“Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi.
Bác sĩ!"
Lệ Thiên Minh căng thẳng hô lớn, xe cứu thương đã đến rất nhanh, thế nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ này vẫn mãi hôn mê bất tỉnh.
Căn cứ vào những người ở hiện trường miêu tả thì người này chảy nhiều máu như vậy nên đã không thể cứu được nữa rồi.
Cả grap trải giường dưới thân đều bị nhiễm đỏ chói mắt khiến trái tim Lệ Thiên Minh không ngừng run rẩy.
Trước nay anh chưa từng nghĩ đến Đường Thanh Tâm sẽ rời khỏi mình, anh cũng chưa từng thấy nhiều máu như vậy.
Cả cơ thể người đàn ông đều run rẩy, ngã ngồi trên ghế dài.
“Lệ Thiên Minh, chú là tên khốn kiếp!”
Lệ Bách Nhiên chạy nhanh đến nhấc cổ áo anh lên, không còn để ý đến bối phận mà quăng một nắm đấm lên mặt Lệ Thiên Minh.
Trương Mỹ Lan trùng hợp chạy đến, nhìn thấy một màn này thì không khỏi hét lên: “Lệ Bách Nhiên, cái tên nhóc xấu xa này, cậu điên rồi sao? Thiên Minh là chú út của cậu đấy!"
“Mẹ nó, chú út gì chứ.
Nếu như chú không yêu cô ấy thì buông tay đi, tại sao lại làm nhục cô ấy như vậy? Chú biết mẹ cô ấy bị Đường Quốc Cường khống chế, cô ấy muốn tìm chú giúp đỡ nhưng không tìm được chú.
Lệ Thiên Minh, chú đang ở đâu hả? Vậy mà chú lại lăn giường với đám gái bên ngoài đó, tên cầm thú này!”
Lại một quyền nữa giáng xuống, khóe miệng Lệ Thiên Minh đã rỉ máu.
Trương Mỹ Lan nhìn thấy con trai mình bị đánh thì lập tức nhặt túi xách lên đập vào người Lệ Bách Nhiên, trong miệng không ngừng mắng chửi.
“Dừng tay!"
Lệ Thiên Minh lấy mu bàn tay lau mép, từng bước ép sát đến gần, Trương Mỹ Lan không khỏi ngơ ngác nhìn anh.
“Tất cả những gì cậu nói đều là thật sao? Cô ấy đi tìm tôi, vậy bây giờ mẹ cô ấy thế nào rồi?”
“Hừ, con cho rằng không có chuyện gì mà tổng giám đốc không biết đâu.
Tại sao chú không đi hỏi người bố vợ tốt của chú một chút xem, mẹ vợ của chú làm sao bị bệnh tâm thần? Nếu như Đường Thanh Tâm xảy ra chuyện không may, mẹ cô ấy tuyệt đối sẽ không sống được nữa."
“Cậu nói cụ thể hơn đi." Lệ Thiên Minh níu lấy cổ áo Lệ Bách Nhiên, thế nhưng Lệ Bách Nhiên lại mạnh bạo đẩy anh ra, sau đó không nhìn anh nữa mà quay người rời đi.
Lệ Thiên Minh còn muốn tiến lên nhưng lại bị Trương Mỹ Lan ngăn lại.
Người phụ nữ đau lòng nhìn con trai mình, không nhịn được lên tiếng mắng chửi, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại cảm thấy phiền não đẩy bà ta ra.
“Mẹ, mẹ về trước đi, để con yên tĩnh ở đây một lát đã".
Cánh cửa phòng cấp cứu được đóng chặt lại, trong lòng Lệ Thiên Minh vô cùng phiền não, cả trái tim cũng rối loạn theo.
Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn, Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên ở bên nhau không phải vì chuyện của mẹ, nhất định không phải vậy.
Anh muốn kiếm cớ cho bản thân mình, chứng minh mình không sai nhưng trên thực tế anh lại yên lành ngồi ở đây, còn Đường Thanh Tâm lại phải ở bên trong phòng cấp cứu.
Lệ Thiên Minh không tin những lời Lệ Bách Nhiên vừa nói, thế nhưng không thể không thừa nhận lần này bản thân mình đã rất tức giận, hơn nữa còn nổi giận một cách vô cớ.
Trước kia anh sẽ không như vậy, bà nội bảo anh cưới vợ thì anh cưới, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Thế nhưng người phụ nữ này suýt chút nữa đã khiến trái tim anh đập rộn lên vì cô.
Lệ Thiên Minh không muốn thừa nhận trong lòng mình đã có một vị trí dành riêng cho Đường Thanh Tâm.
Trong lúc đang đau đầu phiền não, bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh giày cao gót truyền đến trên hành lang.
Đường Tuyết Mai nhìn thấy tin tức mới biết được cảnh tượng cô ta hao tâm tổn sức tối hôm qua sắp sửa thành công thì lại bị cuộc tai nạn xe cộ này mà thất bại trong chớp mắt.
“Bác Lan, em gái con sao rồi?"
Gương mặt cô ta vô cùng gấp gáp trông rất giống thật lòng lo lắng cho Đường Thanh Tâm, bởi vì chuyện của Lệ Bách Nhiên nên vốn dĩ Trương Mỹ Lan đang giận cá chém thớt lên người Đường Thanh Tâm, bây giờ nhìn thấy Đường Tuyết Mai thì khẽ cười nhạo: "Thế nào, nhà họ Đường của các người thiếu giáo dục như vậy sao? Một người phụ nữ đã kết hôn mà công khai ôm ấp trên đường cùng với người khác, vừa mới bị chất vấn một chút đã thẹn quá hóa giận, bây giờ lại xảy ra tai nạn xe hại người khác.
Nhà họ Lệ chúng tôi thiếu nợ các người à?"
Đường Tuyết Mai nghe xong những lời này thì thầm chấn động, không thể vì Đường Thanh Tâm mà bản thân cô ta cũng bị dính vào chuyện này được.
Ngay lập tức, cô ta vội vàng nở nụ cười giải thích: "Bác gái, trong chuyện này chắc đã có hiểu lầm rồi.
Con nghĩ Thanh Tâm không phải là người như vậy đâu, hơn nữa Lệ Bách Nhiên cũng không phải là người không biết chừng mực, chắc chắn những người trên mạng vì thu hút người xem nên mới viết qua loa như thế.
Con cũng đã xem những tấm ảnh kia rồi, khoảng cách gần như vậy thì không giống như chụp lên đâu, hơn nữa bọn họ cũng không có gan làm những chuyện đó trên đường mà".
Trương Mỹ Lan hừ lạnh rồi không nói thêm gì nữa, những lời này của Đường Tuyết Mai có chút hàm ý.
Vừa không phủ nhận chuyện hai người họ gặp mặt, cũng vừa chỉ ra nếu như bọn người kia không đứng gần thì nhất định giữa hai người họ sẽ xảy ra chuyện.
Đưa Lệ Bách Nhiên đến đó cũng là ý của cô ta, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho nhà họ Lệ hoàn toàn ghét bỏ Đường Thanh Tâm, chỉ là cô ta đã đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của Lệ Thiên Minh rồi.
Hiện tại anh đang lo lắng cho Đường Thanh Tâm nên không nhìn cô ta, thế nhưng Đường Tuyết Mai lại nhìn chăm chăm và anh.
Cho dù chỉ nhìn thấy gò má của Lệ Thiên Minh cũng có thể nhận ra được anh hơn hẳn những đám diễn viên trên tivi, cộng thêm việc nhiều tiền mà ít tin đồn thì chắc chắn anh thuộc dạng đàn ông cực phẩm.
Tối hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, tuy nhiên cho dù là thật thì thế nào chứ.
Đối với bọn đàn ông có tiền mà nói, chơi gái là chuyện bình thường.
Đường Tuyết Mai chưa từng dời mắt khỏi gương mặt anh, trong đầu thầm tưởng tượng ra sau này mình chính là cô chủ của nhà họ Lệ.
Trong lòng cô ta thầm hy vọng Đường Thanh Tâm chết luôn trên bàn phẫu thuật, tuy trên mặt cô ta hiện vẻ lo lắng nhưng trong mắt lại thoáng qua chút dữ tợn.
Nếu như lúc này Lệ Thiên Minh ngẩng đầu thì nhất định sẽ bắt gặp biểu cảm này của cô ta.
Lúc này, Trương Mỹ Lan ngồi bên cạnh Lệ Thiên Minh.
Con trai không đi nên bà ta cũng không rời đi, Đường Tuyết Mai cẩn thận quan sát, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi đến bên cạnh máy nước uống rồi rót hai ly nước đưa tới.
“Bác gái, Thiên Minh, hai người đừng quá lo lắng.
Bây giờ y học phát triển như vậy, con tin chắc bác sĩ sẽ cứu được Thanh Tâm mà".
Trương Mỹ Lan nhận lấy ly nước, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại không hề để ý đến cô ta.
Cả gương mặt Đường Tuyết Mai đều tối sầm xuống, đặt ly nước xuống bên cạnh anh rồi tự mình sửa lại cách gọi, gọi anh là Thiên Minh.
Đây là cái tên mà từ trước đến nay Đường Thanh Tâm chưa từng gọi.
Người phụ nữ bước từng bước đến bên cạnh Trương Mỹ Lan, ngay khi muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Lệ Thiên Minh chậm rãi mở miệng.
“Cô Mai, tại sao mẹ ruột của Đường Thanh Tâm lại bị bệnh vậy?" Trong lòng Đường Tuyết Mai thầm run lên, Trương Mỹ Lan cũng nghiêng đầu nhìn cô ta.
Theo lý thuyết, nhà họ Đường sẽ không cưới một người bị tâm thần về làm vợ.
Đường Tuyết Mai vô cùng hồi hộp, thế nhưng Lệ Thiên Minh lại hỏi một lần nữa, vì thế cô ta chỉ đành nhắm mắt trả lời.
“Thật ra thì… thật ra thì tôi cũng không rõ nữa, chỉ là lúc nhỏ đột nhiên bố mang về một bé gái nói rằng đó là em gái của tôi.
Lúc ấy mẹ tôi cũng rất kinh ngạc, mặc dù trong lòng không thoải mái lắm nhưng vẫn đón nhận em ấy.
Từ trước đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy mẹ em ấy, còn mẹ tôi thì tức giận nên cũng bỏ đi nước ngoài."
Đường Tuyết Mai trả đũa, biến Đường Thanh Tâm thành một đứa con gái riêng.
Trương Mỹ Lan hừ lạnh, vốn dĩ đã coi thường Đường Thanh Tâm, không ngờ bây giờ cô lại là con gái riêng, thật xui xẻo mà! Bất luận về tướng mạo hay gia thế thì con trai mình cũng thuộc hàng cực phẩm, Đường Thanh Tâm không xứng với Lệ Thiên Minh một chút nào cả.
Vừa nghĩ đến đã nổi giận, ánh mắt bà ta quét sang Đường Tuyết Mai.
Mấy lần gặp mặt, cô gái này cũng là con cháu của nhà họ Đường nhưng gương mặt nhìn cũng không tệ, chỉ là ánh mắt có chút cảm dễ nên không lên được mặt bản.
Trong mắt Lệ Thiên Minh thoáng qua một chút chán ghét, anh tiếp tục đặt câu hỏi: "Đường Quốc Cường đâu rồi? Con gái ông ta xảy ra tai nạn xe mà ông ta cũng không đến xem thử sao?”
“Bố tôi đang ở Long Hồ, là ông ấy đã gọi điện thoại bảo tôi đến trước, anh cũng biết bên kia khá bận mà."
Đường Tuyết Mai nhìn vào ánh mắt của Lệ Thiên Minh, ngay lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Người đàn ông này quá kinh khủng, đừng nói là anh mà ngay cả bố đến đây cũng sẽ mắng ánh mắt cô ta quá ác độc.
Dường như bọn họ đều có thể nhìn thấu tâm tư của cô ta vậy.
Danh Sách Chương: