanh Tâm, cô lại đây! Không phải ở trong bệnh viện cô khóc lóc chửi bới rất dữ dội sao? Sao bây giờ lại câm thế này? Đây là nhà của cô, cô cũng không chào hỏi chút sao? Thật sự là một cái đầu gỗ mà!"
Đường Thanh Tâm bước nhỏ đi tới, cúi đầu giải thích: “Mẹ, đó là hoàn cảnh đặc biệt, con không chịu nổi mới nói như vậy.
Bây giờ gặp lại mẹ, con làm sao dám nói như vậy nữa!"
“Mạnh miệng! Tháng này vào ngày mấy?"
Trương Mỹ Lan cũng không quên nhiệm vụ quan trọng này, để cô mang thai và sinh con là trách nhiệm chính.
Nếu không thì cưới cô về làm gì?
Trong lòng Đường Thanh Tâm thầm than thở, Trương Mỹ Lan biết rất rõ ngày đến kỳ của cô, chỉ là ở trước mặt bà Diệp làm trò thì cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm thấp giọng thì thào, giọng nói giống như muỗi kêu: “Vẫn như trước đây".
“Như trước đây là sao? Tôi hỏi cô cùng Thiên Minh quan hệ khi nào? Các người dọn ra ngoài cũng đã một thời gian, cơ thể hai người đều mạnh khỏe.
Thiên Minh nói cô không có vấn đề gì, chẳng lẽ cô thật sự không thể sinh con sao?"
Trương Mỹ Lan nghi ngờ nhìn cô.
Lúc trước bà ta đã bị lừa bởi những tài liệu giả mạo của Đường Tuyết Mai và suýt chút nữa nghĩ rằng cô thực sự bị vô sinh.
Đường Thanh Tâm tự tử phải nhập viện, bà ta đặc biệt yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho cô.
Tất nhiên là bà ta thừa dịp lúc Đường Thanh Tâm đang hôn mê và Lệ Thiên Minh không ở trong phòng để làm, lần kiểm tra đó đã chứng tỏ cô không có vấn đề gì hết.
Đường Thanh Tâm cười khổ: "Mẹ, mẹ đã quên chuyện con không thể sinh con rồi sao?" Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném báo cáo kiểm tra cho cô cũng như báo cáo của mẹ cô, cùng nhau đập xuống trước mặt cô: "Cô đừng giở trò với tôi, tôi biết hết rồi!"
"Biết cái gì vậy?”
Vẻ mặt Lệ Thiên Minh u ám đi vào.
Anh bước nhanh đến bên cạnh Đường Thanh Tâm rồi ôm cô vào lòng: "Mẹ, con đã từng nói nếu không có việc gì thì mẹ đừng xen vào chuyện của bọn con.
Bọn con sẽ chuyển về khi cô ấy mang thai.
Nếu mẹ còn làm như vậy, áp lực của bọn con sẽ rất lớn."
Trương Mỹ Lan tức giận đến ngứa răng, đứng dậy đánh vài cái lên người Lệ Thiên Minh: “Con chỉ biết bảo vệ cô ta thôi!"
Trương Mỹ Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Thanh Tâm, sau đó xoay người bước ra khỏi biệt thự, bà ta còn không quên nhắc nhớ Lệ Thiên Minh: "Tên nhóc thối, tối mai nhớ trở về ăn cơm đấy!"
Đây là thỏa thuận của họ, Lệ Thiên Minh mỗi tuần sẽ trở về một lần.
Trương Mỹ Lan cũng cô đơn, sau khi chồng mất, bà ta chỉ có con trai làm chỗ dựa.
Cuối cùng sau khi con trai cưới vợ thì lại dọn ra ngoài sống.
Xem ra, dù giàu có thế nào thì khi gặp phải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng chỉ có một cách giải quyết, đó chính là trốn tránh!
Chỉ đành nhắm mắt làm ngơ thôi! Đường Thanh Tâm liếc nhìn người bên cạnh mình, thấy xe của anh đang đậu bên ngoài nhưng anh không mặc âu phục thì hiểu rõ anh đã
vội vàng trở về.
“Sao anh lại về vào lúc này vậy?"
Vừa hỏi cô vừa xoay người rời khỏi vòng tay của anh, Lệ Thiên Minh ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, tôi trở về lấy tài liệu."
Lấy tài liệu? Bọn họ mới chuyển đến đây được bao lâu? Trong phòng sách không có gì ngoài sách cả, với lại trong khoảng thời gian này anh đều không mang công việc trở về nhà.
Mặc dù khó hiểu nhưng Đường Thanh Tâm cũng không hỏi gì thêm.
Cô nhìn anh đi lên tầng, chẳng mấy chốc anh đã đi xuống với tay không.
Thấy Đường Thanh Tâm đang theo dõi mình, Lệ Thiên Minh ho khan một tiếng để che đi sự xấu hổ của bản thân: “Tôi quên mất đã đặt ở đâu rồi."
Đường Thanh Tâm cố nén cười, nhắc nhở rằng anh nên đến công ty tìm xem.
Lệ Thiên Minh gật đầu, sải bước ra khỏi cửa rồi lái xe đi thật nhanh.
Người phụ nữ cười thành tiếng, Lệ Thiên Minh, anh cũng có ngày hôm nay đấy!
Không phải cô cười nhạo Lệ Thiên Minh nhưng từ khi kết hôn đến nay, người đàn ông kia hầu như không bao giờ để bản thân thất thố như vậy.
Dù ở công ty hay ở nhà, lúc nào Lệ Thiên Minh cũng luôn bày ra bộ mặt cứng ngắc, thỉnh thoảng anh mới nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không có lúc nào cô bắt kịp.
Điều này khiến cô cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Nhưng hôm nay, dường như Lệ Thiên Minh đã thay đổi bản thân, anh như vậy lại khá đáng yêu! Bà Diệp thấy vậy thì chủ động giải thích: “Thưa cô, cậu chủ nói chỉ
cần mẹ cậu ấy qua đây thì phải lập tức thông báo cho cậu ấy ngay nên vừa rồi tôi đã bí mật gọi điện cho cậu chủ."
“Tại sao?" Đường Thanh Tâm khó hiểu.
“Cậu chủ nói sợ mẹ cậu ấy sẽ bắt nạt cô chủ.
Cậu chủ còn nói đôi khi cô chủ hay đùa giỡn, sợ cô chọc giận đến bà ấy."
Nửa câu đầu khiến Đường Thanh Tâm rất cảm động nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì Đường Thanh Tâm lại có chút không vui.
Người đàn ông độc ác này sao có thể luôn lấy việc cô khóc lóc trong bệnh viện ra nói như thế chứ?
Đường Thanh Tâm giậm mạnh chân trên sàn rồi xoay người đi lên tầng.
Bà Diệp ở sau lưng nở nụ cười ngầm hiểu.
Nếu Đường Thanh Tâm nhìn thấy, nhất định cô sẽ rất kinh ngạc, hóa ra bà Diệp cũng có biểu cảm khác!
Biệt thự đơn độc vốn đang rất náo nhiệt nhưng vì Trương Mỹ Lan rời đi mà lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước, Đường Thanh Tâm cảm thấy cô đơn vô cùng.
Lệ Thiên Minh không trở về nhà ăn tối, cô đang nằm trên giường một mình xem TV thì nhận được tin nhắn biên lai trên điện thoại, cô kiểm tra thì nhìn thấy tiền lương đã được thanh toán.
Được nhận lương mà không cần đi làm, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất khi làm vợ tổng giám đốc nhỉ?
Ngày tháng thoải mái luôn ngắn ngủi, khóe mắt cô nhìn tới bản thỏa thuận trong ngăn kéo đầu giường.
Đây mới chính là điểm nhấn trong cuộc sống sau này của cô.
Danh Sách Chương: