Sáng sớm Đường Thanh Tâm tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở vớ lấy điện thoại di động.
Đêm qua tận bốn giờ sáng cô mới ngủ, sáng nay bảy giờ đã dậy, cả đêm chỉ được ngủ đúng ba tiếng đồng hồ, đầu óc cô bây giờ không được tỉnh táo cho lắm.
"Cốc cốc cốc! Cô chủ, bà chủ ở bên nhà cũ gọi điện đến cho cô, bà ấy nói cô lập tức đi qua đó".
Đường Thanh Tâm trả lời người giúp việc rồi thầm thốt lên một tiếng xong đời rồi, lẽ ra tối hôm qua mình phải qua bên đó ăn cơm nhưng mình quên mất!
Cô tức khắc gọi vào số điện thoại của Lệ Thiên Minh nhưng không ai nghe máy, Đường Thanh Tâm quyết tâm gửi cho anh một tin nhắn rồi chuẩn bị đi về nhà cũ.
Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn của Lệ Bách Nhiên: "Thanh Tâm, anh vẫn đang tìm tung tích của bác gái, hiện tại đã xác định là đang ở trong bệnh viện tâm thần ở phía đông thành phố nhưng anh không được gặp bác ấy."
Đường Thanh Tâm trầm xuống, cô biết bệnh viện tâm thần này.
Trước đây mẹ cô đã từng được điều trị ở bệnh viện này, không nói đến việc điều trị chưa có đến hiệu quả, chỉ với việc bất cứ bệnh nhân nào đi trên hành lang đều sẽ bị nhốt vào phòng, hơi không cẩn thận một tý đã bị đánh thì đó không phải là bệnh viện tốt, đó chẳng khác nào là nhà tù cả.
Đường Thanh Tâm không muốn mẹ mình bị ở lại nơi đó rồi bị người ta đánh chửi, cô nhanh chóng soạn tin nhắn: "Xin anh đó, anh đón mẹ em hộ em được không? Bây giờ em phải đến nhà họ Lệ, buổi trưa em sẽ đi tìm anh".
Đường Thanh Tâm tắt điện thoại, xuống xe đi vào nhà, đầu óc và cả người cô đều choáng váng.
Cô vừa vào đến cửa, cô đã bị một chén trà ném thẳng vào đầu, chén trà đập mạnh vào trán cô, từng mảnh sứ nhỏ cắt qua da thịt khiến cô đau đớn.
"Cô nói xem tại sao cô lại không sửa được cái nết của cô vậy, nửa đêm nửa hôm ôm hôn người đàn ông khác, cắm sừng Thiên Minh nhà chúng tôi, cô có còn là người không vậy? Tôi đã nhường nhịn đến thế rồi, tất cả chỉ vì tôi muốn có một đứa cháu trai, cô cố ý đúng không? Quỳ xuống cho tôi!"
Một trận mắng chửi không biết nguyên do từ đâu ập xuống đầu làm Đường Thanh Tâm bối rối, hai mắt cô trống rỗng nhìn Trương Mỹ Lan lắc đầu: "Mẹ, con không hề làm những việc đó".
"Còn dám mạnh miệng nữa hả, cô xem xem mấy thứ này là cái gì?"
Bà ta lấy một tờ báo ra ném vào mặt cô, Đường Thanh Tâm nhìn tiêu đề của bài báo, đầu óc nổ ầm một tiếng, sững sờ đứng đó.
Trên tờ báo là ảnh chụp của cô và Lệ Bách Nhiên, chính là lúc tối hôm qua chân cô bị tê nên ngã vào lòng anh ấy, sau đó cô ngẩng đầu lên.
Ảnh này bị người ta chụp được vào khoảnh khắc đó, nhìn giống như hai người đang ôm hôn nhau vậy.
Còn tiêu đề giật tít thì được in rất đậm "Con gái nhà họ Đường một chân đạp hai thuyền, ôm hôn tình cũ ngay bên đường".
Sắc mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch, nhanh chóng giải thích:
"Mẹ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, mọi chuyện không phải như thế!"
"Cô câm miệng lại cho tôi, đều tại sao chổi nhà cô ám suốt ngày mới khiến cho nhà họ Lệ chúng tôi không được sống yên ổn.
Tôi mới sang bên Lệ Bách Nhiên chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện thế này, cô nói xem mặt mũi tôi còn biết để đâu nữa!"
Trên mặt bà cụ cũng hiện lên vẻ đau xót: "Thanh Tâm à, cháu...!"
Bà cụ thở dài một hơi rồi đứng dậy đi ra chỗ khác, chỉ còn lại Trương Mỹ Lan nói liên mầm: "Cô nói thử xem, nhà họ Lệ chúng tôi có lỗi với cô hả?"
"Chát!"
Đường Thanh Tâm hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, cái tát kia làm cô ngã sấp lên sàn nhà.
Miệng bị rách, máu chảy ra từ mồm, ánh mắt cô hiện lên vẻ ác độc.
Trương Mỹ Lan bị ánh mắt của cô dọa sợ, bà ta lui về phía sau một bước rồi chỉ về phía cô mắng to: "Cô vẫn còn phấn chấn lắm đúng không, lập tức gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh đi, tôi không tin lần này nó còn bảo vệ cô!" Bà ta đang muốn sai người gọi điện thoại thì Lệ Thiên Minh đã ôm một người phụ nữ đi vào.
"Mẹ, mẹ tìm con hả?"
Trương Mỹ Lan hơi sửng sốt, tức giận nói: "Con xem người vợ tốt của con đi, con cũng thật là, lấy một người phụ nữ không ra gì về làm gì cơ chứ!"
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia chui vào người anh, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Cô ta nhìn người phụ nữ ngã trên đất rồi hỏi anh: “Lệ tổng, đây là ai vậy? Sao cô ta lại nhếch nhác thế này?"
Đường Thanh Tâm ôm mặt đứng dậy, nhìn thẳng Lệ Thiên Minh, trong mắt lóe lên sự buồn bã và thất vọng.
"Đường Thanh Tâm, cô đủ bản lĩnh rồi hả!"
Người đàn ông toát ra hơi thở khiến người khác sợ hãi, đôi mắt anh sâu như biển, cô vừa thoáng nhìn qua đã bị ánh mắt của anh khóa lại, không dám nhúc nhích.
Đường Thanh Tâm nhìn người phụ nữ đang bám vào người anh, vẻ mặt chế nhạo.
"Như nhau cả thôi."
Trương Mỹ Lan nhảy dựng lên: "Con xem đi, cô ta nói năng thế đấy.
Lúc đầu hai người dọn ra ngoài mẹ đã không đồng ý rồi, bây giờ thì hay rồi, ai cũng xằng bậy bên ngoài, muốn mẹ tức chết đúng không?"
"Đường Thanh Tâm, cô cút ra khỏi nhà họ Lệ cho tôi!" Đường Thanh Tâm giật mình, đang định nói ly hôn thì nghe thấy một tiếng ôi chao.
Lệ Thiên Minh bỏ qua người phụ nữ bên cạnh, cầm lấy tay Đường Thanh Tâm chạy ra ngoài, người phụ nữ đó đuổi theo phía sau.
"Lệ tổng, anh chờ em với!"
Đáp lại lời nói của cô ta chỉ có khói xe ô tô, còn Trương Mỹ Lan càng nhìn cô ta càng thấy ngứa mắt, bà ta cho người đóng cổng, đuổi cô ta ra ngoài.
Trong xe, Lệ Thiên Minh phóng xe nhanh vun vút, Đường Thanh Tâm cầm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt sợ hãi, tiếng chửi mắng của mấy chiếc xe bị vượt và tiếng thắng xe làm cô kinh hoảng không thôi.
"Lệ Thiên Minh, anh muốn chết hả!"
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, anh không nói gì mà chỉ phóng xe đi trên đường.
Đường Thanh Tâm nhắm hai mắt lại không dám nhìn nữa, cô còn trẻ lắm, cô không muốn bị tai nạn chết thế này đâu.
"Lệ Thiên Minh, mau dừng xe lại đi, tôi muốn nôn, mau dừng xe lại!"
Không biết Đường Thanh Tâm lấy sự dũng cảm từ đâu ra, cô vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi xe thì chiếc xe đã dừng lại bên đường.
Cô che miệng bước từ trên xe xuống, tất cả mọi thứ trong dạ dày trào lên không sót lại chút gì.
Lệ Thiên Minh móc một điếu thuốc lá từ trong túi ra, tách một tiếng, bật lửa hiện lên một ngọn lửa màu xanh lam.
Anh hít một hơi phun ra một làn khói che mờ mắt anh, anh nhìn Đường Thanh Tâm đang nôn thốc nôn tháo, chân mày hơi nhíu lại.
Đường Thanh Tâm vừa mới thấy dễ chịu hơn một chút, cô vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đáng ghét của Lệ Thiên Minh: "Chẳng lẽ cô mang thai giống hoang của thằng đó rồi à?"
"Anh ghê tởm một mình thôi, đừng có nghĩ người khác cũng ghê tởm như anh".
Đường Thanh Tâm lau miệng, liếc mắt nhìn anh rồi không nói thêm gì nữa.
"Mọi chuyện tối qua là thế nào, tôi cần một lời giải thích".
Làn khói bay ra theo gió, Đường Thanh Tâm không nhìn rõ mặt của anh nhưng cô chắc chắn mình không sai.
"Chỉ gặp trên đường thôi, mọi chuyện không như trong ảnh, mọi người đã hiểu lầm rồi".
"Hiểu lầm sao? Đường Thanh Tâm, cả cái thành phố này mấy chục triệu người, vừa đến tối là con đường đó không có ai đi, hai người đúng là có duyên thật!"
Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh không tin cũng được, chuyện tôi không làm thì tôi sẽ không xin lỗi.
Tuy nhiên đúng là tối hôm qua tôi đi ra ngoài thật, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, anh không tin thì có thể điều tra".
"Hừ! Điều tra? Cô có biết sáng nay tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại không? Bao nhiêu bạn bè "quan tâm" quan hệ giữa hai vợ chồng chúng ta không? Tôi đã trở thành nhân vật bị mọi người chế cười rồi!"
"Vậy còn anh! Anh thì tốt chỗ nào? Anh ở chung với gái làng chơi thì có tư cách gì nói tôi, cũng vì tôi là cái đứa được anh mua về với giá ba mươi lăm tỷ nên tôi phải chịu đựng nhiều thứ như thế sao? Ngay cả mẹ mình tôi cũng không bảo vệ được, ngay cả cơ hội khóc tôi cũng không có sao?"
Đường Thanh Tâm hét lên với anh, cô không đếm xỉa đến điều gì nữa mà liều lĩnh đẩy anh ra, chạy về phía bên kia đường.
Tiếng xe cộ rít gào kèm theo tiếng phanh xe bén nhọn đánh bay cô, cô bị thổi bay theo quỹ đạo đường parabol, âm thanh một vật nặng trịch rơi xuống đất vang lên.
Người đi đường hoảng sợ kêu lên, người cô đã bị đụng bay ra xa, dưới người là vết máu đỏ tươi đang chảy ra.
"Đường Thanh Tâm!"
Danh Sách Chương: