Ánh mắt người đàn ông hệt như vũng cát lún, Mạnh Đan Chi bị rơi vào càng ngày càng hãm sâu, bị anh hút chặt lấy.
Cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào hôm nay.
Sao đột nhiên anh lại nói cho cô biết thế này, Chu Yến Kinh lại thật sự thích cô sao?
Đặt những lời nói và hành động của anh cùng chung một chỗ thì thấy rất giống.
“Em…”
Mặt Mạnh Đan Chi bắt đầu đỏ lên, nhanh chóng nhìn người trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm nay thật ra em còn cùng Kiều Chước nói chuyện khác nữa.”
Chu Yến Kinh nhíu mày: “Chuyện khác gì?”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhìn thấy lông mày của anh nhăn lại, không hiểu sao khóe môi lại cong lên, hỏi: “Anh Yến Kinh, anh ấy không cho phép em nói với anh.”
Đầu chân mày của Chu Yến Kinh càng nhíu chặt hơn,
Bản lĩnh của cái miệng này của Kiều Chước vẫn rất mạnh mẽ, nếu không phải lúc ấy Kiều Chước cảm thấy chột dạ, có lẽ bản thân cô cũng có thể bị anh thuyết phục.
Anh liếc nhìn Mạnh Đan Chi một cái.
Ngược lại Mạnh Đan Chi lại cảm thấy không tự nhiên nói: “Anh sao thế, ghen à?
Chu Yến Kinh nhích lại gần cô, khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường: “Thế thì làm sao?”
Anh vô cùng thoải mái.
Khiến vành tai Mạnh Đan Chi đỏ lên như nhỏ ra máu.
Sao anh cứ thế mà thừa nhận thế, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng!
Mạnh Đan Chi nhìn vào mắt anh, hơi xoay người, như vô ý mà nghiêng sát qua bên anh: “Thì là, anh ấy muốn hai chúng ta hủy bỏ hôn ước.”
Chu Yến Kinh hừ lạnh một tiếng.
Anh có thể đoán được Kiều Chước sẽ nói chuyện này.
Mạnh Đan Chi nói: “Em từ chối anh ta.”
Đôi lông mi dài, cong vút của Mạnh Đan Chi khẽ động bắt đầu sáng lấp lánh, giống như một con bướm đậu trên đấy không ngừng vỗ cánh.
Chu Yến Kinh nhìn thấy dáng vẻ dần trở nên ngại ngùng của cô.
Tim của Mạnh Đan Chi đập nhanh như muốn bay lên: “Em nói với anh ấy, em không muốn.”
Cô nói xong, vừa thấy ngại ngùng, vừa mong chờ anh sẽ đáp lại lời cô.
“Anh cứ nhìn em chằm chằm thế làm gì!”
Mạnh Đan Chi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, thì đưa tay lên che mặt mình lại.
Đôi bàn tay cô vừa xinh đẹp, vừa tinh tế, nếu là để che mặt mình lại thì cũng coi như có thể, nhưng ở trước mặt anh, chẳng khác nào làm chuyện vô ích cả,
Chu Yến Kinh thuận tay nắm lấy tay cô kéo ra.
“Anh rất vui.”
Giọng anh có chút hư ảo, nhưng cũng rất giống như bình thường.
Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Bị anh em đánh một chút cũng chẳng sao cả.”
Nghe thấy anh nhắc đến chuyện này, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng có thể thở ra, không biết là bởi vì lời nói vừa nãy hay sao, mà giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
Càng nhẹ nhàng, càng giống giọng nói mềm mại của vùng Giang Nam.
“Tối nay hai người có phải đã đánh nhau rồi hay không?”
“Không phải.” Chu Yến Kinh nói: “Là anh trai em đơn phương.”
Mạnh Đan Chi nghĩ đến anh trai, quả thật đột nhiên lại tăng lên không ít địch ý với anh, kết luận: “Chắc chắn anh đã làm cái gì sai rồi.”
Chu Yến Kinh ừm một tiếng.
Mạnh Đan Chi hối: “Anh mau nói em nghe đi.”
Chu Yến Kinh nhíu mày: “Em thật sự muốn nghe.”
Tim Mạnh Đan Chi càng đập nhanh hơn, lấy tay mình về: “Anh muốn nói gì?”
Ánh mắt Chu Yến Kinh nhìn theo đầu móng tay màu hồng phấn của cô, “Để cho anh nghĩ đã, anh trai em bởi vì một câu của anh làm cho tức giận.”
Cũng ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào trong lỗ tai cô.
“Anh nói anh so với Kiều Chước còn sớm hơn.”
-
So với Kiều Chước anh còn sớm hơn.
Những lời này của anh đến khi xe dừng lại dưới căn hộ, Mạnh Đan Chi vẫn chưa thể nào lấy lại tinh thần được, vừa vô cùng kinh sợ, cũng không thể tin được.
So với Kiều Chước còn sớm hơn… Khi đó cô mới bao nhiêu chứ?
Mạnh Đan Chi vắt hết óc suy nghĩ, cũng chẳng moi được từ trong ký ức ra những tình ý mà Chu Yến Kinh đối với cô ra sao cả, so với khi đó thì bây giờ càng rõ ràng hơn.
Cô xuống xe, nhưng vẫn không nghĩ ra.
“Không nghĩ ra?”
“Ừm.”
Trả lời xong, Mạnh Đan Chi mới ý thức được Chu Yến Kinh đang hỏi cô.
Hai người tiến vào trong thang máy, bên trong vẫn còn người khác ở đấy.
Ngày thường khi trở về hai người họ cũng đều hay gặp qua, chỉ là hôm nay không biết có phải do ảo giác của cô hay không, lại cảm thấy bà cụ đang nhìn hai người.
Chu Yến Kinh ở ngay bên cạnh cô, Mạnh Đan Chi không ngẩng đầu cũng không thấy được mặt anh.
Trong thang máy này hai người đã cùng nhau đi không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay lại rất khác, cô đưa tay gảy gảy hạt trân châu trên túi.
Trong thang máy chẳng ai nói chuyện.
Mạnh Đan Chi hơi hơi nâng cằm lên, từ ánh mắt cô thì thấy được cằm của Chu Yến Kinh. Cơ thu hồi ánh mắt lại, hai má cô cũng vì động tác này mà dần dần nóng lên.
Cô rất muốn hỏi sớm hơn là lúc nào, nếu là năm 2019 thì rõ ràng là chậm hơn Kiều Chước rồi, đó là khi anh ở nước ngoài thật sự nhớ cô nên quay trở lại sao?
Suy nghĩ của Mạnh Đan Chi cũng bay tán loạn, nếu nghĩ như thế, nhưng có phải rất tự kỷ hay không.
Thế nào là tự kỷ, tự anh nói mà!
Trung học thậm chí là lúc học đại học, người theo đuổi cô rất nhiều, thậm chí còn có con gái đến bày tỏ, cô vẫn biết cô rất được.
Nhưng đột nhiên biết được anh trai nhà bên thế mà lại thương thầm mình…
Mạnh Đan Chi lập tức ưỡn ngực, thì ra sức hút của cô lớn như thế, Chu Yến Kinh sớm như thế đã thích cô rồi.
Cô nhất định phải tâm sự chuyện này với Trần Thư Âm.
Cầm thú!
Tinh.
Chu Yến Kinh bước ra được mấy bước, thấy Mạnh Đan Chi còn đang ngây ngốc đứng đấy, “Chi Chi, em còn trong đấy ngây ngốc gì thế?”
Mạnh Đan Chi à một tiếng, nhanh chóng chạy đến.
Anh hỏi: “Vừa nãy nghĩ gì thế?”
Sao Mạnh Đan Chi có thể nói cho anh: “Em suy nghĩ chuyện, sức hút em thật mạnh.”
Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ liếc mắt một cái, nhưng bây giờ đang ngại.
Chu Yến Kinh cười nhẹ: “Vẫn nghĩ.”
Anh cười ra tiếng, làm tim Mạnh Đan Chi đập nhanh liên hồi.
Cô chạm vào cánh tay anh, thật sự nhịn không được mà hỏi: “Anh Yến Kinh này, khi nào thì… anh thích em thế?”
Đôi mắt Mạnh Đan Chi hòa cùng với ngọn đèn, tràn đầy ánh sáng.
Anh đưa mắt nhìn sang.
Mạnh Đan Chi bị anh nhìn thì không được tự nhiên, nghĩ nếu anh không nói thế thì đổi một cái chủ đề khác, nhưng chưa đợi cô mở miệng, cả người đều đã bị bế bổng lên.
“Anh muốn làm gì?”
Chu Yến Kinh: “Em không nhìn được?”
Đương nhiên Mạnh Đan Chi đoán được, chỉ là anh cứ thẳng thừng nói ra như thế, sao lại còn chẳng biết xấu hổ nữa! Hơn nữa đề tài hai người đàn nói vô cùng đứng đắn.
“Anh vẫn chưa có trả lời vấn đề của em!”
“Thật lâu trước kia bà ngoại nói rất đúng.”
“Sao lại có liên quan đến bà ngoại nữa?” Cô ôm lấy cổ anh, dựa vào cai anh, “Em rõ ràng đang hỏi anh đấy.”
Lúc ấy Chu Yến Kinh không trả lời.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh đèn ngoài phòng ngủ và ánh trăng sáng ngoài trời cùng chiếu vào.
Mạnh Đan Chi bị đặt trên giường, dưới người là cái giường mềm mại, sau đó có xảy ra chuyện gì cô cũng đều đoán trước được, chỉ là muốn anh nói đáp án ra trước.
Chu Yến Kinh không để cô nói chuyện, mũi chạm mũi với cô, nhanh chóng mở môi hôn lấy cánh môi của cô, sau đó thì xâm nhập sâu vào trong.
Mạnh Đan Chi kìm lòng không được mà à lên một tiếng.
Cô có cảm giác là cái hôn này của anh rất mạnh mẽ, sau khi bị khơi lên dục v0ng thì từ từ chậm lại, bỗng nhiên lại dịu dàng.
Bình thường anh cũng làm thế nhiều lần lắm, nhưng hôm nay mặt của cô nóng quá.
Cuối cùng Chu Yến Kinh cũng thả cô ra, hô hấp của Mạnh Đan Chi không ổn định, môi lưỡi hệt như kẹo trái cây, khi cắn sẽ tuôn mật ngọt ra.
“Năm 2019 đó em có ra nước ngoài.”
“… Ừm.”
Mạnh Đan Chi có hơi mơ hồ.
Đương nhiên cô đã từng ra nước ngoài, lúc ấy cô đi với Trần Thư Âm, lúc đó còn có hai người bạn của Trần Thư Âm nữa, vừa khéo là một đôi.
“Khi đó anh có gặp qua em.”
Trong bóng đêm, Chu Yến Kinh chạm lấy đầu mũi của cô.
Anh nói: “Thấy em mặc sườn xám ở đầu đường quốc gia khác.”
Những lời này anh đã suy nghĩ mấy năm rồi.
Chu Yến Kinh thường hay lo lắng, nếu cô hỏi, anh nên trả lời thế nào mới là tốt nhất.
Từ một hình ảnh bị bóc trần ra, từng hình ảnh ban đầu dần dần hiện ra, bây giờ lại trở thành vài câu nói ngắn ngủi thế này.
Mạnh Đan Chi bị vài câu này của anh làm cho tỉnh.
-
Năm 2019, chính là năm thứ hai Chu Yến Kinh sống ở nước ngoài.
Cũng là thời điểm Mạnh Đan Chi học năm nhất.
Lúc học cấp hai cô đã chờ ở Ninh Thành nhiều năm như thế, thỉnh thoảng Trần Thư Âm có đến hai lần, cũng không phải thuận lợi lắm.
Nghỉ hè cấp ba, bà ngoại qua đời, đương nhiên Mạnh Đan Chi chẳng có tâm trạng đi chơi.
Kỳ nghỉ hè năm nhất, Trần Thư Âm hẹn cô ra ngoài chơi, cô đồng ý ngay.
Cùng cô chủ lớn ra ngoài chơi, từ vé máy bay đến chỗ ở cũng chẳng đến lượt cô bận tâm, hoàn toàn bỏ mặc cho bà chủ.
Các cô đi đến vài quốc gia, Châu Âu để lại sau cùng.
Hai người bạn của Trần Thư Âm là học tra (*), xuất phát bay lên bầu trời trước, kết quả khi họ đến nơi còn không nhanh bằng Mạnh Đan Chi biết nhiều từ đơn hơn.
(*) Học tra: Là những người học dỡ, lười học
Cặp đôi này cảm động đến mức nước chảy ào ào: “Thật tốt quá, cậu đến trao đổi đi.”
“Đưa hai người đi còn không bằng khỏi đưa đi luôn, thế giới hai người càng thoải mái.” Trần Thư Âm liếc mắt xem thường, nhìn Mạnh Đan Chi thì trở thành gương mặt tươi cười: “Chi Chi, thật giỏi.”
Bởi vì trước khi đi vô cùng tự tin, nên không có tìm hướng dẫn viên du lịch, may mà Mạnh Đan Chi nhận nhiệm vụ này trong lúc lâm nguy, mới không để lãng phí thời gian.
Khi đó cô đã mặc sườn xám mỗi ngày rồi.
Khi Chu Yến Kinh thấy cô, là trong buổi chiều hoàng hôn ấy.
Cô mặc sườn xám dệt nổi màu xanh thẫm, phía dưới được thêu trên gấm Tô Châu vô cùng có khí chất, tóc dài được cây trâm bằng trân châu vấn lên, ở trên đường nước ngoài vô cùng kinh động.
Xa cách một năm chưa thấy, cô lớn lên rất nhiều.
Mạnh Đan Chi đầy phong tình đứng ở ngã tư đường, cho dù có bạn bên cạnh, nhưng vẫn có một người đàn ông ngoại quốc đến gần.
Chu Yến Kinh cách bọn họ một con phố, ở đối diện.
Anh dễ dàng đoán ra được đối phương đang nói chữ Hán không lưu loát.
Đợi khi người ngoài đi rồi, bốn người các cô vẫn đứng tại chỗ nói chuyện phiếm.
Trần Thư Âm chụp cho cô một tấm ảnh, cô đi hai bước đến bên đường rồi dừng lại, trong tay còn đang cầm một bông hoa hồng trắng người khác vừa tặng.
Anh thấy cô hơi cúi đầu, đưa tay để hoa hồng lên bên tai.
Giữa mái tóc đen nhánh, nhìn nó như một ngọn núi phủ tuyết trắng.
Chu Yến Kinh không hiểu sao lại muốn nắm lấy cái tay kia, một cái cúi đầu đầy dịu dàng, giống như một bông hoa sen không thẳng nổi gió lạnh mà thẹn thùng.
Một người bạn đứng bên cạnh anh hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Anh ấy nhìn sang kia, sự cường điệu trong xương tủy khiến anh ấy hô lên: “Đối diện có búp bê Trung Quốc thật xinh đẹp.”
Bọn họ đối với sườn xám đến từ Trung Quốc.
Trong hai năm Chu Yến Kinh ở đây, đã từng gặp qua vô số người nước khác đến du lịch, công việc, đến đại sứ quán xin giúp đỡ hay là làm mấy chuyện khác.
Người bạn kia sợ hãi kêu lên: “Ah moi j’ai kiffe!”
Tại sao không phải là Chu Yến Kinh chứ.
-
“Anh ấy khen em là búp bê Trung Quốc.”
Mạnh Đan Chi chú ý đầu tiên là chuyện này, đôi mắt vô cùng có tinh thần: “Bọn hô là thấy ai cũng khen thế sao?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ một lúc: “Không rõ lắm, chỉ là anh nghe qua có một lần.
Đây chắc chắn là câu trả lời Mạnh Đan Chi muốn nghe.
Cô có chút đắc ý nhếch khóe môi, lại nghĩ đến trọng điểm của anh, giọng cũng nhỏ đi: “Sao anh lại nhớ rõ ràng như thế…
Cô đưa tay che mắt lại, từ trong khe hở nhìn anh.
Tuy trong phòng cũng chẳng có đèn sáng lắm, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ to lớn, cũng đủ để cho tâm trạng cô hỗn loạn rồi.
“Sao có thể quên được.” Chu Yến Kinh nói.
“Vậy sau này anh về nước làm gì thế.” Mạnh Đan Chi nhỏ giọng hỏi.
Anh trêu cô: “Em đoán đi.”
Mạnh Đan Chi: “Anh tự nói, muốn gặp em!”
Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhấc lên: “Lấy lời anh nói mà trả lời lại à.”
Mạnh Đan Chi kìm nén ý cười: “Chẳng lẽ anh chẳng thừa nhận sao?”
“Thừa nhận.” Cuối cùng Chu Yến Kinh thuận thế kéo cô vừa mời trốn thoát ra trở về, “ Chi Chi, cuối cùng anh muốn xác nhận tâm ý của mình một chút.”
Anh không giấu diếm cô.
Từ khi động lòng, đã một mình về nước.
Một mình đến Ninh Thành để gặp cô.
Mạnh Đan Chi không biết trả lời thế nào, bây giờ cô lại hơi khẩn trương, lại rất vui vẻ, trong lòng âm thầm mình như cỏ dại tươi tốt ngày nắng ấm, sinh trưởng rất tốt.
Chu Yến Kinh: “Không nói sao?”
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, Mạnh Đan Chi không nhịn được ai da một tiếng: “Chu Yến Kinh, sao anh lại thẳng thắn như thế…”
“Tự em hỏi.”
“Ai biết anh --- anh thế mà lại thích em…”
Chu Yến Kinh không ngờ được cô đột nhiên sửa lời như thế.
Đương nhiên cũng chẳng phải từ gì tốt, chắc là học được từ chỗ bạn thân cô, anh thấy hình tượng của anh ở trong mắt bạn thân cô đã rơi tận đáy vực rồi.
Anh đứng dậy muốn đi rửa mặt, Mạnh Đan Chi nhớ đến vấn đề gì đấy, kéo lấy cà vạt của anh: “Từ từ.”
Chu Yến Kinh bị kéo dừng lại.
Mạnh Đan Chi vội vàng buông tay: “Em không phải cố ý đâu.”
Chu Yến Kinh: “Nếu là cố ý, thì đây là mưu sát đấy.”
“…”
Bị anh rẽ một hồi, tận lúc lâu sau Mạnh Đan Chi mới nhớ đến chuyện quan trọng mà cô muốn hỏi: “Bà ngoại nói với anh gì thế?”
Chu Yến Kinh ngồi xuống: “Nói anh không thấy rõ.”
Bây giờ xem ra, bà cụ đương nhiên nói đúng rồi, từ lâu trước kia trong lúc sớm chiều ở chung, nên cũng đã đặt cô vào trong phạm vi cuộc sống của mình rồi.
Có lẽ là khi còn nhỏ, có lẽ là thời thiếu niên.
Chỉ là, có lẽ không nhanh bằng yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bỗng nhiên lúc đó lại có một ngọn lửa lớn cháy lan khắp đồng cỏ, đốt cháy tim anh.
Chu Yến Kinh cong môi, đi vào phòng tắm.
Mạnh Đan Chi nhớ đến bà ngoại, lại nghe được anh nói, tối nay mọi thứ xảy ra đều khiến cô không biết làm sao, nhưng cũng không hề hối hận.
Cô mở đèn bàn, suy nghĩ miên man một chốc lát, mới gửi tin nhắn cho Trần Thư Âm.
[Âm Âm, Chu Yến Kinh nói thích tớ.]
Không trả lời, cô lại gửi thêm một tin: [Hơn nữa là từ lâu trước kia.]
Trần Thư Âm: [?]
Trong một đêm đã thay đổi sao?
Trần Thư Âm: [Tên chó Chu Yến Kinh này!]
Mạnh Đan Chi: [Không phải.]
Trần Thư Âm: [Cục cưng à, cậu thế mà bắt đầu bảo vệ anh ta rồi!]
Mạnh Đan Chi đỏ mặt: [Có đâu.]
Trần Thư Âm cười lạnh: [Tớ… chỉ không… chú ý một chút, cậu đã rời khỏi trận địa rồi.]
Mạnh Đan Chi nở nụ cười: [Anh ấy hình như thật sự thích tớ, cậu nói tớ nên trả lời anh ấy như thế nào đây?]
Trần Thư Âm cố ý: [Cảm ơn anh đã thích em, anh thật sự là người tốt.]
Mạnh Đan Chi: [?]
Trần Thư Âm tự cười bản thân, gõ chữ: [Đã đính hôn rồi, còn trả lời sao? Trực tiếp nói cậu muốn tiếp tục với anh ta là được chứ gì!]
Mạnh Đan Chi không hề nghĩ đến câu trả lời này.
Còn chưa kịp nói xong, Chu Yến Kinh đã đi đến gần, cô quay đầu nhìn, nhanh chóng chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng bước chân đã đến cạnh giường rồi.
Mạnh Đan Chi đi xuống giường vào phòng tắm.
Chu Yến Kinh nhìn cô giống như con thỏ bị hoảng sợ, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Chờ sau khi Mạnh Đan Chi tắm rửa xong, đã không biết qua bao lâu rồi, cô ló đầu ra xem thử thì thấy người đàn ông trên giường đã nằm xuống.
Cô từ từ đi qua, Chu Yến Kinh từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhanh thế đã ngủ rồi sao?
Mạnh Đan Chi xốc chăn lên, nằm luôn xuống giường, nhìn trần nhà và đèn trần ngẩng người. Sau mấy phúc, cô xoay người nhìn anh.
“Chu Yến Kinh? Anh ngủ thật rồi?”
Người nằm bên cạnh vẫn cứ mãi thờ ơ.
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ, sao cô có thể thực hiện được kế hoạch muốn anh mê đắm không ngừng được đây?
Cô nghi ngờ chớp mắt nhìn anh.
Mạnh Đan Chi vươn ngón trỏ, nhéo lấy lổ tai anh, mềm mềm: “Thật ra em còn cùng Kiều Chước nói cái khác nữa.”
Lại là Kiều Chước.
Chu Yến Kinh: “Nói gì đó?”
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: “Chỉ biết anh chưa ngủ.”
Chu Yến Kinh ừm một tiếng.
Mặt Mạnh Đan Chi hồng hồng, không biết có phải là do ở phòng tắm lâu nhiệt độ chưa tiêu tan: “Em nói với anh ấy…”
“Nói em không muốn cùng người khác kết hôn.”
Cô dùng ngôn ngữ ở Ninh Thành nói.
Dính người, lại mềm mại, chỉ nghe được mùi hương thơm ngát, ngào ngạt.
Mạnh Đan Chi nói xong, kéo chăn, che kín lấy mặt mình, mãi đến khi bị Chu Yến Kinh kéo ra, thì mặt cô đã bị nóng đến mặt đỏ bừng.
Anh giữ lấy sườn mặt cô, cách cô rất gần.
Mạnh Đan Chi bị anh bao phủ lên ở dưới thân anh, đốt nhiên nhìn thấy yết hầu của anh, ngẩng mặt lên nhìn, là đôi mắt đen như mực của anh.
“Anh nghe được.”
- -