Nhưng Cung Trạch lại không yên tâm về cô, thế nên anh đã kêu bảo mẫu trước kia của anh đến làm việc, chăm sóc cho cô, mặc dù bà ấy đã có tuổi nhưng vẫn còn rất khoẻ, vã lại hiện tại anh chỉ có thể tin tưởng mỗi bà ấy, nhờ bà ấy chăm sóc cho cô.
Anh còn đặc biệt mời một vị bác sĩ đến điều trị riêng cho cô, cậu ta là người mà bác sĩ Châu xem trọng, là đệ tử của ông ấy. Đương nhiên, anh tin tưởng chú của anh thì cũng sẽ tin tưởng vào bác sĩ Châu và con mấy nhìn người của ông ấy.
...
Ngày đầu tiên dì Lí đến làm việc, bà ấy đã lắc đầu thở dài, bà ấy là đang thương cảm cho Dĩ Ái, cô còn trẻ như vậy mà đã trải qua nhiều chuyện đến vậy, còn lâm vào tình trạng như ngày hôm nay.
"Thiếu gia, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy." Dì Lí nói.
"Vậy... làm phiền dì rồi." Anh rất biết ơn vì dì ấy đã chịu đến đây giúp đỡ cho anh, nếu không anh cũng không biết nên phải làm sao.
...
Sau nửa tháng không đến công ty,mọi việc lớn nhỏ chất thành núi, cứ như không có anh thì Cung thị sẽ loạn lên hết vậy.
Cũng không biết bọn họ nghe nói từ đâu, trong công ty đã bắt đầu đồn đại lung tung, nói vợ anh là một người điên, đã vậy anh còn vì người này mà bỏ bê công việc, sợ là anh cũng đã điên luôn rồi.
Đúng lúc ấy, Cung Trạch đã đứng sau lưng bọn họ, hai tay bỏ vào túi quần, mày nhíu lại, trong lòng ầm ầm dậy sóng.
Nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, trên trán trợ lí đã đổ mồ hôi lạnh, cậu ấy vội vàng lên tiếng: "Các người đang nói bậy bạ gì vậy, còn không mau đi làm việc?"
Bọn họ trông thấy Cung Trạch liền sợ hãi cúi đầu, mắt nhìn nhau, sau đó thì vội vàng bỏ đi như chạy trốn.
Trợ lí của anh cằn nhằn: "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, chủ tịch, anh đừng để ý đến bọn họ làm gì."
Cung Trạch tỏ ra không có việc gì, khoát tay bảo trợ lí: "Cậu đi làm việc trước đi, không cần đi theo tôi."
Trợ lí của anh có chút phân vân, ở lại thì sợ anh sẽ cảm thấy phiền, mà bỏ đi lại sợ không làm tốt bổn phận, sợ anh tìm mà không thấy, đến khi anh nói lại một lần nữa thì cậu ấy mới dám rời đi: "Vậy... tôi đi trước, tôi ở dưới lầu, có gì thì chủ tịch cứ gọi."
Sau khi trợ lí rời đi, một mình anh đã đi lên sân thượng, cuối thu, gió bắt đầu lạnh lẽo, từng đợt gió thổi qua mặt khiến anh có cảm giác tỉnh táo bội phần, trong lòng lại đao đáo muốn tìm lại sự yên bình của trước kia nhưng không thấy.
Khi cô chưa xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của anh, anh đã sống như một cái máy, mỗi ngày trôi qua đều nhạt nhẻo như những cái cây trụi lá kia. Đến khi cô xuất hiện, mọi thứ đều đảo lộn, anh xem cô như một cái gai trong mắt, muốn nhổ bỏ cũng không được mà giữ lại chỉ làm mình thêm khí chịu. Vậy mà vào cái lúc cô một lần nữa biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh lại lo lắng bất an, trong lòng trống trải, chỉ muốn nhốt cô ở bên cạnh mình, ngày ngày nhìn thấy cô, yêu thương cô.
Đến bây giờ, điều mà anh muốn đã thành sự thật, cô đã ở bên cạnh anh, ngày ngày đều xuất hiện trước mặt anh, cô sẽ không thể bỏ chạy, không thể chạy trốn, chỉ cần anh muốn, cô sẽ luôn ở đó. Thế nhưng, anh lại không cảm thấy vui, ngược lại là hụt hẫng, chua xót, anh thà là cô hận anh,muốn rời xa anh cũng không muốn cô biến thành bộ dạng thế này.
Cái lúc anh nghe thấy bọn họ nói... cô bị điên, trái tim anh đã nhói lên, anh muốn phản bác nhưng lời nói đến cổ họng lại bị nghẹn lại không nói thành lời.
Cô thật sự bị điên sao? Đến giờ anh vẫn không muốn tin điều đó, anh không có cách nào chấp nhận sự thật này. Cô thật sự... vì anh mà phát điên? Là anh đã ép cô thành ra bộ dạng nửa tỉnh nửa mê đó?
Tất cả cứ như một trò đùa của số phận, nhưng người đáng thương nhất không phải là anh mà cô, người không đáng nhận trừng phạt cũng chính là cô. Trò chơi này... quá bất công!
...
Từ sau khi tìm được Dĩ Ái, đây là lần đầu tiên anh trở về Cung gia. Bởi vì anh không muốn đối diện với mẹ anh, anh không chấp nhận được những điều mà bà ấy đã làm với cô, càng không muốn xảy ra những cuộc tranh cãi vô ích.
Nhưng lần này anh buộc phải trở về, anh muốn đưa Điềm Điềm đi, để Điềm Điềm gặp mẹ của nó. Hơn nữa, biết đâu Điềm Điềm mới chính là liều thuốc của cô thì sao.
"Cung Trạch, mẹ đã nghe chú của con nói rồi, Dĩ Ái cô ta... Không lẽ, con thật sự định cưa như vậy sao? Con muốn Điềm Điềm có một người mẹ như vậy?" Chút tội lỗi đó dường như không làm bà ấy trở nên tốt hơn, chỉ khiến bà ấy có chút e dè.
"Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, nhưng cô ấy là vợ con, cho dù cô ấy có như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được. Hơn nữa... cô ấy nhất định sẽ khoẻ lại thôi." Anh kiên định, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết trắng.
Mẹ anh bước lên hai bước, muốn nắm lấy cánh tay anh khuyên nhủ nhưng anh lại lùi về sau, có ý né tránh, mẹ anh đành rút tay lại, giọng nhỏ nhẹ: "Cung Trạch, mẹ biết có nhiều chuyện mẹ đã hiểu lầm cô ta, mẹ cũng biết Cung gia đã nợ cô ấy, nhưng mà con cũng không cần chôn vùi tương lai của mình như vậy. Con thật sự muốn dùng cả đời này để bù đắp cho cô ta sao? Lỡ như cô ta cứ như vậy, không bao giờ tỉnh lại thì sao đây?"
"Mẹ không cần nói nữa, cô ấy chính là tương lai của con, con sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời này. Cho dù cô ấy có mãi mãi như hiện tại đi chăng nữa... thì con cũng sẽ... không bao giờ bỏ rơi cô ấy." Anh khẳng định chắc nịch một lần nữa, khi nhắc đến cô, trong ánh mắt anh chỉ còn lại sự dịu dàng, tình thâm.
"Vậy còn mẹ thì sao?" Mẹ anh hỏi, giọng run run.
Anh cười lạnh: "Cái ngày mà mẹ đuổi cô ấy đi, dồn cô ấy vào đường cùng, mẹ nên nghĩ đến ngày này rồi mới đúng."
Nói xong, anh xoay người, bế Điềm Điềm đi, dứt khoát không chút chần chừ, lạnh nhạt đến mức bà ấy có cảm giác anh đã không còn là Cung Trạch con trai của bà ấy nữa.
"Cung Trạch!" Bà ấy khàn giọng vươn tay ra muốn níu anh lại, nhưng ngay cả cả cái bóng của anh đâu bà ấy cũng không thấy nữa, chỉ còn lại sự trống trải và cô quạnh, một mình bà ấy đứng giữa căn biệt thự lạnh lẽo.