Đương nhiên, Chu Yến Kinh chẳng hề biết được món quà lớn đã rời xa anh mất rồi.
Mạnh Đan Chi đặt một tay trên giá để quần áo của anh, cảm thấy cô cần phải đối xử tốt với anh, cầm lấy cổ tay anh xem thời gian, chín giờ mười.
“Hai mươi phút nữa mới đến chín giờ rưỡi.”
Cô nháy nháy mắt, “Em cảm thấy cũng không phải là không thể.”
Chu Yến Kinh thắt cà vạt, “Em xác định mình có thể?”
Hình như anh thật sự muốn làm gì đó rồi.
Mạnh Đan Chi lùi về sau một bước, sợ anh thật sự sẽ làm gì đó, “Không được.”
Chờ Chu Yến Kinh xuống lầu, cô mới ngồi lại giường, nhớ đến ý tưởng vừa mới nghĩ ra khi nãy, cô thế mà lại muốn thêu cho Chu Yến Kinh nhiều cà vạt như thế.
Cái này rất không giống với tính cách của cô.
Thôi quên đi, Mạnh Đan Chi dừng tưởng tượng lung tung, thay quần áo đến trường học.
Hôm nay Hứa Hạnh tới cực kỳ sớm, tối hôm qua biết được mình chuẩn bị phải làm một tháng không công cô ấy cũng chẳng thất vọng, ngược lại còn rất vui vẻ.
Người khác không biết bí mật này, mà cô lại biết, cũng giống hệt như đang nằm mơ.
Thấy Mạnh Đan Chi đến cửa, cô ấy từ sau quầy đã đứng bật dậy, vô cùng hào hùng: “Bà chủ!”
“Lớn tiếng thế làm gì.” Mạnh Đan Chi bị dọa cho giật mình.
“Buổi sáng là khởi đầu của một ngày mới tốt lành.” Hứa Hạnh trợn mắt nói dối: “Bà chủ, tớ cảm thấy một tháng làm không công cũng rất tốt.”
“…”
Mạnh Đan Chi nói: “Cậu đừng như thế, tớ sợ.”
Hứa Hạnh cười nói: “Tớ biết rồi, tối qua hai người có hạnh phúc không?”
Mạnh Đan Chi: “Không hạnh phúc.”
Hứa Hạnh không tin.
Hôm nay, Mạnh Đan Chi phải liên lạc để chụp một tấm ảnh quảng cáo, Hứa Hạnh thì nối gót theo sau cô. Những vấn đề tối qua chưa hỏi thì hôm nay đều dùng một hơi hỏi ra hết.
“Hai người ở chung với nhau khi nào thế? Tớ nhớ cuối năm nhất, đầu năm hai cậu đã dọn ra ngoài ở trọ rồi nhỉ, khi đó đàn anh Chu vẫn ở nước ngoài mà.”
“Nhưng mà, bà chủ này, bây giờ cậu ở đấy với đàn anh Chu chẳng lẽ anh ấy không có nhà riêng của mình sao?”
Hứa Hạnh cảm thấy không ổn: “Không đến mức đấy đâu nhỉ, tiền lương trong phòng phiên dịch rất thấp sao?”
Cô ấy lên mạng tra, hình như tiền lương của Bộ Ngoại giao cũng thế, về phần phòng thông dịch thì trên mạng lại không có thông tin gì.
Mạnh Đan Chi trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu: “Đó là nhà của anh ấy.”
Hứa Hạnh mơ màng hỏi, “Đàn anh Chu?”
Cho nên cuối cùng là quen nhau lúc nào? Nhà ấy cũng là ba bốn năm đi?
Vốn dĩ cô ấy muốn trở về ký túc xá để tự bổ não mình, nghĩ thử xem có phải bà chủ và đàn anh Chu là do giáo sư trong trường giới thiệu không, hay là bà chủ đã thêm phương thức liên hệ của đàn anh Chu.
Bây giờ nhìn thấy chắc là mười tám, mười chín tuổi, bà chủ cô đã có quen biết rồi.
“Đàn anh Chu là trâu già gặm cỏ non à!”
Bản thân “cây cỏ non” cũng không nhịn được cười, cả người lắc lư qua lại.
Trong lòng Hứa Hạnh thì lại giống như có con khỉ nhỏ đang chọc phá cô ấy, “Cuối cùng là quen nhau khi nào thế? Cũng chưa thấy cậu nói bao giờ, đàn anh Chu lại chẳng ở trong nước.”
Mạnh Đan Chi thâm sâu nói: “Đám hỏi gia tộc.”
Cũng không hề nói trước đấy hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Hạnh: “Tớ thích.”
Cô ấy đã tự bổ não một chút, không hề có một chút tình tiết tiểu thuyết nào.
Không ngờ đến, lúc tất cả mọi người còn đau lòng cho cô, thì đàn anh Chu đã sớm ôm người đẹp vào lòng rồi.
-
Giữa trưa, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh đến căn tin.
Thức ăn đại học B rất ngon, đồ ăn ngon giá cả lại rẻ, lúc nào cũng thay đổi món mới, không phải giống kiểu thức ăn đen tối kia. Thỉnh thoảng còn có người trường khác muốn tìm cơ hội vào ăn thử.
Bởi vì chưa đến lúc tan học, cho nên người trong căn tin cũng không nhiều.
Mạnh Đan Chi lấy chén, nói với Hứa Hạnh: “Chiều hôm nay chúng ta đi đến chỗ chụp hình quảng cáo, nếu cậu không muốn đi thì ở lại trông cửa hàng nhé.”
“Đương nhiên đi rồi.” Hứa Hạnh không muốn từ bỏ cơ hội này đâu.
Hai người chọn một cái bàn, mỗi người ngồi một bên.
“Mạnh Đan Chi, thông tin trên Baidu có phải do cậu sửa hay không?” Trịnh Tâm Nhiễm vừa hỏi đã trực tiếp hỏi chuyện vừa xảy ra hai ngày trước luôn.
Mạnh Đan Chi: “…”
Sao đối thủ một mất một còn của cô còn có thể đoán được trước thế.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Có quan hệ với cậu sao?”
Cô nhớ đến chuyện Chu Yến Kinh nói trước kia, “Chúng ta hình như chẳng có quan hệ gì cả mà nhỉ, cũng nhờ cậu chuyển lời lại cho anh trai cậu giùm, chuyện của nhà người khác không cần phải hỏi thăm lung tung như thế.”
Hứa Hạnh gật đầu: “Đúng.”
Trịnh Tâm Nhiễm: “Chân chó.”
Hứa Hạnh: “?”
Trịnh Tâm Nhiễm nhìn sang Mạnh Đan Chi, “Hứa Hạnh, cậu cũng đừng vui vẻ sớm quá, người cậu thích đã sớm ở cùng một chỗ với bà chủ cậu rồi đấy.”
Cô ta đang nhìn Hứa Hạnh, mong chờ biểu hiện của cô ấy.
Đến tận bây giờ Hứa Hạnh vẫn không ngờ đến, đến tận bây giờ cô ấy cũng chưa từng nói gì với Trịnh Tâm Nhiễm, chán ghét nhìn biểu cảm muốn lên trời của cô ta, hôm nay lại có thể muốn chung một phe với cô ấy à.
“Thật vậy à?” Cô ấy lập tức giả vờ tức giận.
Trịnh Tâm Nhiễm nói: “Đương nhiên là thật rồi, bọn họ còn đính hôn rồi đấy.”
Hứa Hạnh bật dậy nhìn Mạnh Đan Chi: “Cái gì! Bà chủ, chuyện lớn như thế này cậu lại chẳng nói cho tớ biết, nếu không mời cơm tớ không thể nào chấp nhận được!”
“Làm không công cũng phải xóa bỏ!” Cô ấy bổ sung.
Mạnh Đan Chi lại ra vẻ khó xử: “Thế không phải tớ rất mệt à?”
Hứa Hạnh vỗ bàn, vẻ mặt hoảng sợ: “Thế coi như xong.”
Trịnh Tâm Nhiễm bị dọa cho ngạc nhiên bây giờ trong đầu toàn dấu chấm hỏi, Hứa Hạnh nghe thấy nhưng phản ứng này cũng kỳ lạ quá đi.
“Cậu ---”
“Tôi làm sao, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, cậu vẫn nên quan tâm đến việc thực tập và thi tốt nghiệp đi.” Hứa Hạnh tức giận: “Thật ảnh ảnh hưởng đến việc ăn uống.”
Trước giờ đến là Mạnh Đan Chi nói khiến Trịnh Tâm Nhiễm không vui.
Lúc này lại bị một kích này của Hứa Hạnh làm tức giận.
Mạnh Đan Chi khen nói: “Hứa Hạnh, bây giờ cậu thật mạnh mẽ.”
Hứa Hạnh vô cùng kiêu ngạo.
-
Buổi chiều, Văn Linh tới rất sớm.
Mạnh Đan Chi để cô ấy thử một bộ để xác định số đo của cô ấy, dáng người cô ấy quả thật rất tiêu chuẩn, mặc size M là vừa ổn, như thế cũng không cần phải chỉnh sửa làm mất thời gian chụp ảnh.
Địa điểm chụp ảnh là nơi nhiếp ảnh gia lựa chọn.
Bình thường Mạnh Đan Chi không để ý lắm, nên không biết chỗ nào ở thành phố Kinh có thể thích hợp chụp ảnh sườn xám.
Bời vì phải chờ Văn Linh thay quần áo, nên nhiếp ảnh gia Vivia đến trước, thấy Mạnh Đan Chi, đánh giá: “Chắc là khi chụp sẽ có hiệu quả rất tốt.”
Từ lúc thêm WeChat đến giờ cô ấy còn chưa từng gặp qua Mạnh Đan Chi.
Mạnh Đan Chi chớp mắt. “Tôi cũng không phải người mẫu.”
Vivia có chút tiếc nuối: “Thế à?”
Ánh mắt của nhiếp ảnh giả sẽ khác người thường, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra người đó nên thế nào, dùng tư thế gì, bọn họ đều đã nghĩ xong hết tất cả rồi.
Mạnh Đan Chi nhớ lại trước đấy, “Trước đấy tôi có nhìn thấy ảnh chụp trong vòng bạn bè của cô, cùng có ảnh chân dung sườn xám, cô sẽ chụp mấy loại kiểu như quân nhân và thiên kim tiểu thư chứ?
Vivia không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này.
“Có thể, có thể chứ.” Cô ăn ngay nói thật, “Nhưng tôi muốn nhìn thử người mẫu chút, tuy rằng nhìn mặt bắt hình dong là không tốt, nhưng tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nếu bản thân thấy không thích hợp, rất có thể quân nhân không giống quân nhân, tiểu thư lại giống vợ bé.”
Cô ấy mỉm cười: “Cho nên tôi bình thường không đề nghị.”
Nếu thật sự muốn chụp, đương nhiên cô ấy sẽ muốn chụp thật tốt, khiến cho khách hàng vừa lòng.
Mạnh Đan Chi vòng vo nói: “Tôi sẽ không giống sao?”
“Đương nhiên không rồi.” Vivia nói đùa, trong mắt lộ ra chút sợ hãi than: “Cô là thiên kim tiểu thư bị cướp trở về.”
Còn về chuyện đối phương sẽ là quân phiệt hay quân nhân, vậy đành phải xem mặt nhà trai rồi.
Lời này đương nhiên cô ấy sẽ không nói khi giáp mặt rồi.
Chắc là do suy nghĩ hợp nhau nên không cô ấy nói rõ Mạnh Đan Chi có thể hiểu điều cô ấy muốn nói, hừ, để Chu Yến Kinh làm thổ phỉ cũng được lắm…
Không không không, cô là nữ quân nhân, anh đương nhiên là thư sinh bị cô cướp đi mất.
Hứa Hạnh sáng mắt nói: “Chụp đi!”
Này là bỏ bốn thành năm, không phải là hình chụp kết hôn sao!
Mạnh Đan Chi quay đầu, “Sao cậu còn hứng thú hơn tớ thế?”
Hứa Hạnh lắc đầu: “Nào có đâu.”
-
Văn Linh đã từng chụp không ít bìa tạp chí, tuy cũng không nổi tiếng gì mấy, nhưng rèn luyện chuyên môn cơ bản hằng ngày thì cô ấy vẫn có thể.
Vivia chỉ đạo cô ấy, lúc đầu có chút không được tự nhiên lắm sau đó lại chìm đắm trong đó.
Nhân lúc cô ấy đi đổi một bộ sườn xám khác, Vivia điều chỉnh thử camera, lướt mắt nhìn thấy Mạnh Đan Chi đang nói chuyện với Hứa Hạnh.
Cô ấy không kìm lòng nổi mà nâng tay, chụp liên tục mấy tấm.
Tuy động tác đại khái không thay đổi, nhưng làn gió thổi bay tóc Mạnh Đan Chi, động tác nâng tay nhẹ nhàng, khiến các bức hình đều khác nhau.
Căn bản là không cần chỉnh sửa gì, tự bản thân cô đã mang nét đẹp trời sinh rồi.
Cô ấy thở dài, nếu khiến cho bà chủ này tự mình ra mặt chụp, sợ sẽ nổi tiếng toàn giới mất.
Đó là ước mơ của một số người, lại có những người không đặt chuyện này ở trong lòng.
Sau khi chụp xong, đã gần năm giờ, Vivia và bọn họ không cùng đường, “Ngày mai mọi người chọn ra một vài bức ảnh, chắc là qua hai ba ngày nữa tôi sẽ gửi mọi người ảnh đã qua chỉnh sửa.”
Mạnh Đan Chi ừm một tiếng.
“Bà chủ Mạnh, tôi có chụp vài bức ảnh của cô.” Vivia nói: “Thật sự là không nhịn được, tôi sẽ không đăng ra ngoài đâu, nếu cô muốn tôi cũng sẽ gửi sang cho cô.”
Mạnh Đan Chi nói: “Không có chuyện gì đâu, cô gửi ảnh cho mình tôi đi.”
Lần cuối cô chụp ảnh chân dung là lúc tổ chức sinh nhật mười tuổi kia, bây giờ chắc đã lạc hậu rồi, còn trông bẩn nữa.
Nếu ảnh đẹp, cô sẽ tìm khung để bỏ vào, để trong phòng tự ngắm mình.
Trở lại [Kinh Chi] cũng đã năm giờ.
Tuy Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cũng chẳng có làm cái gì, nhưng lúc này cũng cảm thấy mệt chết được, lười phải đi nhiều, trực tiếp đi thẳng vào hẻm để ăn tối.
Cửa hàng nhỏ chắc đại học B không xa, cũng có sinh viên ở đây.
Nữ sinh bàn bên cạnh liên tục nhìn qua, cuối cùng không nhịn được mà hỏi thăm: “Xin hỏi là đàn chị Mạnh sao ạ?”
Mặc dù Mạnh Đan Chi không biết chuyện gì, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Là tôi đây.”
Em gái kia nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, lại cảm thấy lời đồn chỉ là giả thôi, rối rắm hồi lâu, dù sao cũng là hảo cảm thắng lý trí.
“Không có chuyện gì… chị, em…” Cô ấy cũng không biết nên mở lời ra sao, “Đàn chị, chiều hôm nay có phải là chị không nhìn di động hay không?”
Di động?
Chiều hôm nay bận nhiều chuyện, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cũng chưa kịp cầm.
Lúc mở ra, bên trong có không ít tin tức chưa đọc, còn đều là cuộc trò chuyện của cô.
“Không, nhìn trong diễn đàn ấy ạ.”
“Không biết đứa ngốc nào nói như thế, tớ đã mắng qua rồi đấy.”
“Cậu không ở đấy sao? Quay lại thì trả lời tớ.”
Mạnh Đan Chi bình thường đều tắt âm của mấy nhóm trong trường học, dù sao cũng là năm tư rồi, năm nhất còn cảm thấy mới mẻ bây giờ chẳng còn chút hứng thú nào cả.
Vài người sẽ nói cho cô nghe.
Hoặc là chia sẻ cho cô xem.
Mạnh Đan Chi rũ mắt, nhấn vào.
Người trên đoạn chụp ấy là nặc danh, gửi đến một bức ảnh, hình ảnh cũng chẳng được rõ, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay, để cho người khác cảm thấy cô đang thân thiết với một người đàn ông trung niên.
Dù sao cô cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bởi vì quần áo này không phải của cô.
Sau khi nặc danh đăng bài xong, còn nói thẳng, “Nhìn hoa khôi khoa Ngoại ngữ này.”
Quản lý của diễn đàn cũng nhanh chóng xóa bài viết, đóng tài khoản nặc danh kia lại, dường như người kia chưa từng xuất hiện qua, nhưng bài đăng đã có người lưu xuống rồi.
“Không phải tôi.” Mạnh Đan Chi trả lời bọn họ.
“Chuyện này cũng ghê tởm quá đi.” Hứa Hạnh nhìn thấy, cô ấy quen biết nhiều người, bởi vì không phải ai cũng có thông tin liên lạc của Mạnh Đan Chi.
Đàn anh Chu đẹp trai như thế, bà chủ cũng không phải bị mù.
Hứa Hạnh so với cô còn tức giận hơn nhiều.
“Cậu nhìn bài post trên diễn đàn này đi, làm sao để đạt được cấp độ trà xanh như đàn chị Mạnh Đan Chi sinh viên năm tư của khoa Ngoại ngữ.”
Tiêu đề gây sốt như thế, bài post đương nhiên phải nhấn vào trang.
Trong bài post chỉ nói Mạnh Đan Chi nói có vị hôn phu ngoài miệng thôi, trên thực tế là vẫn đeo theo người khác, từ bạn cùng khóa đến em trai khóa dưới cũng chẳng tha.
Bên kia thật sự đã lôi tất cả mọi người thỉnh thoảng đến nói chuyện với Mạnh Đan Chi để nói một lần.
Hơn nữa mới đây, các nhân vật trong xã hội cũng được thêm vào.
Trước đấy cũng không phải là vấn đề gì, chỉ có một tiêu đề cuối cùng, là bị bao nuôi. Đây là điều tối kỵ nhất trong trường học, nhất là lễ hội văn hóa mới tổ chức gần đây, trường học càng chú trọng việc này hơn.
Bài post dù đã bị quản lý diễn đàn gỡ xuống, không thể bình luận, không còn ở trang đầu.
Nếu không phải bên Hứa Hạnh có người liên tục gửi cho cô ấy, chỉ sợ đến giờ họ cũng chẳng biết.
“Không biết còn tưởng tớ là người đẹp bắt cá đấy.”
“Bà chủ, cậu quá bình tĩnh rồi!”
“Không bình tĩnh”. Con mắt xinh đẹp của Mạnh Đan Chi vô cùng bình tĩnh, sáng như trân châu thủy tinh: “Cậu không thấy kỳ lạ sao?”
Hứa Hạnh không quay đầu, “Hả?”
“Tớ học cũng năm tư rồi, từ lúc nhập học đến nay, mối quan hệ xã giao của tớ chưa từng thay đổi, sắp trở thành sinh viên đã tốt nghiệp rồi, ai còn cố ý bịa đặt nữa chứ? Có gì tốt sao?”
Dù sao cũng không đến mức rảnh quá hóa sợ chứ.
Mạnh Đan Chi đoán, đương nhiên bởi vì có cơ hội, cho nên mới xuống tay với cô, để đạt được mục đích gì, chẳng lẽ lại muốn khiến cô tốt nghiệp trễ sao?
Hứa Hạnh: “Thế làm sao bây giờ?”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Đơn giản, báo án.”
Hứa Hạnh à một tiếng, phản ứng đầu tiên của cô ấy là phải nhục mạ đối phương.
“Có người bịa đặt phỉ báng tớ, không báo án thì làm gì giờ?” Đuôi lông mày của Mạnh Đan Chi trong trẻo, nhưng lạnh lùng, “Không cần phải lãng phí thời gian làm chuyện khác.”
“Nhìn tình hình này, không chặn được mấy ngày đâu.” Hứa Hạnh nói: “Cách làm việc này không đến nơi đến chốn, không giúp ích được gì.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Đương nhiên phải kiện.”
Ăn cơm trước quan trọng hơn.
Hứa Hạnh: “Trước kia khi tớ học trung học, trong lớp tớ cũng có bạn học vị bịa đặt như thế, cuối cùng cậu ấy bị trầm cảm phải bỏ học. mọi chuyện có phải sẽ tốt hơn nnếu cậu ấy đó có cách xử lý giống như cậu?”
Bạo lực học đường mãi mãi không ngăn được, Mạnh Đan Chi chưa từng trải qua, nhưng đã xem qua không ít tin tức như thế rồi.
“Cho dù không có được đáp án vừa lòng, cũng sẽ khiến đối phương kiêng dè, loại người này, thường chỉ bắt nạt kẻ yếu.”
Hứa Hạnh nói: “Thật ra chỉ cần tố cáo thôi.”
Giáo viên không giải quyết ở trường, thì còn có ba mẹ, nếu ba mẹ cũng không được thì còn đất nước.
Hứa Hạnh hỏi: “Chi Chi, vậy cậu sẽ nói cho người nhà cậu biết chuyện này sao?”
Mạnh Đan Chi nói: “Chưa từng nghĩ đến.”
Giáo sư trong nhà tuổi đã lớn, nói không chừng tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể. Còn về anh trai, sẽ làm chậm trễ công việc của anh.
… Còn tố cáo với Chu Yến Kinh có thể suy xét được.
Không biết nói thế nào nhưng trong ấn tượng của Mạnh Đan Chi, Chu Yến Kinh không gì không làm được.
Cô gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Anh Yến Kinh, anh có quen biết luật sư nào lợi hại không?]
-
Khi Chu Yến Kinh nhận được tin nhắn này cũng là lúc anh vừa mới tan làm vừa ra bên ngoài, vừa trả lời tin nhắn của cô: [Làm sao thế?]
Mạnh Đan Chi không muốn nói chút chuyện nhỏ này cho anh biết, [Chỉ cần nói có hay không.]
Chu Yến Kinh: [Không có.]
Mạnh Đan Chi nhớ rõ trước kia anh đã từng nói qua, hình như có bạn học học cùng khoa có học nghiên cứu sinh chuyên ngành pháp luật mà, liệu mối quan hệ với bạn cùng lớp anh nhạt nhẽo vậy sao?
[Được rồi.]
Không có thì không có vậy.
Dù sao dùng tiền là mua được thôi.
Thế nên Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh ra khỏi cửa hàng, ở đầu ngõ nhìn thấy xe của anh, Hứa Hạnh nắm lấy cánh tay cô: [Chồng cậu đến kìa!]
“Không phải, là chồng chưa cưới của cậu đến.” Hứa Hạnh kịp thời sửa miệng.
Mạnh Đan Chi lười vạch trần cô.
Nhưng hôm nay Chu Yến Kinh đến đây, cũng chẳng thèm nói cho cô một tiếng.
Nhìn thấy Chu Yến Kinh mặc tây trang ngồi trong xe, mắt kính gọng vàng đặt trên mũi. Chắc là vừa mới tan làm đã đến đây ngay.
Mí mắt Mạnh Đan Chi giật giật, nhìn anh nhiều hơn hai lần.
Sau khi đeo kính lên, Mạnh Đan Chi cũng không khác mấy thư sinh lắm nhưng lại có bản tính hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Đan Chi lên xe.
Chu Yến Kinh dựa lưng vào ghế ngồi, chỉ là ngay từ đầu đã nhìn cô, sau đó thì nhắm mắt nghỉ ngơi, vốn dĩ cô muốn mở lời hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Tìm luật sư làm gì?”
Không biết anh mở mắt ra từ lúc nào, nhìn cô, giọng nói còn mang theo chút lười biếng, vô cùng gợi cảm.
Mạnh Đan Chi lấy đại một lý do: “Làm hợp đồng mới cho cửa hàng.”
Tuy rằng nghe không đáng tin lắm, nhưng nó cũng chẳng có gì quá đáng.
Chu Yến Kinh một chữ cũng chẳng tin.
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Thật sự.”
“Vốn dĩ có ba phần tin tưởng.” Chu Yến Kinh không nhanh không chậm nói: “Thêm hai chữ nữa, hoàn toàn mất lòng tin.”
“…”
Mạnh Đan Chi biết mình bị anh nhìn thấu, đành phải làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng lại trên đôi tay tinh xảo của cô: “Có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Rất nhiều chuyện, Mạnh Đan Chi chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Chu Yến Kinh còn từ từ nói: “Anh nhớ rõ, trước kia em không làm bài tập, còn để anh giả chữ ký giáo sư Mạnh.”
“Có chuyện này sao?”
Mạnh Đan Chi không nhớ rõ, nhưng bây giờ cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi không làm bài tập về nhà.
“Sao anh cái gì cũng đều nhớ rõ thế.”
Những chuyện trẻ con cô làm lúc còn đi học đã sớm bị cô quên hết, huống chi quan hệ của hai người bây giờ đã thay đổi.
Chu Yến Kinh: “Em có biết anh làm gì không?”
Trí nhớ anh rất tốt, cho dù giúp cô nhớ lại chuyện khi học tiểu học, cũng có thể nói ra được ba bốn phần.
“Làm ơn đừng nhớ ký ức cũ nữa, cục trưởng Chu.”
Mạnh Đan Chi quay đầu gọi anh, cảm giác vô cùng lạ kỳ.
Khi cô nói chuyện sẽ lướt sang bên này của anh, dáng người tinh tế bắt mắt hơn, và đôi chân hơi cong chạm vào chân của người đàn ông.
Sườn xám sáng màu và quần âu tối màu va chạm với nhau tạo nên bầu không khí mập mờ.
Chu Yến Kinh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, cô chớp chớp mắt nhìn anh, như thể cô sẽ không thừa nhận chuyện đã xảy ra với anh.
“Đó còn chưa phải lúc còn nhỏ đâu.”
“…?”
Mạnh Đan Chi lảng sang chuyện khác: “Hôm nay anh đến cũng không nói, em đã ăn rồi.”
Cô vô ý đến gần anh hơn một chút.
Chu Yến Kinh cũng không tránh đi, cũng không nhắc nhở, mí mắt rủ xuống, vô cùng tự nhiên thay cô sửa nếp nhăn trên sườn xám.
“Gặp luật sư.” Anh nói.
Mạnh Đan Chi à một tiếng rồi nói: “Vậy trước đấy anh còn nói với em là không có, khẩu phật tâm xà sao?”
Chu Yến Kinh không phủ nhận: “Đột nhiên nhớ đến là mình có quen biết.”
Mạnh Đan Chi mặc kệ anh có cố ý không hay thật sự, tò mò hỏi: “Là cái người bạn học học luật kia sao?”
Càng nhớ lại, ấn tượng càng rõ ràng hơn.
“Có phải nhuộm màu tóc của bà ngoại, dáng cao cao, mỗi lần em đến đều tặng em bánh ngọt sao?”
Chu Yến Kinh vuốt xong áo thì thu tay về.
Nghe cô nói một tràng, sau đó anh mới trả lời: “Không phải.”