Mặc dù mẹ chồng không cho cô gặp Điềm Điềm nhưng cô lại sợ con bé sẽ quên cô mất nên thường lén lút thăm con, bảo mẫu cũng vì cảm thấy xót xa nên mới không báo lại cho bà chủ biết, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc này, Cung Trạch đột nhiên bước vào làm cho Dĩ Ái giật mình, cô hốt hoảng, vội vàng đứng dậy, đát mắt run rẩy, sợ hãi, cứ như bị người khác phát hiện bản thân đang làm một chuyện gì đó xấu xa.
Nhưng cũng đúng thôi, vì cô đang lén lút đến chơi cùng Điềm Điềm lại bị phát hiện rồi, có khi nào sau này cô sẽ không còn cơ hội này nữa không?
Anh còn chưa lên tiếng thì cô đã gấp gáp lên tiếng khẩn cầu: "Em chỉ đến để thăm con thôi, thăm xong em sẽ đi ngay, nhất định là không có lần sau, anh đừng tức giận có được không?"
Tay cô siết chặt vào váy, thấy anh ảm đảm không trả lời cô lại càng thêm căng thẳng, môi mím thành một đường, cô vội vội vàng vàng như đang chạy trốn: "Bây giờ em sẽ ra ngoài ngay."
Nhưng Cung Trạch lại ngăn cô, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại, giọng trầm ấm: "Không sao, cô muốn chơi cùng con thì chơi đi, tôi không có ý muốn đuổi cô."
Dĩ Ái nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không dám tin là anh lại cho phép cô... không phải anh nói cô không xứng làm mẹ sao?
"Thật... thật sao?"
Anh thở dài, bước đến bế Điềm Điềm lên, nhìn thấy ba con bé cực kì vui vẻ, ở trong vòng tay anh cười khúc khích. Anh bé Điềm Điềm đến trước mặt cô và bảo: "Cô bế con đi!"
Cô nuốt nước bọt, trong lòng có chút phấn khích, cô chùi tay vào váy, sau đó bế Điềm Điềm.
Lâu rồi không bế con bé, cô có cảm giác như con bé đã nặng lên, mặt cũng tròn hơn, còn có má bánh bao rất đáng yêu.
Nhất thời, cô buông lỏng phòng bị, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Điềm Điềm cười cô cũng cười, nhưng không hiểu sao trong nụ cười lại có chút chua xót trộn lẫn với đau đớn, Cung Trạch dõi theo cô không rời mắt, trong vài giây đã bị cô mê hoặc.
anh đến gần cô hơn, giả vờ chọc vào má Điềm Điềm nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về Dĩ Ái: "Con bé rát giống cô, mạnh mẽ và kiên cường, tuy không có mẹ bên cạnh nhưng con bé vẫn rất ngoan, đã không còn khóc nữa rồi."
"Nhưng em lại không mong Điềm Điềm giống em."
Cô không muốn Điềm Điềm giống như cô, phải đứng nhìn ba của mình bị người phụ nữ khác cướp mất, bị mẹ kế đánh đập, hành hạ, không có một gia đình hoàn chỉnh, lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi, sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ không cần mình nữa, sẽ đem mình vào cô nhi viện, khi trải qua những việc như vậy có lẽ người khác sẽ càng quen với việc phải đối mặt với thử thách, nhưng cô không giống như họ, cô không có đủ can cảm, cũng không có đủ sức mạnh để chống chọi như bao cô gái khác, cô chỉ biến trốn sau cái vỏ bọc của chính mình, vô cùng nhỏ bé và nhút nhát.
Cô vẫn mong, Điềm Điềm sẽ mạnh mẽ hơn cô, kiên cường hơn cô, quyết đoán hơn cô, cô mong con có thể bình bình an an mà trưởng thành, là một cô bé vô tư, không phải lo lắng gì cả. Bởi vì càng hiểu ra sớm thì càng có nhiều tâm sự và nỗi lo âu, tốt nhất là đừng hiểu gì cả, hãy sống như bao đứa trẻ khác, có một tuổi thơ đẹp đẽ, không cần lo nghĩ về tương lai.
Sau khi ra khỏi phòng của Điềm Điềm, vì muốn nói chuyện cùng cô lâu hơn, ở bên cạnh cô lâu hơn một chút nên anh đã nói: "Tôi đói rồi, cô có thể nấu giúp tôi một bát mì không?"
Dĩ Ái hơi khựng lại nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ở dưới bếp, khi Dĩ Ái đang chăm chú nấu mì thì Cung Trạch lại đứng ở bên cạnh dựa vào tủ bếp, ánh mắt luôn đặt trên người cô, cứ như một cái máy theo dõi.
Vì bị anh nhìn nên cô có chút luống cuống, co nhỏ giọng: "Anh ra ngoài trước đi, ở đây dễ bị ám mùi lắm đấy."
Anh dứt khoát trả lời mà không cần suy nghĩ: "Không sao, tôi muốn đứng đây nhìn cô làm."
Dĩ Ái không dám nghĩ nhiều cũng không để cho bản thân nghĩ nhiều, động tác cô dừng lại, nhỏ giọng: "Có phải là anh có gì muốn nói với em không?"
Anh nhướng mày, có chút bất ngờ, sau đó lại cụp mi mắt như nhằm thừa nhận, anh trầm mặc, giọng trầm thấp lại vang lên: "Sáng nay cô đã đi đâu?"
Cô vừa sắt thịt vừa hỏi lại: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
"Sao? Không nói được hay là không dám nói?" Anh nhếch mép cười khinh bỉ, trong lòng lại bắt đầu sôi sục.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Anh nghiêng đầu sang nhìn anh, hốc mắt có chút đỏ, dường như là kinh ngạc, dường như là tức giận.
"Cô còn muốn giả vờ? Rốt cuộc thì cô và cái người đàn ông kia có quan hệ gì hả? Là đàn anh hay là tình nhân?" Anh vốn dĩ không muốn nói những lời gây tổn thương này nhưng không hiểu sao anh lại tức giận muốn nói khích cô.
"Anh đừng có quá đáng!" Cô mím môi, bàn tay vung lên cao tức giận muốn tát anh nhưng lại bị anh siết chặt cổ tay.
"Thế nào? Thẹn quá hoá giận? Nói trúng tim đen của cô rồi?" Anh kéo eo cô về phía mình, ánh mắt trêu ghẹo biến thái, đẩy cô vào chân tủ lạnh, không cho cô phản kháng.
"Sao không nói nữa? Sợ rồi?" Anh ôm chặt lấy eo cô hơn, hơi thở phả vào gương mặt tái nhợt của cô.
Cô ngoảnh mặt đi, giọng nhỏ dần: "Cho dù... cho dù là phải thì đã sao?"
Anh trợn mắt, mày cau lại, không tin vào những gì mình nghe thấy: "Cô nói gì cơ?"
Cô cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt của anh: "Em nói, nếu em và anh ấy thật sự có quan hệ mờ ám thì đã sao? Không phải đây chính là một lí do tốt để ly hôn à? Anh chỉ cần nói, em ngoại tình, không xứng đáng làm một người vợ, một người mẹ, cứ quy hết mọi tôi lỗi lên đầu em là được rồi."
Anh nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt đỏ lửa, anh siết chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, cúi xuống gặm nhấm môi cô, điên cuồng chiếm đoạt, bàn tay anh luồng vào trong váy cô nâng đùi cô lên.
"Ưm... thả... thả ra...." Cô vùng vẫy, cơ thể như căng cứng, có dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra, vì vậy cô đã mạo muội cắn vào môi anh dù biết anh sẽ tức giận.
"Đệt! Cố Dĩ Ái, cô giỏi nhỉ?" Anh gầm gừ, bàn tay chứa đầy dục vọng càng lúc càng tiến sâu vào bên trong hơn, mân mê nơi nhạy cảm của cô.
"Ưm... đừng! Hức... không được!" Cô liên tục lắc đầu, gương mặt đã tái xanh, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Anh nhếch môi, đẩy cô đến tủ bếp, đồng thời đưa tay tắt bếp đi.
"Thế nào? Không phải cô rất thích như vậy sao? Hay là thích kiểu dịu dàng, thư sinh giống như tên đàn ông đó?"
Cô mím môi: "Anh ấy không phải là loại người đó."
Trong lòng anh lại gợn sóng, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: "Hắn không phải loại người đó vậy thì tôi là loại người gì? Để tôi nói cho cô biết, cho dù hắn là loại người gì, là hoạ sĩ hay bác sĩ thì hắn cũng chỉ là đàn ông thôi, mà đàn ông thì lúc trên giường đều như nhau thôi."
Anh sờ tay vào eo cô rồi từ từ di chuyển xuống hông, xuống đùi: "Hắn đã chạm vào cô như vậy sao?"
Cô điên cuồng lắc đầu, trong cô họng vang lên nhưng tiếng nấc nghẹn đầy sợ hãi: "Không có."
"Không có?" Anh thở gắt vào cổ cô, bàn tay chạm vào bên ngoài quần lót, sau đó vén quần lót của cô sang một bên, cho một ngón tay vào: "Hay là hắn đã cho thứ của hắn vào trong nơi chật hẹp này của cô rồi? Hửm?"
Bờ vai nhỏ của cô run lên, chân cũng trở nên mềm nhũn, phải bám vào người Cung Trạch mới có thể đứng vững.
"Không... không có mà. Không có, xin anh... xin anh đừng làm vậy... hức..."
Cung Trạch cắn nhẹ vào vành tai cô, liếm láp bờ môi nhợt nhạt của cô, hơi thở nóng hổi bủa vây lấy bầu không khí, vừa điên cuồng bởi sự ghen tuông lại vừa ám muội.
"Sao hả? Giả vờ không thích? Không phải cô đang cảm thấy sướng lắm sao? Anh cho thêm một ngón tay vào, đâm chọt, khuấy động bên trong cô, khiến cho cô run rẩy, ngón chân co quắp lại.
"Hức... ưm... đừng... mau dừng lại... em không muốn, không thích, thật sự không thích, anh mau bỏ em ra đi... hức... xin anh đấy."
"Suỵt! Nhỏ giọng thôi, cô không sợ mẹ tôi phát hiện sao?" Anh bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn, chiếm hết lấy tâm trí của cô, khiến cô phải nuốt những tiếng nức nở vào trong.
Dĩ Ái khẽ mở mắt ra, bàn tay mò mẫm trên tủ bếp, vô tình cô lại chạm phải một cái ly thủy tinh, cô cầm chặt ly thủy tinh trong tay, đập mạnh xuống tủ bếp nghe một tiếng xoảng khiến anh bừng tỉnh.
Cô cầm lấy mảnh vỡ thủy tinh đặt ở cổ, giọt nước mắt lăn dài trên má, cô run rẩy nói: "Em thật sự không muốn, em không muốn bị sỉ nhục bằng cách này, xin anh... đừng chà đạp lòng tự trọng của em như vậy có được không?"
Anh cau mày, trong lời nói có chút lo lắng và bực tức: "Muốn giả vờ thuần khiết? Được, cô có ngon thì chết thử cho tôi xem?"
Cô siết chặt mảnh thủy tinh trong tay khiến cho tay chảy máu đỏ tương, ở cổ cũng hiện ra một vết cắt.
Cung Trạch sợ hãi, anh hốt hoảng lùi lại phía sau: "Cô... Cô muốn vì tên dó mà thủ tiết? Còn muốn chết vì hắn?"
"Em không vì ai bất kì ai cả, em chỉ muốn giữ lại chút lòng tự tôn cho cô mình như vậy cũng không được sao?"
"Được, được lắm, xem như cô giỏi."Anh tức giận xoay người bỏ đi, để lại cô một mình ở đó.
Dĩ Ái buông mảnh vỡ thủy tinh ra, cơ thể mềm nhũn trượt xuống, ngã khụy trên sàn, nước mắt rơi lả chả: "Hức... hức...". Truyện Hài Hước
Trong lúc đó, mẹ anh đứng núp gần đó đã nhìn thấy, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ: "Đúng là hồ ly tinh, còn muốn dùng cách này để mê hoặc con trai tôi, lạc mềm buộc chặt, quả nhiên cô ta không phải là loại phụ nữ tầm thường mà."