Mạnh Đan Chi không thể không khích lệ tính chuyên nghiệp của Hứa Hạnh: “Cậu thật sự là người nhân viên tốt đấy.”
Hứa Hạnh ăn ngay nói thật: “Nhiều người thì tớ cũng sẽ có tiền thôi.”
Quả thật sự thật là như thế này.
Tuy rằng việc tiêu thụ trong cửa hàng rất bình thường, nhưng bàn bạc giá cả ở chỗ thiết kế, nên tiền lương Hứa Hạnh vẫn phải cắt bớt.
Mạnh Đan Chi cười khẽ một chút: “Chờ tớ đến sẽ trả lời lại.”
Vốn dĩ hợp tác với Trương Sính Vũ là để tuyên truyền cho cửa hàng, nếu anh ấy đã bắt đầu, đương nhiên cô cũng phải đuổi theo cho kịp.
Bây giờ tài khoản của cô có lượng người theo dõi lớn, tuy tài khoản Weibo không có người quản lý, nhưng việc phải chia sẻ video tuyên truyền, đương nhiên bình luận cũng hơn vạn người.
Bên phía chính phủ ở Ninh Thành cũng hay tuyên truyền.
Được sự tuyên truyền của hai bên, số liệu của Mạnh Đan Chi cũng ngày càng tốt, gần đây cô đang cân nhắc có nên đưa video này lên trang web lớn hơn hay không.
Ý tưởng này cũng đột nhiên xuất hiện thôi, nên vẫn chưa nói cho Chu Yến Kinh biết.
Khi Mạnh Đan Chi lên Weibo, những dấu đỏ @ đều tag tên cô.
[@Mạnh Đan Chi là cô sao?]
[Đây là muốn vào giới giải trí sao?]
[Đừng mà, chủ Weibo tôi theo dõi vì sao lại cứ muốn tiến vào giới giải trí thế, bây giờ filter cũng hỏng rồi.]
[Cứ thêu đồ thôi không tốt sao? Đừng nên làm ngôi sao?]
Lên tiếng khen chê không giống nhau, Mạnh Đan Chi nhìn sơ qua mấy cái trước đấy, mới trở lại xem video mà đạo diễn đăng trước lên.
Giới thiệu cũng không hề giống như điện ảnh thật, cho nên phía sau màn ảnh mới xuất hiện cô đứng ở cửa tiệm may trên đường phố hỗn loạn.
Phim điện ảnh này dùng màu cũ, cô như là người sinh trưởng vào thời kỳ dân quốc ở chỗ đấy.
Một người sườn xám, tựa vào cạnh quầy, trên mặt vẫn bình tĩnh dịu dàng, có vẻ nhưng không gian phía sau là vùng đất thiên đàn cuối cùng ở nơi đấy, trong mắt cô ấy có một chút u sầu.
Mãi đến lúc có người đến đánh thức cô, cô mới bừng tỉnh, quay đầu lại mỉm cười.
"Muốn mua gì sao? Vào xem đi.”
Mạnh Đan Chi cũng không xuất hiện lâu, còn có phân cảnh nói chuyện phiếm với nam nữ chính, trên màn ảnh rộng không có nhưng lại xuất hiện trong trailer này.
Nhìn qua thì cô tự thấy mình diễn cũng rất tốt nha.
Mạnh Đan Chi còn lo lắng mặt mình có bị tối không, diễn có được không, đến lúc lên phim thì có thể bị khán giả chửi rủa không.
Cô cảm thấy rất hài lòng đăng Weibo: [Hợp tác vui vẻ. Nhưng mà, tôi không tiến vào giới giải trí, chỉ là khách mời thôi.]
Mạnh Đan Chi gửi video sang cho Chu Yến Kinh.
[Muốn đi đến rạp chiếu phim với em không?]
Lúc này, cô vừa mới trả lời, trên Weibo đã nhảy ra cả trăm bình luận.
[Người đẹp đừng vào giới giải trí!]
[Chi Chi xinh đẹp! Tôi đã li3m màn hình rất lâu đấy, muốn đến rạp chiếu phim.]
[Những bộ sườn xám trong phim đều là do cô thêu sao?]
[Hu hu hu tôi không ngại khách mời xinh đẹp đâu!]
Mạnh Đan Chi chọn mấy bình luận trả lời: [Là của nữ chính.]
Lúc trước cô không để tên của cửa hàng lên Weibo, chỉ là sợ người đến ủng hộ cửa hàng cô thì ít, mà người thấy cô đang video muốn đến cửa hàng nhìn thử thì nhiều.
Đa số mọi người muốn xem mấy video thêu của cô, cũng không nhất định sẽ đến cửa hàng để giúp đỡ, cũng rất phiền phức, vài người lẻ tẻ, không bằng cùng nhau.
Mạnh Đan Chi đang suy nghĩ, thì, di động lại rung lên lần nữa.
Chu Yến Kinh: [Khi nào thì chiếu?]
Mạnh Đan Chi cong môi: [Còn sớm lắm, vừa mới đăng trailer trước thôi.]
Chu Yến Kinh: [Để hấp dẫn à.]
Mạnh Đan Chi cảm thấy có lẽ anh đang nói cô, không phải nói đạo diễn: [Diện ảnh đều như thế cả, anh đã đến rạp phim chưa?]
Cô hình như chưa từng thấy anh đi đến đó.
Chu Yến Kinh: [Đi rồi.]
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên, lại thấy anh trả lời: [Là thông lệ của lễ Quốc Khánh.]
Cô không nhịn được bật cười, cũng đúng nhỉ, bây giờ lễ Quốc Khánh bình thường đều chiếu những bộ phim có chủ đề, rất nhiều đơn vị sẽ tổ chức.]
Bộ ngoại giao tổ chức cũng bình thường thôi.
Mạnh Đan Chi dùng giọng nói dịu dàng gửi thoại cho anh: “Không sao cả, lần này sẽ để cho chúng ta xem phim giống người khác.”
Chu Yến Kinh đang ở phòng phiên dịch, cũng không thể nghe giọng của cô.
Nhưng anh có thể dự đoán trước được tin nhắn lúc này, đương nhiên giọng nói sẽ càng khác hơn.
Anh nghe xong mấy chữ cuối, hình như cũng nhìn ra được vẻ mặt khi nói mấy lời này của cô, khóe môi khẽ nhếch lên: [Được.]
-
Khong làm phiền anh làm việc, Mạnh Đan Chi liên hệ với Trương Sính Vũ.
Ngày hôm qua, Trương Sính Vũ đã bắt đầu đăng trailer, nhưng cái Weibo hơn hai trăm lượt bình luận kia, vẫn là fan của nam nữ chính và mấy nhân viên đoàn làm phim.
Hôm nay thật sự không nhịn được, nên gửi cho Mạnh Đan Chi.
Chờ soạn xong văn bản @Mạnh Đan Chi, anh ấy mới giật mình, cô thế mà đã có mấy ngàn vạn fan rồi, người theo dõi nhiều không kém mấ ngôi sao.
Tim Trương Sính Vũ đập liên hồi.
Chờ khi bình luận trên Weibo ngày càng tăng lên, cả người anh ấy cũng vô cùng kích động, gọi điện thoại cho Trần Thư Âm.
“Cảm ơn người cô đã giới thiệu nhé!”
Trần Thư Âm hừ nói: “Nếu anh mà là người khác ấy, còn phải đưa phí lên hình nữa đấy.”
Trương Sính Vũ cười ha ha nói: “Nhanh thôi, tôi lập tức gửi bao lì xì cho cô!”
Anh ấy đã đưa cho Mạnh Đan Chi rồi, Mạnh Đan Chi nhận nói: “Không cần, chúng ta cùng nhau có lợi, cửa hàng của tôi cũng cần phải tuyên truyền.”
Trương Sính Vũ: “Thế sao được.”
Mạnh Đan Chi: “Hay là đưa doanh thu phim điện ảnh đi.”
Trương Sính Vũ thầm nghĩ, chút tiền ấy có thể còn chưa đủ, nhưng mà trước kia anh ấy không nghĩ nhiều đến doanh thu, bởi vì chi phí có hạn, bây giờ suy nghĩ không giống.
Ngày công chiếu là sau tết âm lịch, anh ấy không cố gắng, chỉ sợ đến lúc đó mấy phim của đạo diễn lớn sẽ đè ép phim của mình.
“Đúng rồi, nếu chúng tôi có ra mắt phim, cô có sẵn lòng đến không?” Trương Sính Vũ hỏi.
Mạnh Đan Chi từ chối: “Tôi chỉ là một vai nhỏ trên màn ảnh mà thôi, không cần đâu.”
Trương Sính Vũ luôn mời mãi, nhưng tâm ý cô đã quyết, nên sẽ không thay đổi.
Mạnh Đan Chi cũng không muốn tất cả thời gian của mình đều đặt ở chỗ này, cô còn có nhiều chuyện phải lo lắng, đồ cưới của bản thân còn thêu chưa xong.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhớ đến ảnh chân dung mình còn chưa xem!
Ảnh chân dung được Tô Tô đóng thành một bưu kiện lớn đến gủi đến, cô còn phân ra mỗi cảnh khác nhau nữa, sau đó lại để mấy âm bản riêng ra.
“Đúng rồi, chúng tôi lúc chụp còn có quay video, nhưng mà tôi vẫn chưa xem, cho nên hai người tự mình cất làm kỷ niệm đi, cắt nối biên tập gì đấy còn có thể tìm tôi chỉnh sửa.”
Mạnh Đan Chi mở hình thư sinh và nữ quỷ trước.
Tuy trước kia đã từng xem qua, nhưng khi nhìn tấm đầu tiên, thấy dáng vẻ Chu Yến Kinh mặc áo khoác dài màu xanh, cô nhìn tận hai phút.
Đã quen nhìn anh trong tây trang và giày da, không biết anh cũng thích hợp với cổ trang như thế.
Mạnh Đan Chi nhìn từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng phát hiện video quay lại cảnh chụp của cô và Chu Yến Kinh lúc đấy cũng được gửi đến.
Đúng là chưa có cắt nối hay biên tập qua.
Cô mở ra thử, vẫn chưa nhìn thấy hình, trước hết chỉ nghe một tiếng “Công tử, có thể cho ta ở nhờ một đêm không”, là giọng của cô.
Vừa nghe thấy, thật sự rất giống với nữ quỷ cô độc trong một ngôi chùa cổ xưa trên núi.
Mạnh Đan Chi:?!
Sao lại còn có thế này thế!
May mà trong nhà chỉ có một mình cô, nếu lúc này đang xem cùng Chu Yến Kinh, chắc chắn cô sẽ mặt đỏ tai hồng.
Cô còn tưởng mình đang âm thầm, lặng lẽ nói chuyện với Chu Yến Kinh, không ngờ đến lại bị quay lại.
Tô Tô nói chắc là thật, cô ấy chưa xem…
Mạnh Đan Chi không ở chỗ bọn họ lại làm việc tận tình như thế.
Cô mím môi, lại có chút ngại ngùng, lại có chút chờ mong muốn xem, vốn dĩ không phải do Tô Tô chụp, cho nên lúc đầu không có ảnh.
Nhưng lại xuất hiện ảnh Mạnh Đan Chi bước đến bên cạnh Chu Yến Kinh.
Trong màn hình mờ tối, trong phòng sách cổ kính, cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp đưa tay lấy cuốn sách trong tay thư sinh, ba chữ “Kim Bình Mai xuất hiện.
Mạnh Đan Chi cảm giác như mình đang xem phim.
Lại thấy sau đó Chu Yến Kinh giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể đi, tuy video này chưa qua xử lý, vẫn có tạp âm, nhưng giọng của anh cũng rất êm tai.
Nếu cô mà là nữ quỷ, nhất định sẽ ở lại.
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi tỉnh táo lại, nghi ngờ Chu Yến Kinh không phải thư sinh, là thư sinh thiên tài đấy, có thể mê hoặc lòng người.
Cô đóng video lại, tính sẽ dùng máy chiếu xem.
Từ sau lần trước Chu Yến Kinh mang máy chiếu về, hai người họ mỗi tuần đều sẽ xem một bộ điện ảnh, nhưng tuần này vẫn chưa xem.
Chỉ là xem cái này…
Có phải là cô đang đùa với lửa, có ngày chết cháy không?
-
Hôm nay không có tuyết rơi.
Chiều tối Mạnh Đan Chi đến trong cửa hàng, trong cửa hàng ấm áp, Hứa Hạnh đang uống trà sữa, bàn phím đang vang tiếng gõ lanh lảnh, một bên còn đang luyện ngữ âm.
“Đây không phài là bà chủ của tôi à! Đẹp thế này có thể tìm thấy người thứ hai hay không?”
“Khen tớ cũng không có tiền thưởng đâu.” Mạnh Đan Chi nói.
Hứa Hạnh lén cười: “Bà chủ nếu cậu không đến, không sợ tớ trộm đồ trong nhà bán đi hay sao?”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Cậu cũng muốn bị tớ kiện sao?”
Hứa Hạnh: “Vẫn nên bỏ đi.”
Một lát sau, cô ấy lại nói: “Hôm nay có không ít em trai, em gái đến cửa hàng đấy, đều hỏi tớ có phải trên Weibo cậu nói thật hay không.”
Bọn họ đã gần một tháng chưa nhìn thấy Mạnh Đan Chi.
Mùa đông rất lạnh, Mạnh Đan Chi đến đã là giữa trưa, hoặc là buổi tối ăn cơm chiều trước mới ra ngoài, Chu Yến Kinh trực tiếp chạy đến đón cô.
“Đến đây đi.” Cô cúi đầu, “Trước kia trong cửa hàng đều chụp poster mùa hè, chọn hai bức là được rồi.”
“Đúng rồi, gần đây nếu cậu có rảnh, đăng hình trong cửa hàng lên đi.”
Hứa Hạnh: “Không thành vấn đề. Bà chủ, luận văn cậu viết thế nào rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Mở bài.”
Hứa Hạnh than một tiếng, cô ấy viết rất khó khăn, sợ sẽ làm chậm việc tốt nghiệp mất, làm công so với viết luận văn vui hơn nhiều.
“Buổi tối đến căn tin ăn không?” Cô hỏi: “Có thịt heo sốt chua ngọt.”
“Không đi.” Mạnh Đan Chi lắc đầu, nhớ đến lần đầu tiên cô bởi vì Chu Yến Kinh mà từ chối Hứa Hạnh, ngày đó cũng có món này.
Thoáng cái đã lâu như thế rồi.
Mấy tháng trước, cho đến bây giờ không ngờ đến giờ cũng thế.
Khi Mạnh Đan Chi ra đến ngõ, Chu Yến Kinh đã sớm chờ ở đó, chờ cô lên xe, hệ thống sưởi của xe đã phả vào mặt, “Anh Yến Kinh, tối nay đi xem phim đi.”
“Em muốn xem cái gì?” Anh hỏi.
“Không nói cho anh.” Mạnh Đan Chi thừa nước đục thả câu: “Là anh muốn xem.”
Chu Yến Kinh nhướng mày.
Anh đối với phim điện ảnh cũng chẳng phải rất thích gì, hơn nữa Mạnh Đan Chi cũng chưa từng hỏi qua, kết quả cô lại lập lời thề son sắt như thế.
“Em xác định?”
“Đương nhiên.”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc nhìn anh: “Anh không thích, vậy thì tối nay ngủ trên mặt đất đi.”
Chu Yến Kinh bật cười ra tiếng.
-
Sau khi ăn xong cơm chiều, lúc về căn hộ cũng đã gần tám giờ.
Thùng của bà ngoại trước đó đã được cô để trong phòng quần áo, cho nên trong phòng khách bây giờ đã rộng hơn nhiều, thay một tấm thảm mới. Một chiếc bàn trà đã bỏ đi, không thay lại nữa.
Mạnh Đan Chi tắt đèn.
Buổi chiều hôm nay cô đã chuẩn bị tốt rồi, cho nên hôm nay chỉ cần tự cô mở ra xem là được, nhưng mà vẫn phải ấn nút trước.
“Anh nhắm mắt lại trước đi, em xem anh có thể đoán được hay không.”
Mạnh Đan Chi ra lệnh cho anh.
Từ trước đến nay cấp dưới đều luôn nghe lời cục trưởng Chu nói.
Mạnh Đan Chi: “Anh sẽ không nhìn lén nhỉ.”
Chu Yến Kinh: “Khó mà nói được.”
“…”
Mạnh Đan Chi nhìn anh khi nãy vừa vào cửa đã tiện tay vứt cà vạt lên sô pha thuận tay lấy lại. “Che lại, anh sẽ không xem được.”
Ý nghĩ bất ngờ xuất hiện, bắt tay vào làm lại thấy mờ ám.
Bọn họ ngồi trên tấm thảm mềm mại, Chu Yến Kinh tựa lưng vào sô pha, cô lấy cà vạt mà tối che lên mắt anh, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ nóng lên.
Dáng vẻ giống như có thể làm những thứ mình thích.
Chu Yến Kinh cười ra tiếng, “Làm trận lớn thế.”
Anh còn ngửi được hương thơm trên người cô.
Mạnh Đan Chi tỏ vẻ bình tỉnh: “Đúng.”
Chu Yến Kinh thấy cô khó có lúc vui vẻ, đưa tay sờ so4ng cái thứ đang che mắt mình, cà vạt này dùng nhiều năm thế rồi, nhưng vẫn không hề dùng cho mục đích khác.
Nhưng nó lại đang gợi ý cho anh.
Mạnh Đan Chi mở máy chiếu lên, bây giờ cô sẽ cắt nối video một chút, lúc chiều trước khi ra ngoài đã xử lý video một chút rồi, những cảnh dư thừa đều cắt đi.
Đương nhiên, mặc kệ có cắt nối biên tập thế nào, câu đầu tiên cũng sẽ là công tử.
Chu Yến Kinh không thể nhìn, nên những chỗ khác đều trở nên rất mẫn cảm, nhất là thính giác, anh có thể nghe thấy tiếng quần áo ma sát vào nhau của cô.
Anh nghiêng đầu, nghiêng sang hướng của cô.
“Tốt lắm.”
Hai má Mạnh Đan Chi đỏ ửng, bấm bấm máy phát.
Trước mắt là một bóng đêm, Chu Yến Kinh đợi hơn mười giây, mới nghe thấy một chút tiếng nước và tiếng nói gợn sóng: “Công tử ---“
Anh dừng lại, xoay qua…
Rõ ràng anh đã bị che mắt lại, nhưng Mạnh Đan Chi có cảm giác như mình đang bị nhìn chằm chằm, cô hỏi: “… Anh có nghe được là phim gì không?”
Chu Yến Kinh: “Không có.”
Mạnh Đan Chi: “Cái này mà còn chưa nghe được sao?”
Chu Yến Kinh cong môi: “Còn muốn nghe lại một chút.”
Dựa theo ánh sáng của màn hình, Mạnh Đan Chi nhìn thấy độ cong trên khóe môi anh, hừ một tiếng, chắc chắn anh nghe thấy được đây là giọng của cô.
Còn ở đó mà lừa cô.
Thật ra cắt, nối, chỉnh sửa qua cũng không có nhiều, nhưng có tận ba cảnh chụp, cũng có hơn mười phút, rất nhanh đã chiếu xong rồi.
Ánh sáng trong phòng khách mờ ám, chỉ có ánh sáng trên màn hình chiếu vào bóng hai người, tắt mở rõ ràng, trên màn hình người đàn ông đang đeo bao tay cho cô cũng dần tối đi.
Chu Yến Kinh đã sớm lấy cà vạt xuống.
Anh nhìn cô, Mạnh Đan Chi phát hiện, đối diện với ánh mắt của anh.
“Phim hay không?” Chu Yến Kinh hỏi cô.
“Anh là nam chính, còn hỏi em?” Cô hỏi anh.
Chu Yến Kinh ngồi thẳng dậy, nhìn cô đang nghiêng sang bên kia một chút, trước khi cởi áo lông, vẫn còn áo sơ mi, nút thắt ở cổ áo sớm đã bỏ ra rồi.
“Em là nữ chính.”
Bầu không khí phù hợp, trên màn hình vẫn còn phát cảnh tình yêu ngang trái giữa ma cà rồng và người, người ở ngoài màn hình đã chẳng xem nữa rồi.
Giống như có một cảm xúc tự nhiên.
Chu Yến Kinh không có trực tiếp hôn cô, mà hôn xuống mắt cô, vô cùng dịu dàng, Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, lông mi cũng run theo.
Cô theo bản năng mà dựa vào phía sau, lưng đụng vào ghế sô pha, sau eo cũng mềm mại.
Mạnh Đan Chi nắm lấy áo anh, đầu ngón tay căng chặt, có hơi trắng bệch, Chu Yến Kinh giữ lấy cánh môi của cô, cùng lúc đó, ôm cô rời khỏi ghế sô pha.
Nhiệt độ ấm áp trong phòng hình như cũng nhanh chóng bốc hơi, trở nên mạnh liệt, mạnh mẽ không kiêng nễ gì, cô nhanh chóng đã mềm nhũn, vô lực.
Mạnh Đan Chi phát ra mấy tiếng hừ hừ ngắt quãng.
Hai người hình như cũng không phải không khống chế được, cô còn đang chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, mãi đến khi trước mắt cô tối sầm lại.
Ánh mắt cô bị che lại.
- - Nếu cô đoán không sai, đây chính là cái cà vạt mà khi nãy cô đã dùng qua.
Chu Yến Kinh như một vị tướng để che mắt cô lại, ngăn cản cô lấy tay kéo xuống, nhìn nửa khuôn mặt của cô, coi như mà mịt.
Giống như vào giờ phút này, cô đang nằm trong tay anh.
“Chu Yến Kinh…”
“Đừng nói.” Anh cúi đầu.
Mạnh Đan Chi không thấy gì, mái tóc đen dày rơi ra ngoài sô pha, từ phía trên chảy xuống, rơi ở giữa không trung.
Cuối cùng cô cũng biết được thảm mới có bao nhiêu mềm mại.
Ánh sáng màn hình chiếu mờ ám giống như chìm vào màn đêm nặng nề, mỗi lần biến hóa đều giống như những ngôi sao, ánh sáng từ từ hướng về tấm thảm đang nhăn lại.
Cà vạt không biết đã rơi xuống từ lúc nào, tùy ý để rớt trên thảm, bất luận là Mạnh Đan Chi hay Chu Yến Kinh cũng chẳng để ý đến.
Cô vô cùng khó khăn mới có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa, trên màn hình chiếu không biết đã thay đổi biết bao nhiêu cảnh.
Xoay chuyển kết hợp lại, lại rời rác ra.
Đủ mọi màu sắc đều chiếu lên mặt cô.
Mãi đến khi ngừng lại, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng có thể thấy rõ hình ảnh như thế nào, vòng tròn lại thêm vòng tròn, phía trên vốn dĩ là chữ màu trắng.
Đuôi mắt Chu Yến Kinh có dính chút hồng, khác với ban ngày rất nhiều.
Cô sớm đã mặc áo lông của anh, bên trong đã trống không.
Tuy áo lông rất mềm, nhưng không bằng quần áo của mình, trong không khí đều theo tứ phía mà đến, chui vào trong.
Cô run lên, cảm giác phía trước rất kỳ lạ.
Mạnh Đan Chi đỏ mặt lẩm bẩm: “Không phải em chỉ lừa anh đoán một chút thôi sao?”
Cảm giác rất khác bình thường, k1ch thích hơn, nói đúng ra là có chút không thể mở miệng được…Không hề giống với những chuyện bọn họ làm.
Chu Yến Kinh: “Là trong chốc lát sao?”
Mạnh Đan Chi: “Nếu không thì.”
Chu Yến Kinh cười, đột nhiên ôm lấy cô, Mạnh Đan Chi bị dọa cho nhảy dựng lên, hô: “Anh muốn làm gì?”
“Em muốn ngủ thế sao?” Anh hỏi.
Mạnh Đan Chi che mặt mình lại, coi như mình không thấy gì hết, đêm nay làm chuyện xằng bậy rồi, coi như ngoại trừ năm lần trước đó ở ngoài, cũng có một lần khác người.
Chưa từng xuất hiện.
-
Rất nhiều lúc, sau khi nói sẽ đổi ý.
Ví dụ như ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi nhận được điện thoại của Trần Thư Âm hỏi có muốn cùng cô ấy đến cố cung chụp ảnh hay không, cô trả lời không muốn, nhưng Trần Thư Âm lại phát hiện chỗ không thích hợp.
“Cục cưng, cậu cảm sao?”
Mạnh Đan Chi lập tức trong ở chăn tỉnh táo lại: “Không có.”
Trần Thư Âm à một tiếng: “Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Cô giống như là chưa nói gì, nhưng cũng giống như nói hết cả ra rồi.
Tuy đã nói rất nhiều về chuyện này, nhưng nghĩ đến cảnh tượng hoang đường ngày hôm qua, Mạnh Đan Chi lại muốn ném hết cà vạt của Chu Yến Kinh đang để trong nhà này đi.
Sau khi nghĩ lại thì thấy, ném đi rồi thì lãng phí công thêu của cô quá.
Mạnh Đan Chi ăn qua bữa sáng, tiếp tục nghỉ ngơi, cảm giác vừa ngủ đã thẳng đến trưa, nhận được tin nhắn của Chu Yến Kinh: [Buổi chiều hẹn chị dâu.]
Lúc này cô mới nhớ đến chuyện này.
Chu Yến Kinh: [Còn thức không?]
Mạnh Đan Chi: [Thức từ sớm rồi!]
Chu Yến Kinh: [Ừm.]
Mạnh Đan Chi cảm thấy chữ ừm này của anh cũng có vấn đề.
Cô không để ý đến anh nữa, đi thay quần áo.
Cuối cùng sau hai giờ trưa cũng nhìn thấy được Lương Kim Nhược, cô ấy đeo khẩu trang từ ngoài bước vào, được ánh sáng đèn chiếu vào, kim cương đính trên khẩu trang vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt Mạnh Đan Chi cũng chuyển động theo.
Đây là lần thứ hai cô thấy cô ấy, trước kia đều chỉ nghe từ trong mấy tin đồng “con gái lớn thiên tài của nhà họ Lương.”
Khi Lương Kim Nhược và Chu Sơ đính hôn, cô đương nhiên cũng phải xưng hô giống Chu Yến Kinh: “Chị dâu.”
Lương Kim Nhược tháo khẩu trang xuống: “Chị dâu nghe không hay, cứ gọi chị là chị Kim Nhược đi.”
Mạnh Đan Chi cong khóe mắt: “Được.”
Lương Kim Nhược chớp mắt mấy cái, “Đồ em muốn thiết kế chính là cái này nhỉ, công trình không nhỏ đâu, chị cũng chưa từng làm qua, chỉ có thể cho em tham khảo thôi.”
Mạnh Đan Chi: “Em đang dừng lại ở chỗ bản thiết kế.”
Cô mang theo mấy bản thiết kế, cũng mang theo của bà ngoại theo.
Lương Kim Nhã đưa tay ra lấy, lúc này Mạnh Đan Chi mới phát hiện ánh sáng long lanh ở đầu ngón tay cô ấy, tinh tế từ đầu đến chân.
“Em nghĩ nhiều quá, nên khiến mình loạn thôi.” Cô ấy nói.
Từ trong túi xách, cô ấy lấy bút viết ra nhanh chóng vẽ vẽ vài đường, không đến một phút đồng hồ, một hình rồng phượng hiện ra rõ ràng.
Quả nhiên người học vẽ chuyên nghiệp sẽ không giống người thường.
Mạnh Đan Chi nhìn cô ấy chỉnh sửa bản thiết kế của mình, nhanh chóng đã ra một bức vẽ phát thảo, nếu thêm màu đỏ vảo, chắc chắn sẽ rất lộng lẫy.
“Chị nhìn thấy mấy bức thiết kế của bà ngoại em.” Lương Kim Nhược thu tay về, có được câu trả lời khẳng định: “Bà cụ thiết kế tốt lắm.”
Tuy có chút trừu tượng, nhưng từ mấy đường nét này cô ấy có thể nhìn ra được.
Mạnh Đan Chi nhìn bản thiết kế, phân nửa của bà ngoại thêu, cô kết hợp với bản thêu thực tế trên áo, cũng có thể nghĩ ra được mẫu thiết kế là gì.
Nhưng cũng không thể có thành phẩm đặt ngay trước mặt được.
Đây mới chính là thiết kế mà bà ngoại để lại cho cô, vốn dĩ là cùng một người, đương nhiên sau khi cách xa nhiều năm, lần thứ hai gặp lại sẽ càng hài hòa hoàn mỹ hơn.
Mạnh Đan Chi cười rộ lên: “Em biết nên thêu thế nào rồi.”
Lương Kim Nhược: “Cũng chỉ có của con gái?”
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Hả.”
Lương Kim Nhược: “Hai người hết hôn chỉ mặc một bộ sao?”
Trước đó Mạnh Đan Chi không nghĩ đến chuyện này, vừa bị cô ấy hỏi thì cũng suy nghĩ đến, nếu khi kết hôn cô mặc đồ này, còn Chu Yến Kinh mặc tây trang có phải không được thích hợp không.
“Phải mặc chứ.” Cô gật đầu.
Vấn đề thiết kế vô cùng khó khăn mới giải quyết được, giờ lại có một chuyện lớn khác, nếu giao cho người có chuyên môn thiết kế đồ kết hôn, cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không ổn lắm.
Tuy nhiên cũng có thể hợp tác với những nhân viên khác.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Chị đâu, áo cưới là do chị tự thiết kế sao?”
“Đương nhiên, chị không thể mặc giống những người khác được, chị phải là người đẹp nhất chứ.” Lương Kim Nhược nói, lại đeo khẩu trang vào lần nữa.
Mạnh Đan Chi lại bị viên kim cương sáng lấp lánh chiếu vào.
“Bên ngoài tuyết rơi.”
Lương Kim Nhược nhíu mày, cầm lấy di động: “Chu Sơ à, tuyết rơi, nhanh đến đón em.”
Không biết Chu Sơ nói cái gì, cô ấy trả lời: “Kiểu tóc của em không thể rối được biết không?”
Sau khi cúp máy, Lương Kim Nhược dịu dàng quay đầu: “Chị đưa em về.”
Mạnh Đan Chi: “…Không sao, nhà em gần.”
Lương Kim Nhược: “Không được, bên ngoài tuyết rơi, chắc chắn gió cũng rất lớn, nhỡ đâu em bị gió thổi cảm, sao chị có thể nói chuyện được với em họ Chu được.”
Cô ấy kịp thời sửa miệng.
Mạnh Đan Chi nghi ngờ, thật ra cô ấy còn kêu cả tên cả họ của Chu Sơ ra luôn ấy chứ.
-
Ngồi trên xe của Lương Kim Nhược, Mạnh Đan Chi cũng có thể trải nghiệm cuộc sống hằng ngày của thiên kim đại tiểu thư có bao nhiêu bận rộn rồi.
Điện thoại liên tục, đều là lời mời.
Lý do từ chối của Lương Kim Nhược cũng vô cùng quái lạ, ví dụ như tiệc trà, xã giao thì không tham gia, bởi vì trang điểm cho mấy tiệc trà xã giao chỉ có một đêm, ảnh hướng tâm tình cô ấy uống trà.
Mạnh Đan Chi được cô ấy đưa đến [Kinh Chi].
Một chiếc xe sang trọng đột nhiên xuất hiện ở trước cổng trường, nhận lấy rất nhiều ánh mắt dò xét, đặc biệt là nhìn Mạnh Đan Chi từ đầu xuống chân, tin đồn bỗng nổi lên.
Đàn anh Chi?!
Có người lập tức phủ định: “Sao đàn anh Chu lại đi xe mắc như thế!”
Khi mọi người đang thảo luận về Mạnh Đan Chi, cô đã vào trong ngõ nhỏ rồi, vừa mới đẩy một cánh cửa, lỗ tai lập tức nghe thấy có người đang nói chuyện.
Hứa Hạnh nhìn thấy cô: “Bà chủ, mau đến đây! Đàn anh Chu!”
Mạnh Đan Chi nghe thấy thì bất ngờ, đến sau quầy nhìn vào màn hình thì đúng thật là Chu Yến Kinh, chỉ là bối cảnh phía sau là một hàng chữ viết màu lam.
Là vòng chung kết phiên dịch toàn quốc.
Hứa Hạnh: “Vừa mới bắt đầu thôi, may mà trong trường học có người nói, nếu không tớ bỏ lỡ rồi.”
Mạnh Đan Chi ngồi xuống, trong lòng lại đang oán thầm.
Hôm nay anh có chuyện quan trọng, tối qua cũng không sợ cô để lại dấu răng sao?
Cô tới vừa đúng lúc, tuyển thủ cuối cùng vừa mới kết thúc phần phiên dịch của mình, Chu Yến Kinh vừa mới nhận xét, trong màn hình là hình ảnh của anh.
“Đàn anh Chu bị muỗi cắn sao?” Mắt hạnh của Hứa Hạnh híp lại: “Nhưng mà bây giờ là mùa đông, chắc không có muỗi đâu.”
“…”
Mạnh Đan Chi làm như không nghe thấy.
Hứa Hạnh quay đầu: “Bà chủ, đây không phải do cậu cắn chứ?”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc, lập lời thề son sắt: “Cậu suy nghĩ gì đấy, sao tớ có thể làm chuyện như thế!”
Hứa Hạnh: “Thật không?”
Mạnh Đan Chi: “Coi chừng tớ trừ lương của cậu.”
Hứa Hạnh: “…”
Đây là thẹn quá hóa giận nhỉ? Đúng không?
Đương nhiên không chỉ có mỗi mình cô ấy phát hiện, cũng có không ít bạn học khoa ngoại ngữ của đại học B đang theo dõi trận đấu này, thậm chí còn có bạn học tiến vào vòng chung kết.
Lúc này trên diễn đàn còn có một topic thảo luận nữa.
Mạnh Đan Chi không nhìn thấy.
Chờ đến tối khi nhìn thấy Chu Yến Kinh, cô không tự chủ được mà nhìn sang chỗ lúc nãy Hứa Hạnh nói, lúc này chẳng nhìn thấy gì cả.
“Hôm nay anh đi làm giám khảo, sao lại không mặc đồ cao cổ.” Mạnh Đan Chi ngồi trên sô pha, nhìn sang: “Mấy đàn em của anh phát hiện anh bị muỗi cắn đấy.”
Chu Yến Kinh nhìn cô: “Đàn em Mạnh?”
Cái gì thế, lỗ tai Mạnh Đan Chi nóng lên: “Đàn em Hứa, Hứa Hạnh.”
Chu Yến Kinh à một tiếng, không cãi lại, mà từ từ nói: “Dựa theo lời này, thì đàn em Mạnh cũng phát hiện.”
Anh lại hỏi: “Thiết kế thế nào rồi?”
Mạnh Đan Chi cũng chẳng rối rắm mấy câu nói của anh: “Đã nghĩ thông rồi.”
Cô dừng một chút hỏi: “Đúng rồi, em mặc đồ cưới như thế, vậy ngày đó anh mặc gì?”
Chu Yến Kinh dừng suy nghĩ lại.
Mạnh Đan Chi đếm ngón tay: “Mỗi ngày anh đi làm anh đều mặc tây trang, em nhìn chán rồi, hơn nữa đồ đó cũng không đặc biệt lắm.”
“Anh hình như không có quần áo mặc.” Chu Yến Kinh cũng có chút đăm chiêu, theo lời cô nói: “Chi Chi, em có ý kiến gì không?”
Khóe môi Mạnh Đan Chi nhếch lên.
Giọng của cô làm như có chút tiếc nuối: “Thế làm sao bây giờ, xem ra chỉ có thể trở thành một chú rể có nhiều quần áo hơn.”