Mạnh Đan Chi nghe Chu Yến Kinh nói mấy lời này, lại cứ cảm thấy anh đang đóng kịch, đặc biệt là khi cô nhìn thấy một đống bình luận đang bay đầy trên màn hình nói cô không cho anh nói chuyện.
“Có.” Cô lập tức trả lời.
Cô quyết định sẽ tự làm cho lành.
Nhưng không đợi cô đứng lên, Chu Yến Kinh đã đi đến rồi.
Lúc này trong phòng livestream đã có mấy triệu người, thật ra mọi người đều nghĩ lần này sẽ không thấy được anh, nhưng không ngờ trên màn hình lại xuất hiện một bàn tay của đàn ông.
Mà lúc này, bàn tay ấy còn đang cầm một hộp gỗ thô sẫm màu, từng khớp xương trên ngón tay thì trông rất rất đẹp.
Ánh mắt mọi người lập tức sáng rực lên.
[Có bản lĩnh sai khiến người ta, thì cũng nên để cho người ta lộ mặt đi chứ!]
[Chết mất thôi.]
[A a a nhìn chưa đủ mà!]
[Chi Chi chuyển ống kính sang bên cạnh một chút đi!]
Cho dù chỉ là một bàn tay, xuất hiện cũng chưa đến nửa phút, mà các fan đã có thể kích động nghĩ ra một đống chuyện rồi.
Mạnh Đan Chi chậm chạp nhận lấy, nhìn anh chớp mắt.
Chu Yến Kinh vẫn mang một dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Mạnh Đan Chi nhìn mấy dòng chữ màu trắng trên màn hình, nghiêm túc nói: “Hôm nay chúng ta đang học thêu.”
[Tôi cảm thấy mình cần một ví dụ.]
[Chính xác.]
[Để cho anh Chu thay tay tụi này học trực tiếp đi!]
[Có lý đấy!]
[Chi Chi có nghe thấy không?]
Mạnh Đan Chi: “Không có nghe thấy.”
Dù sao các cô ấy cũng đang gõ chữ, chứ không phải nói chuyện.
Chu Yến Kinh đưa xong hộp kim cho cô nhưng không có về thẳng phòng mình, mà lập tức ra ngoài ban công, Mạnh Đan Chi đưa mắt sang bên kia nhìn anh.
Nhìn anh cứ đi qua đi lại như thế, tất cả mọi người đều biết vừa nãy Chu tiên sinh đi qua, rồi lại đi lại, nhưng cố tình lại không để các cô ấy nhìn thấy được.
Mạnh Đan Chi thu mắt lại, ho khan một tiếng: “Được rồi, chúng ta cần bắt đầu rồi.”
[Chi Chi: Tôi bị quyến rũ.]
[Tôi cũng muốn nhìn, có thể nhìn được hay không.]
[Có bản lĩnh thì đến trước máy ảnh đi chứ!]
[Chu tiên sinh: Tôi nhìn chim.]
Chim vẫn mãi cứng đầu không chịu bay đi, mấy fan đều biết khi nãy cô chỉ muốn lừa gạt mọi người thôi.
Chu Yến Kinh trở về phòng, Mạnh Đan Chi bắt đầu chuyên tâm thêu, để tránh mọi người không nghe thấy, cô nói rất rất chậm.
Giọng nói dịu dàng êm tai, không bao lâu người xem đều đã bị thu hút.
Chu Yến Kinh ở trong phòng ngủ đọc sách, di động đang mở livestream, anh không có bình luận, chỉ nhìn Mạnh Đan Chi trong điện thoại thôi.
Cũng không biết có phải do chuyện vừa nãy hay không, mà bọn Tô Khản đều đang @anh ở trong nhóm.
Tô Khản: [@Chu Yến Kinh cậu ở đâu đấy!]
Tô Khản: [Chị dâu livestream thật là đẹp quá đi, tớ cũng học thêu được luôn rồi.]
Chu Yến Kinh không chút đổi sắc nói: [Cậu đổi nghề sao?]
Tô Khản: [Nhỡ đâu sau này không có việc làm.]
Chu Yến Kinh lười để ý tới anh ấy.
Chẳng qua Mạnh Đan Chi chỉ dạy một vài cách đâm kim tương đối đơn giản, còn có một bông hoa nhỏ cỡ bằng ngón tay, hình dáng rất đẹp, tự thêu cũng được.
“Rất nhiều cách đâm kim đều dựa trên mũi thêu thẳng này làm nền tảng, sau này tôi rảnh có thể sẽ dạy mọi người vài loại đâm kim khác nữa.”
“Hôm nay chỉ thêu thế này thôi, mọi người có thể tập thêu thử ở nhà, có thể đang lên Weibo của mình, coi như là bài tập đi.”
Mạnh Đan Chi thả khung thêu xuống, bỏ kim về lại trong hộp.
“Có vấn đề gì, mọi người có thể hỏi.”
Khung bình luận nhanh chóng lấp kín màn hình.
[Tôi đã học bằng mắt xong rồi, tay không vội.]
[Cho nên ngày mai tôi có thể thêu được một đóa hoa sao?]
[Tôi có thể lấy cà vạt ra luyện tập sao?]
[Tôi muốn nghe thử giọng Chu tiên sinh, nhìn thử mặt anh ấy.]
Mạnh Đan Chi dịu dàng nói: “Chỉ cần mọi người không ngại, dùng cà vạt cũng được, còn về chuyện lúc đó có bằng lòng mang ra ngoài hai không thì còn phải phụ thuộc vào tay nghề của mọi người.”
Cô nghiêm túc như thế, mọi người đều có thể tưởng tượng một chút về đường chỉ thêu thưa thớt của mình, hoa thì có ra hình hoa đấy, nhưng nhìn vẫn cảm thấy rất buồn cười.
“Chu tiên sinh có cái gì đẹp chứ, nhìn tôi còn chưa đủ hay sao?” Mạnh Đan Chi chuyển chủ đề, nhẹ nhàng chớp mắt: “Mọi người là fan của tôi.”
[Tôi là fan CP.]
[Tôi là fan của chồng cô]
[Chi Chi đừng sợ, cô vẫn là chủ Weibo tôi thích nhất.]
[Tôi còn muốn nghe thấy anh ấy gọi cô là phu nhân nữa.]
[Thật ra kêu Chi Chi cũng rất dịu dàng hu hu hu!]
Mạnh Đan Chi không ngờ bọn họ lại nhớ lâu như thế.
Cô đang định nói thêm hai câu nữa sẽ kết thúc livestream, thì nghe được tiếng động từ hành lang bên cạnh truyền đến bên tai, Chu Yến Kinh từ bên trong đi ra ngoài.
Anh đặt ly lên bàn.
Mạnh Đan Chi bỗng nhiên nói: “Tất cả mọi người đều muốn nhìn anh.”
Chu Yến Kinh không nói gì.
Mạnh Đan Chi khẽ hừ một tiếng, nghi ngờ anh đang giả vờ làm bộ làm tịch, chuyện trước đó cô vẫn luôn nhớ rõ ràng: “Chu tiên sinh.”
Nhóm fan trong phòng livestream cảm thấy khó hiểu, chính chủ thế mà chủ động đi phát đường rồi!
[Quả nhiên Chi Chi vẫn thương chúng tôi!]
[Ha ha ha ha ha ha ha may mà tôi vẫn chưa rời đi!]
[Học thêu không được, chẳng lẽ ngay cả chút cơm chó này [1] cũng không được ăn hay sao, tôi không tin.]
[1] Cơm chó hay Cẩu lương (Hán tự: 狗粮, phiên âm: gǒu líang) là một từ lóng phổ biến trên mạng xã hội của người Trung Quốc, thường dùng để trêu đùa. Nó ám chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân. Sở dĩ gọi là cẩu lương bởi trong văn hóa mạng của các bạn trẻ Trung Quốc, họ thường gọi vui những người độc thân là cẩu FA (cẩu độc thân - chó độc thân). Lương trong từ cẩu lương mang nghĩa là lương thực, thức ăn, vì vậy, cẩu lương dịch ra tiếng Việt có nghĩa là thức ăn cho chó, thức ăn cho cẩu.
[Đến đây đến đây.]
Mạnh Đan Chi tính tắt livestream đi, đến nói chuyện tử tế với anh.
Cô đứng dậy và bấm một cái trên điện thoại, vòng eo tinh tế của cô xuất hiện trên màn hình không sót chút gì, vừa khéo Chu Yến Kinh rót cho cô ly nước, đưa sang.
Nhưng một cái bấm vào màn hình này vẫn chưa tắt thành công.
Livestream chưa tắt.
Nhưng Mạnh Đan Chi nghĩ mình đã tắt rồi, đúng lúc đang khác nữa, nên cô cầm lấy uống một hớp lớn: “Em vừa nói chuyện với anh đấy, sao anh lại không trả lời em?”
Chu Yến Kinh: “Không được làm phiền bà xã.”
Mạnh Đan Chi hừ lạnh: “Vậy trước đấy anh còn đi đến đi lui.”
Chu Yến Kinh nói: “Em cũng không nói là không thể đi đến đi lui.”
Anh đứng đó, ánh mắt dời đi một chút, liếc nhìn thấy màn hình trên giá đỡ cách đó không xa vẫn đang phát sáng, chẳng qua là không quay đến chỗ này của anh.
Cùng lắm chỉ nhìn thấy cánh tay.
Các fan vẫn đang vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.
[Chu tiên sinh: Là em không thể kìm nén được mà muốn có quan hệ gì với anh ]
[Chi Chi nhõng nhẽo lắm nha.]
[Ở đây uống nước ngọt ghê kswl]
[Tay hai người thật đẹp!!]
[Chi Chi uống nước xong sẽ không thả tay ra sao?]
Mạnh Đan Chi vẫn còn đang nắm lấy tay của Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh cũng không rút về, hai người đều đeo nhẫn, lúc này cùng trong khung hình, rõ ràng có thể thấy đây là một đôi.
“Anh bỏ thêm mật ong vào sao?” Cô hỏi.
“Ừm.” Chu Yến Kinh thu tay lại, dỗ dành nói: “Uống thêm chút nữa.”
Mạnh Đan Chi thích ngọt, nên lại uống thêm chút nữa.
Trái tim của fan đã nhảy bang bang liên tục rồi.
Ai có thể chống đỡ nổi với người đàn ông dịu dàng thế này chứ, đừng nói là Mạnh Đan Chi, mà các cô ấy ngồi trước màn hình, ngăn cách bởi internet, cũng đều muốn ngất đi.
Dỗ dành kiểu này cũng giống như giết người.
“Đừng tưởng rằng làm như thế, em sẽ không tra hỏi anh.” Mạnh Đan Chi đứng lên, cô ngồi một lúc lâu nên muốn hoạt động, di chuyển một chút.
Chu Yến Kinh đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tra hỏi cái gì?”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao hộp kim của em lại ở trên bàn ăn cơm thế?”
[Ép cung?]
[Xong rồi xong rồi, Chu tiên sinh bị phát hiện!]
[A a a a a thì ra là Chu tiên sinh cố ý làm sao?]
[Tôi thích mấy kiểu nghe lén thế này nè.]
Mạnh Đan Chi nhìn anh: “Đêm qua em hình như đã đưa hộp kim cho anh trước, trí nhớ em tốt lắm đấy.”
Chu Yến Kinh: “Em cũng không nói phải để chỗ nào.”
Mạnh Đan Chi nghi ngờ: “Phải không?”
Chu Yến Kinh: “Nếu không thì.”
Mạnh Đan Chi không thể phản bác lại anh được, giống như thật sự lúc ấy mình chưa hề nói gì, không ngờ tới lại bị Chu Yến Kinh nắm thóp được.
Người đàn ông này thật là tâm cơ quá đi!
Chu Yến Kinh không chút chột dạ, lấy nước mật còn thừa uống.
Ánh mắt Mạnh Đan Chi từ yết hầu của anh dần chuyển sang môi anh, nảy ra một ý nghĩ: “Anh Yến Kinh, nếu anh muốn ra trước ống kính thì cứ nói thẳng đi.”
“Cho chút chi phí xuất hiện trước ống kính là được rồi.” Cô nói.
“Chút chi phí xuất hiện trước ống kính?” Chu Yến Kinh nhẹ nhàng nhướng mi.
Mạnh Đan Chi ngẩng mặt, ra vẻ đứng đắn nói: “Đúng rồi, nếu không chả lẽ là cho anh lộ mặt miễn phí à, nghĩ hay thật.”
Khóe môi Chu Yến Kinh lộ ra ý cười như có như không.
“Có đạo lý.”
Mọi người bị bỏ quên trong livestream cũng đều thấy bong bóng màu hồng phấn xuất hiện rồi.
[Má nó má nó má nó thật k1ch thích!]
[Chi Chi có phải đã quên mình vẫn còn đang mở livestream không thế?]
[Hình như cô ấy tắt không thành công, đừng nhắc nhở cô ấy!]
[Ha ha ha ha chúng ta bắt đầu nghe câu chuyện của vợ chồng hay sao?]
[Trời ạ, tôi sợ phòng livestream bị khóa quá…]
Mạnh Đan Chi thấy anh nói như thế, chớp mắt với anh, dù sao livestream cũng đã tắt rồi, không còn sợ hãi nữa.
Hai người đứng đối diện, trong không khí dần dần trở nên kiều diễm.
Chu Yến Kinh thưởng thức cái ly không trong tay, “Vậy cái giá xuất hiện trước ống kính của em là bao nhiêu?”
“Anh để cho em hôn một cái.” Hai má có chút hồng hồng, là ra vẻ tự hỏi một lát, “Nếu là người khác, phải trả tiền đấy.”
Vừa nãy nhìn thấy anh uống nước, cô đã thấy rung động rồi.
Cô khó có lúc được chủ động thế, Chu Yến Kinh không dự đoán được.
[Hôn!]
[Hôn, tôi chết mất thôi!]
[A a a Chi Chi chúng ta chủ động như thế sao?]
[Chu tiên sinh còn không ‘động miệng’!]
[Để cô ấy hôn ba ngày ba đêm!]
[Hy vọng mọi chủ Weibo tôi theo dõi đều có thể tự giác như thế này, không chỉ livestream mà còn phát đường.]
[Ngọt chết tôi ngọt chết tôi!]
Mạnh Đan Chi thấy thế nên cô tiến lên, hôn nhẹ lên môi của anh, cũng không biết có phải vì nước mật hay không, mà cô thấy rất ngọt ngào.
Chu Yến Kinh bị hành động của cô làm sửng sốt mất hai giây.
“Được rồi.” Mạnh Đan Chi vẫn còn có tâm trạng trêu chọc anh: “Hôm nay sao anh lại chậm chạp như thế chứ? Bị em hôn một chút đã choáng váng luôn rồi.”
Chu Yến Kinh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Mãi đến khi cô không còn tự nhiên nữa, anh mới khẽ nói: “Livestream em còn chưa tắt.”
Mạnh Đan Chi: “?”
[???]
[Vừa rồi là hôn sao!]
[Không nhìn thấy, chỉ quay đến chỗ thắt lưng thôi!!!]
[Sốt ruột chết mất chết mất thôi]
[Nhìn không được nhưng tốt xấu cũng nghe được, hai người không thể hôn có tiếng chút được sao?]
Bởi vì khi livestream Mạnh Đan Chi ngồi, nên ống kính cũng không cao lắm, chỉ có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp và động tác kiễng chân của Mạnh Đan Chi thôi.
Càng như thế càng khiến người ta liên tưởng.
Người đàn ông đối diện có thể quyến rũ khiến cô chủ động tiến đến hôn anh!
Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn qua màn hình vẫn còn đang chiếu sáng, trên màn hình bình luận dày đặc, bỗng nhiên tim như muốn dừng đập.
Vừa mới nãy chắc chắn đã bị nghe được rồi!
Cô nhanh chóng đến tắt livestream, tim cũng như muốn vọt ra khỏi cổ họng mất rồi.
Khán giả trong phòng trực tiếp:???
Chu tiên sinh nhắc nhở cô làm gì thế!
Các cô ấy không phải chỉ muốn nghe một chút chuyện phiếm của vợ chồng thôi à, không ngờ là nghe được chuyện hôn môi đấy thôi.
“Sao anh không nói sớm!”
Chu Yến Kinh vẫn bình tĩnh: “Chưa kịp.”
Mạnh Đan Chi vừa nghe thấy, vừa ngại vừa giận, ý của anh không phải là muốn nói cô lúc nãy đột nhiên tập kích như thế, chặn miệng anh lại hay sao!
Chu Yến Kinh nói: “Yên tâm, không quay thấy.”
Mạnh Đan Chi: “Không quay thấy, nhưng cũng thu được âm thanh rồi.”
Sao lại không tắt đi chứ.
Di động Mạnh Đan Chi không ngừng rung lên, không nghĩ cũng biết, không phải Hứa Hạnh thì chính là Trần Thư Âm gửi tin nhắn đến cho cô.
Quả nhiên, Hứa Hạnh đã gửi đến mấy đường link.
Hai cái trước đều là Weibo của người khác: “Cho nên hôm nay có người xem livestream của Mạnh Đan Chi sao, cuối cùng là có hôn không?”
Phía dưới có người trả lời: [Hôn!]
[“Anh để cho em hôn một cái.” Đây không phải là hôn sao?]
[Livestream không tắt thành công, Chi Chi bị dọa chết khiếp rồi.]
[Ai da, nếu tắt trễ một chút thì tốt rồi.]
Phía dưới còn lại là bài post trên diễn đàn trường học.
- --[Vừa nãy mới xem xong livestream của đàn chị Mạnh, thì ra đàn chị Mạnh đáng yêu như thế này sao, đàn anh Chu thế mà lại bị vợ quản nghiêm.]
[Sao lại bị vợ quản nghiêm?]
[Nhanh chóng mở livestream của @đàn chị Mạnh ra thôi.]
[A a a sao tôi lại không biết chứ, tôi đã bỏ qua cái gì sao?]
[Lầu trên à, cậu bỏ qua rất nhiều đấy.]
[Thì ra đàn chị Mạnh và đàn anh Chu bình thường ở chung với nhau như thế này à, thật ngọt thật ngọt, thì ra ở lễ hội văn hóa tôi hiểu lầm bọn họ rồi.]
[Đàn anh Chu: Nhẫn thật đẹp.]
[Đàn chị Mạnh: Để cho em hôn một cái]
[Ha ha ha ha ha ha ha trời ạ, đừng nói nữa, tôi tưởng tượng ra hình ảnh!]
Hứa Hạnh: [Bà chủ, có suy nghĩ gì?]
Mạnh Đan Chi giả vờ câm điếc, không trả lời cô ấy.
Cô đưa di động cho Chu Yến Kinh, chết không luyến tiếc nói: “Em không bao giờ livestream nữa.”
Chu Yến Kinh vui vẻ xem xong hết mấy nội dung bài post trên Weibo của cô.
“Không nghiêm trọng như thế.”
Mạnh Đan Chi: “Đương nhiên anh không nghiêm trọng rồi.”
Cô liếc mắt nhìn, “Chu Yến Kinh, anh không phải cố ý đấy chứ?”
“Không phải.”
“Không tin.” Mạnh Đan Chi cầm lấy cái ly của anh, “Sau này đừng uống nước mật ong này nữa.”
Nước mật ong làm sai cái gì à.
Chu Yến Kinh buồn cười: “Uống nước chanh?”
“Uống nước lọc thôi.”
Mạnh Đan Chi trở về nằm trên sofa, bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.
Chu Yến Kinh cũng ngồi xuống, dạy cô: “Em nói em đang nói chuyện với chim đi.”
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn đang mệt mỏi, phì cười ra tiếng: “Chủ ý gì thế chứ, nói hươu nói vượn, ai tin chứ.”
“Sẽ tin.” Chu Yến Kinh sảng khoái nói.
Mạnh Đan Chi: “?”
Có ngốc mới tin đấy.
Nhưng anh chắc chắn như thế, Mạnh Đan Chi nghi ngờ ở chuyện này có phải không có bí mật gì, nhưng anh như thế, cô thật sự rất tò mò.
Nhưng Chu Yến Kinh lại có dáng vẻ bí hiểm như thế.
Dù sao tất cả mọi người đã biết, Mạnh Đan Chi lấy hết can đảm đăng nhập Weibo, quả thật có không ít bình luận đang hỏi cô sao đột nhiên lại tắt livestream.
Đương nhiên bởi vì bị nghe được bí mật.
Mạnh Đan Chi đường hoàng đăng Weibo: [Tắt livestream cũng là ngoài ý muốn, tôi muốn dạy dỗ chim trong nhà một chút]
Sớm có người chờ ở đây, nói ra sẽ có fan bình luận.
[Quả thật là chim, tôi ở trong đấy này]
[Đúng vậy, tôi là cây kim đó, tôi nhìn thấy rồi.]
[Là một con chim thật lớn!]
Mạnh Đan Chi nhìn sang Chu Yến Kinh: “Cục trưởng Chu, đây là anh nói sẽ tin sao?”
Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Có vấn đề gì sao?”
Mạnh Đan Chi: “…”
Tin thì tin.
Chẳng qua, không phải là tin bình thường, ngược lại là muốn xác nhận sự thật.
Mạnh Đan Chi, bỗng nhiên lại đưa tay đẩy anh, một tay đẩy ngã anh dựa vào sô pha: “Chu Yến Kinh, anh phải bồi thường cho em.”
Chu Yến Kinh hỏi: “Bồi thường thế nào?”
Lỗ tai Mạnh Đan Chi đỏ lên, “Ít nhất phải hôn mấy chục cái đấy.”
Dù có nghĩ thế nào cũng đều muốn kiếm trở về.
Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhướng lên: “Mấy chục cái?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Không đồng ý sao?”
Giọng Chu Yến Kinh không nhanh không chậm: “Anh nghĩ phải mấy trăm cái.”
Mạnh Đan Chi vừa nghe thấy cũng không tệ lắm, bây giờ không phải công phu ngoạm sư tử, sau này nói không chừng không có cơ hội, cong môi nói: “Đây chính là anh nói đấy.”
Lúc trước cô chỉ thêu mấy chục cái cà vạt.
Hai người ngồi đối diện nhau lại thảo luận vấn đề này.
Tim Mạnh Đan Chi đập mạnh: “Khi nào thì bắt đầu?”
Chu Yến Kinh cong môi: “Bây giờ?”
Nhanh như thế nha, Mạnh Đan Chi cũng đỏ hết mặt.
Không chờ cô trả lời, anh đã vào chỗ, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, Chu Yến Kinh đỡ lấy thắt lưng cô, để cô ngồi cho vững, vừa dụ dỗ vừa dỗ dành: “Không nói gì coi như em đồng ý rồi.”