Liên tiếp ba ngày Đường Thanh Tâm đều sống trong bình an, sáng sớm hôm đó, cô bị đánh thức bởi một đoạn nhạc chuông dồn dập, Đường Thanh Tâm cau mày nhìn dãy số lạ trên màn hình điện thoại, trước khi trượt điện thoại để trả lời.
"Cô Đường, cô đi phỏng vấn có thuận tiện không? Có người nhìn thấy cô từ viện dưỡng lão đi ra, có người tung tin mẹ cô bị bệnh tâm thần.
Cô bị nhà họ Lệ ly hôn vì chuyện này sao?"
Vừa trả lời đầu dây bên kia đã hung hãng, Đường Thanh Tâm sửng sốt, sắc mặt biến đổi trầm trọng, lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng xuống giường bật máy tính lên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Trang web đầy những bức ảnh cô ra vào viện dưỡng lão, cũng như những bức ảnh chụp chính diện của mẹ cô.
Dòng tiêu đề khổng lồ đấm vào mặt cô.
Bà bị bệnh tâm thần, và tình trạng của mẹ cô bị phóng đại vô cùng.
Một số người thậm chí còn chỉ ra Đường Thanh Tâm đã che giấu tình trạng của mẹ cô trước khi kết hôn với một gia đình giàu có.
Cô bị đuổi ra khỏi gia đình Lệ vì vấn đề này.
Nhìn những bình luận trên mạng, Đường Thanh Tâm nhất thời bị làm cho phát cáu, mấy năm nay người ngoài không biết chuyện gì xảy ra, mấy lần đem nước bẩn hắt vào người cô, cô có thể chịu đựng, nhưng mà chuyện liên quan đến mẹ, cô chính là không thể nhịn được nữa.
“Thanh Tâm, ăn cơm thôi!"
Giọng nói của mẹ từ phía sau truyền đến, Đường Thanh Tâm vội vàng đóng máy tính, nở một nụ cười.
"Con tới đây!"
Không muốn làm mẹ lo lắng, Đường Thanh Tâm nén sóng trong lòng.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, mẹ Đường sao có thể không nhìn thấy sự lo lắng của cô? Từ khi trở về căn hộ này, bà biết tình thế khó xử mà Đường Thanh Tâm đang phải đối mặt, trước sự kh ủng bố của gia đình họ Trần, còn có sự đe dọa của Đường Quốc Cường.
Mẹ Đường không hỏi không có nghĩa là bà không biết, mới vừa rồi thấy cô hốt hoảng đóng máy tính, một thoáng kia bà nhìn rõ thấy mình trên màn hình, người đó không phải bà thì còn có thể là ai.
Bà là bệnh nhân, không cần nghĩ cũng biết những người đó đem bệnh tình của bà khuếch đại lên.
Nhìn thấy con gái mình bị tổn thương, với tư cách là một người mẹ, bà cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thanh Tâm, hay là để mẹ quay lại viện dưỡng lão đi, người kia, hẳn là sẽ không có lá gan lớn làm chuyện xằng bậy như vậy nữa".
Mẹ Đường cùng Đường Thanh Tâm thương lượng, cô hơi sững lại, ngước mắt nhìn mẹ, trong mắt bà hiện lên một tia hối hận, Đường Thanh Tâm lập tức hiểu ra rằng mẹ đã biết tất cả.
"Mẹ, những người đó đều là như vậy, mẹ không cần lo lắng, con sẽ tìm cách".
Đưa tay cầm miếng sườn đưa cho mẹ, Đường Thanh Tâm cố ý khoa trương lùa cơm, nói lâu lắm rồi mới được ăn cơm do mẹ nấu.
Lối ăn như vậy khiến mẹ Đường có chút áy náy, không nhớ bắt đầu từ khi nào, bọn họ trao đổi thân phận, bà là mẹ lại phải để Đường Thanh Tâm chăm sóc khiến cô được ăn cơm nhà nấu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tức khắc thu lại vẻ buồn bã trên mặt, bà ôn nhu trấn an Đường Thanh Tâm, bất kể người bên ngoài có nói như thế nào, cô đều phải nhìn thẳng.
Nhìn thấy mẹ mình cuối cùng cũng mỉm cười, Đường Thanh Tâm đã bắt đầu hiểu ra.
Cô nghĩ điều đó không phải là ngẫu nhiên, lần nữa để cho cô hot trở lại trên mạng, ngay cả những người nổi tiếng đình đám cũng không được như cô.
Hẳn là có người đứng sau ra chỉ thị, nhưng lần này là ai? Chả nhẽ lại là nhà họ Trần sao?
Ăn cơm xong, Đường Thanh Tâm dẫn mẹ đi mua sắm, quần áo cần phải đổi mới rồi.
Quần áo của mẹ Đường toàn là kiểu cũ, cho dù có khó khăn đi nữa, Đường Thanh Tâm cũng không muốn mẹ phải chịu ủy khuất khi ở bên cạnh mình, vì vậy kiên quyết kéo bà đi dạo phố.
Mua quần áo là thứ yếu.
Cô chủ yếu muốn mọi người biết rằng mẹ cô không khác gì những người bình thường sau khi điều trị.
Tin đồn chỉ dừng lại ở người khôn, bây giờ những anh hùng bàn phím không hiểu chuyện đang vu khống người ta, chỉ có đưa ra những bằng chứng xác thực thì cô mới có thể thuyết phục được dư luận, không muốn gây gổ với cư dân mạng hay giải thích gì cả, chỉ cỏ vẻ ngoài tự nhiên mới là giải pháp tốt nhất.
Tuy nhiên, sau vài năm, lần đầu tiên cô được cùng mẹ đi mua sắm, sau bao nhiêu giằng co, tâm trạng của hai mẹ con cũng khác nhau.
Biết được ý đồ của Đường Thanh Tâm, mẹ Đường cũng cư xử bình thường trước mặt người khác.
Một người phụ nữ hiền lành, nói năng căn bản không có gì khác thường.
"Đây có phải Đường Thanh Tâm không? Em gái à, em còn mặt mũi xuất hiện trước mặt người khác như vậy sao? Nếu chị là em thì chị đã tìm một cái lỗ để chui xuống rồi”.
Tiếng hét khoa trương và giọng nói the thẻ khiến những người qua đường đều nhìn họ, trái tim mẹ Đường co thắt dữ dội.
Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai liên tục nhắc nhở bà về sự phản bội và hãm hại của Đường Quốc Cường đối với bà.
Cảm thấy lòng bàn tay mẹ có chút mát lạnh, Đường Thanh Tâm siết chặt tay, nở nụ cười trấn an.
Không lo sợ quay lại nhìn Đường Tuyết Mai.
"Em không cần nhìn chị như vậy, nói em bị nhà họ Lệ đuổi ra khỏi cửa vì vụ bắt cóc trước đó.
Thật ra thì chị biết mẹ chồng em cũng bất lực, ai bảo em có một người mẹ bị bệnh tâm thần.
Gia đình Lệ sợ em di truyền căn bệnh này, ảnh hưởng đến người thừa kế của gia đình, đây không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?"
Người đi đường tò mò dừng bước lại xem, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, Đường Thanh Tâm giễu cợt.
" Mẹ tôi bị bệnh không phải là do cô ban tặng sao? Cô, một đứa con ngoài giá thú, lại dám công khai xuất hiện chẳng những không giấu đi lại còn ra ngoài rêu rao.
Tôi nếu là Lệ Bách Nhiên nhất định sẽ không để cho cô xuất hiện làm xấu hổ mặt mũi đâu".
Đường Thanh Tâm từng lời như trách phạt, Đường Tuyết Mai đời này hận nhất chính là bốn chữ "con ngoài giá thú”, cô ta rõ ràng là con gái lớn, nhưng mẹ cô ta lại không kết hôn khi ở cùng Đường Quốc Cường, điều này trực tiếp dẫn đến thân phận của cô ta.
Hôm nay chính là muốn làm nhục Đường Thanh Tâm, thế nào cô ta lại bị phản vào chính mình, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, thật xấu hổ.
Đối mặt với bàn luận xung quanh, Đường Tuyết Mai lạnh lùng khịt mũi.
"Vậy thì sao? Ở thời đại này, cười cái nghèo chứ không cười gái đi3m, chuyện của thế hệ trước chị không thể tự mình quyết định, nhưng thân phận của chị tốt hơn nhiều so với em.
Nhà họ Lệ đem em đuổi ra cửa quả là một lựa chọn sáng suốt, không riêng gì thoát khỏi việc em đem họ làm nhục, mà còn có thể thoát khỏi bệnh tâm thần tiềm ẩn của em."
Giọng nói vừa rơi xuống, mẹ Đường liền tiến lên tát cô ta một cái, biết cô ta đang ức hiếp con gái mình nên lần này để cho người tâm thần dạy cho cô một bài học.
Một cái tát nặng nề khiến Đường Tuyết Mai ngã sang một bên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên, mất một lúc lâu mới có phản ứng, vội vàng đứng dậy chuẩn bị phản công.
Cô ta cau mày và hét lên.
“Là ai? Buông tôi ra!"
Cô ta quay đầu lại, người phía sau chính là Trần Dịch, tức khắc vẻ phách lối kiêu căng liền vơi mất phân nửa, lắp bắp cầu xin tha thứ.
“Trần, anh Trần, sao anh lại tới đây?"
“Là Trần Dịch, cậu chủ nhà họ Trần! Không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, thật đẹp trai quá đi."
"Ừ, nghe nói anh ấy mới trở về nước chưa được bao lâu!"
Xung quanh bàn tán xôn xao, sự xuất hiện của Trần Dịch khiến họ phấn khích, họ không ngờ lại có thể nhìn thấy cậu chủ nhà họ Trần trên phố.
Đường Thanh Tâm thấy Trần Dịch đột nhiên xuất hiện, trên mặt nở nụ cười
như có như không.
Đường Tuyết Mai bị thủ hạ trói tay, không chịu được sắc mặt tái nhợt vì đau, không nhịn được lần nữa đặt câu hỏi, Trần Dịch rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Đường Thanh Tâm, rốt cuộc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Đường Tuyết Mai, hung hăng đẩy cô ta sang một bên.
Đường Tuyết Mai mang giày cao gót, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã uỵch xuống đất, ngẩng đầu nhìn mẹ Đường, trong con ngươi đầy vẻ oán hận.
“Bà Lệ, tôi nghe nói nhà họ Lệ quy tắc rất nghiêm, cô ở trên đường tùy ý làm nhục người khác, chẳng lẽ Lệ Bách Nhiên cũng mặc kệ như vậy sao? Hay là nói nhà họ Lệ trước giờ không phân biệt được phải trái đúng sai, để cho cô nói xằng nói bậy như vậy?"
Đường Tuyết Mai sắc mặt khó coi, chỉ Đường Thanh Tâm chối bỏ trách nhiệm.
"Tôi nói đều là sự thật, ai cũng biết mẹ Đường Thanh Tâm mắc bệnh, bị đuổi ra khỏi nhà họ Lệ đều là lỗi lầm mà cô ta phải gánh chịu".
Đường Tuyết Mai vênh mặt hất hàm, hôm nay phải ở trước mặt mọi người khiến Đường Thanh Tâm mất hết mặt mũi.
Danh Sách Chương: