- Hải Châu thành thật tạ lỗi cùng thái tử phi vì thời gian qua có làm những việc làm cho thái tử phi không hài lòng, mong thái tử phi niệm tình cũ bỏ qua cho tiểu nữ, trước do không hiểu chuyện lỡ làm thái tử phi phiền long.
An An cười khổ, bài thuyết dài thế này không biết đi về đâu, cung nữ đưa trà qua cho An An, cô đâu có ngu mà dùng trà này, 8 phần là hết 7 phần cũng có mưu sâu kế hiểm à. Lát sau An An vẫn cảm thấy trong người khác lạ, nụ cười đắc ý trên môi cô ta, An An rất chống mặt, cô cố gắng cắn môi đến bật cả máu để giữ mình tỉnh táo lại chút ít, nhìn đến chén trà và cái hủ xông hương cạnh đó, cô quơ tay đập mạnh chén trà nhằm gây ra tiếng động, hóa ra là do cái hũ nhỏ xông hương đó, cô sai rồi, lần này thảm thật rồi, Tiểu Xảo từ từ bước đến, ánh mắt nhìn cô khác lạ hơn mọi ngày, An An bừng tỉnh trong đầu cô léo lên những hình ảnh gần đây của Tiểu Xảo, đau nhất là người mình tin tưởng nhất lại phản bội mình, cô nhìn Tiểu Xảo rồi cười nói khẽ:
- Ta xem em như chị em tốt!
Tiểu Xảo, ánh mắt khổ sở nhìn cô, An An dần mất đi ý thức, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói trên một chiếc xe gỗ đang ở dưới cổng thành, phía trên là thái tử và mọi người. Ánh mắt của y đầy lo lắng nhìn cô. Giọng nói phía sau vang lên:
- Lập tử mở cổng thành, buông vũ khí xuống nếu không, ta nghĩ chắc ngươi cũng đủ hiểu!
Thanh kiếm cứa nhẹ lên cái cổ trắng ngần của An An một dòng máu đỏ chảy ra thật chói mắt. Thái tử đã không còn kiên nhẫn để đứng nhìn cô chết trước mắt mình, cô hét lớn:
- Thiên Long, chàng không được đầu hàng! Không được vì thiếp mà chịu khuất phục trước bọn họ, … a…
Cô chưa nói hết câu thì ma chảo của Túc Nhân đã bóp mạnh ngay bả vai cô, An An cố chịu đau, nói câu cuối cùng giành cho thái tử, cho đến mãi về sau mọi người truyền nhau rằng, sau ngày hôm đó không ai còn gặp lại vị thái tử phi đó nữa! Có lời đồn rằng nàng là người của trời, được rước đi, khi thì nói nàng đã chết rồi xác được đưa vào hầm băng bảo quản, … nhưng không ai còn thấy nàng nữa! Thái tử dẹp yên các loạn quân và phản quân, vài tháng sau đó ngài ấy nhường vương vị lại cho nhị điện hạ, người đi ngao du khắp nơi thực hiện kế hoạch còn dang dở của hai người. Nhìn tắm áo choàng ngày xưa của hắn khoác cho nàng khi vừa đến nơi này làm hắn không khỏi chạnh lòng. Thái tử đứng trên sườn núi nơi lần đầu hai người gặp nhau từ cành cây ngọn cỏ nơi nào cũng mang hình ảnh của nàng.
- Thái tử trời sắp mưa, chúng ta nên trở về thôi!
Y nán lại thêm chút nữa cho đến khi mưa bắt đầu nặng hạt, A Nhất đã bật ô lên đi đến đứng cạnh y, người vẫn không muốn rời đi. Gần 2 năm rồi, nàng mất tích đã 2 năm, hắn vẫn chờ đợi nàng ở đây!