Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lại thêm vài tiếng súng nổ liên tiếp.
Lương Đức Hoa giật mình, theo phản xạ lao đến chắn trước người Đường Yên.
Nhưng Ngô Kiến Quốc còn nhanh hơn một chút, hắn dùng một tay mở cửa xe, đồng thời nhấn vai Đường Yên để nàng ngồi thấp xuống, khuất sau cánh cửa.
Liền sau đó Ngô Kiến Quốc đưa tay lại sau lưng, rút khẩu ra khẩu Desert Eagle, bắn liên tiếp hai phát về phía chiếc xe bảy chỗ.
Đám côn đồ nghe thấy tiếng súng liền ba hồn bảy vía đều bay sạch lên mây, bỏ chạy tán loạn.
Mà mấy người cận vệ đi cùng với Lương Đức Hoa lúc này đã nằm trong vũng máu, lành ít dữ nhiều.
Bọn họ cơ bản còn chưa kịp định hình việc gì đang xảy ra, liền đã trúng mấy phát đạn liên tục.
Hai tên đeo khăn trùm mặt đen từ trong cốp xe nhảy ra, nã đạn liên tục về phía chiếc Bentley của Đường Yên.
May mắn ngay lúc đó mấy tên côn đồ đang chạy loạn, cản trở tầm nhìn của hai tên kia, nếu không chỉ e ngay cả Lương Đức Hoa cũng đã phải bỏ mạng đương trường.
Lương Đức Hoa cũng không chậm chạp, hắn ngay lập tức nấp vào một bờ đất gần đó, tạm thời thoát khỏi tầm ngắm của chúng.
Nói ra thì dài, nhưng mọi sự chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Tình huống trở nên căng thẳng, cả hai bên chỉ cách nhau vài bước, nhưng tạm thời chưa thể nhìn thấy đối phương.
Ngô Kiến Quốc đè chặt Đường Yên xuống sau cánh cửa xe, nói nhỏ:
“Ngồi yên, đừng di chuyển.”
Đường Yên hơi run run, mặc dù ngày thường nàng cũng không phải người nhát gan, nhưng rơi vào tình huống súng thật đạn thật, cửu tử nhất sinh như hiện tại, Đường Yên cũng không khỏi sợ hãi vô cùng.
“Bọn chúng...
Bọn chúng là ai?.”
Ngô Kiến Quốc không trả lời nàng, mà hơi nghiêng đầu ra quan sát.
Đoàng...
Đoàng..
Ngay lập tức vài viên đạn bay sượt qua tóc hắn, khiến Ngô Kiến Quốc lập tức phải rụt lại, mắng thầm một câu chết tiệt.
Mấy tên này e rằng không phải tay mơ, có lẽ đây cũng chẳng phải lần đầu chúng làm những chuyện như thế này, cho nên cách thức hành động cũng rất có kinh nghiệm.
Nếu không phải thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Ngô Kiến Quốc tăng thêm phần cảnh giác, luôn luôn mang theo vũ khí phòng thân, thì bây giờ hai người đã giống như ba ba trong rọ, mặc cho bọn chúng xẻo thịt lột da.
Đầu óc Ngô Kiến Quốc lập tức xoay chuyển, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống giằng co này.
Hiện tại tạm thời cả hai bên đều không thể xử lý đối phương, nhưng nếu kéo dài thêm nữa, không ai dám chắc bọn chúng còn có đồng bọn hay không.
Tới lúc đó nếu như có thêm người tới, vậy thì kể cả Ngô Kiến Quốc có là Long Vương, thì hắn cũng đành lực bất tòng tâm.
Không giống như trong những bộ phim hành động Mỹ quốc, hay là mấy bộ truyện đô thị yy, ở đó đặc chủng binh không khác gì thần thánh, có thể dễ dàng dùng tay không để xử lý cả đám người mang hàng nóng.
Thực tế đặc chủng binh cũng là con người, mặc dù bọn họ thông thạo các kỹ năng tác chiến, cũng có tố chất và tiềm lực hơn hẳn những người bình thường, nhưng đứng trước súng đạn họ vẫn như cũ có thể đổ máu, có thể mất mạng.
Mà đối thủ của Ngô Kiến Quốc bây giờ cũng là những kẻ chuyên nghiệp, không hề dễ chơi.
Chỉ cần một chút sơ suất là sẽ phải trả giá đắt.
Tuy vậy Ngô Kiến Quốc cũng không hoảng sợ, ngược lại hắn càng bình tĩnh gấp bội.
Liếc sang Đường Yên, thấy cô nàng này đang run như cầy sấy, Ngô Kiến Quốc liền nhỏ giọng an ủi:
“Không sao, cứ làm theo lời tôi, khẳng định bọn chúng không thể đụng vào người cô.”
Đường Yên nuốt nước bọt, lẩm bẩm:
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Bây giờ cô tạm thời nấp ra phía đầu xe, sau đó liên lạc với người nhà cô, nói cho họ biết tình hình hiện tại.”
Đường Yên gật gật đầu, vội vàng bò ra phía đằng trước đầu xe.
Nhìn nàng ta lúc này, Ngô Kiến Quốc cảm thấy hơi buồn cười, ai mà biết được Đường tiểu thư cao ngạo lãnh diễm cũng có những lúc phải đi bằng bốn chân như bây giờ chứ?
Liếc mắt sang bên phía gò đất, Ngô Kiến Quốc liền thấy Lương Đức Hoa đang nửa nằm nửa ngồi ở đó, lập tức dùng một thủ thế để ra hiệu cho hắn yểm trợ mình.
May mắn Lương Đức Hoa cũng là người xuất thân quân ngũ, hắn lập tức hiểu được Ngô Kiến Quốc cần gì, liền gật đầu một cái.
Ngô Kiến Quốc giơ ngón tay đếm đến ba, Lương Đức Hoa liền hơi nhô người lên, đồng thời xả đạn liên tục về phía chiếc xe bảy chỗ.
Phải nói rằng trình độ dùng súng của Lương Đức Hoa cũng không hề kém, mỗi viên đạn của hắn đều đi chính xác vào cạnh xe nơi hai tên sát thủ kia đang nấp, khiến cho bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội bắn trả.
Chỉ chờ có vậy, Ngô Kiến Quốc liền dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong chiếc Bentley.
Hắn nhanh chóng nổ máy, cài số lùi, rồi dẫm kịch chân ga.
Con quái thú với động cơ tăng áp kép 550 mã lực gầm lên, lao vút về phía sau, tông mạnh phần đuôi xe vào đầu chiếc ô tô bảy chỗ mà hai tên kia đang ẩn nấp.
Mà hai tên sát thủ hoàn toàn không ngờ đến Ngô Kiến Quốc sẽ làm như vậy, vốn bọn chúng còn đang dựa vào chiếc xe bảy chỗ này để ẩn nấp, nhưng cú va chạm khiến nó văng về phía sau một đoạn, hất tung cả hai người.
Một trong hai tên vừa vặn rơi vào tầm ngắm của Lương Đức Hoa, tất nhiên Lương Đức Hoa sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho này.
Hai viên đạn xé gió mà tới, lần lượt găm vào người tên kia, khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng liền gục xuống.
Lúc này tên sát thủ còn lại mới kịp định thần, hắn vội vàng vươn tay ra muốn nhặt lấy khẩu súng đang rơi trên mặt đất.
Nhưng bàn tay của hắn chỉ vừa kịp chạm vào báng súng, thì một tiếng nổ lớn khô khốc vang lên, chiếc Desert Eagle trong tay Ngô Kiến Quốc phun ra ánh lửa, thổi bay một phần ba cái đầu của tên này.
Ngô Kiến Quốc sờ sờ lên đầu mình, chỉ thấy bàn tay đã nhuộm đỏ máu.
Tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, cho nên Ngô Kiến Quốc còn không kịp thắt dây an toàn, cú va chạm liền khiến cho đầu hắn đập mạnh vào vô lăng.
Mặc dù ngay sau đó túi khí của xe đã nổ, nhưng cũng không giúp gì cho hắn cả.
Bước xuống xe, đưa tay lên trán gạt đi dòng máu đang chảy xuống gần mắt, Ngô Kiến Quốc chửi thầm một tiếng con mẹ nó, còn tưởng xe đắt tiền thì sẽ thế nào, kết quả còn không phải là va đến vỡ đầu lão tử sao.
Mà Lương Đức Hoa cũng vội vàng chạy lại phía Đường Yên, hỏi:
“Đường tiểu thư, cô không sao chứ?”
Đường Yên sắc mặt tái nhợt, hơi run run nói:
“Không...
Không sao...
Hắn...?”
Lương Đức Hoa nhìn về phía Ngô Kiến Quốc, thấy hắn đang lục lọi trên thi thể của hai tên đã chết, liền nói:
“Có vẻ là vẫn ổn.”
Ngô Kiến Quốc chỉ lục soát qua loa xác hai người kia, kết quả không tìm được thứ gì thực sự hữu dụng.
Nhưng Ngô Kiến Quốc cũng không vì thế mà tỏ ra thất vọng, bởi vốn hắn đã đoán trước điều này.
Dù sao bọn chúng là những tay chuyên nghiệp, cho nên chắc hẳn không chỉ hoạt động đơn lẻ, mà khả năng cao còn có tổ chức đứng đằng sau.
Mà tổ chức này đã tính toán trước đến việc nhân thủ mình phái ra hành động thất bại, có thể bị bắt hoặc bị giết.
Nếu Ngô Kiến Quốc đoán không lầm thì kể cả có bắt sống được một trong số hai tên kia, thì cũng khó lòng moi được thông tin gì từ trong miệng chúng.
Tuy rằng không thể từ chỗ hai sát thủ này tìm ra bất kỳ manh mối gì, nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn khá chắc chắn rằng mục tiêu của chúng không phải bản thân mình.
Chưa nói tới việc Ngô Kiến Quốc tới thủ đô là quyết định khá bất ngờ, không hề có kế hoạch trước, mà nếu quả thực hắn là đối tượng bị nhắm tới thì chắc hẳn lực lượng sát thủ được phái tới sẽ không phải là hai người mà là hai mươi người, thậm chí nhiều hơn.
Theo logic thông thường sự việc lần này chắc hẳn không nhắm vào bản thân Ngô Kiến Quốc, vậy thì mục tiêu không ai khác ngoài Đường Yên.
Mặc dù không biết đám người kia là ai, mục đích thực sự của họ là gì, nhưng ở ngay trong phạm vi thủ đô mà dám ra tay với viên minh châu của Đường gia thì chắc chắn không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây Ngô Kiến Quốc hơi lắc đầu, mình từ bao giờ lại học được tính cách lo chuyện bao đồng rồi? Việc này vẫn là để Đường gia tự xử lý đi, dẫu sao với thế lực của Đường gia chắc chắn sự việc lần này rất nhanh họ sẽ có hành động.
Về phần Ngô Kiến Quốc hắn cũng chỉ là kẻ qua đường không may dính vào rắc rối, chắc hẳn dù là Đường gia hay là tổ chức bí ẩn gây ra chuyện lần này cũng không để tâm tới hắn.
Mà nếu quả thực họ muốn dây dưa với Ngô Kiến Quốc thì cũng chẳng sao, hắn mặc dù chưa từng nghĩ mình là kẻ siêu phàm xuất chúng, nhưng tuyệt đối là loại người không sợ phiền phức.
Kẻ nào muốn đối phó với hắn, Ngô Kiến Quốc đều có lòng tin sẽ khiến hắn lột vài lớp da.
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, bất chợt Ngô Kiến Quốc cảm thấy có người đang bước tới phía sau lưng mình.
Ngoảnh lại nhìn, hắn phát hiện ra Đường Yên đang tiến về phía bên này, trên tay cầm theo một chiếc khăn nhỏ.
Lúc này sắc mặt của Đường Yên tuy rằng vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng cũng đã không còn nhiều nét kinh hoàng như vừa nãy.
Không thể không nói khả năng trấn tĩnh của Đường Yên hơn xa những người bình thường, nếu đổi lại là kẻ khác, gặp phải tình huống như vậy sợ rằng hai chân còn không thể đứng lên nổi, nói gì tới việc bình tĩnh lại.
Đường Yên đặt chiếc khăn vào trong tay Ngô Kiến Quốc, nhỏ giọng nói:
"Anh...
Lau mặt trước đã..."
Ngô Kiến Quốc nhận lấy chiếc khăn tay của Đường Yên, đưa lên lau đi vết máu dính trên khuôn mặt.
Đường Yên chăm chú nhìn hắn, trong lòng không khỏi hơi động.
Người này thực sự vừa cứu mình sao?
Đã từng chứng kiến Ngô Kiến Quốc ra tay, nàng hiểu rõ hơn ai hết trong tình huống vừa rồi nếu Ngô Kiến Quốc muốn rời đi, e rằng không ai có thể giữ được hắn, mà bản thân hắn cũng tránh khỏi nhiều phiền toái.
Tuy nhiên hắn không chọn cách bảo toàn bản thân mình, mà lại liều mạng để cứu nàng khỏi vòng nguy khốn, điều này khiến Đường Yên có chút cảm động rồi.
Hơn nữa, không hiểu vì lý do gì Đường Yên lại cảm thấy lúc này Ngô Kiến Quốc có chút giống với Đường Uy Vũ anh trai nàng.
Dù rằng khuôn mặt, tuổi tác, vóc dáng đều có sự chênh lệch, nhưng khí chất của Ngô Kiến Quốc làm cho Đường Yên không tự chủ được mà cảm thấy hơi yên lòng.
Mà người có thể mang cho nàng cảm giác bình yên cùng thanh thản, trước giờ chỉ có Đường Uy Vũ mà thôi.
Từ khi Đường Uy Vũ mất tích, nàng chưa từng có ngày nào thực sự vui vẻ.
Dù cho người ngoài khi nhìn vào nàng chỉ thấy ghen tị cùng hâm mộ, nghĩ rằng một người sống trong giàu sang quyền quý như nàng chắc hẳn phải cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng trong thâm tâm Đường Yên cảm thấy, nàng bây giờ càng cần có một người thân thiết bên mình hơn là những thứ vật chất xa hoa nhưng lạnh lẽo kia.
Lúc này Lương Đức Hoa từ phía xa tiến lại, mở miệng hỏi thăm Ngô Kiến Quốc:
"Cậu không sao chứ?"
Ngô Kiến Quốc nhìn hắn, nhe răng cười:
"Còn tốt, tuy rằng đầu hơi đau một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Người của anh sao rồi?"
Lương Đức Hoa ngậm ngùi lắc đầu không nói, Ngô Kiến Quốc cũng không hỏi thêm gì.
Thực tế những người như hắn và Lương Đức Hoa đều hiểu rõ, bản thân mình phải có giác ngộ sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Bất kể là khi thi hành nhiệm vụ, hoặc là bảo vệ yếu nhân, luôn luôn có sự nguy hiểm không thể lường trước.
Nhìn đồng hồ, Ngô Kiến Quốc nói:
"Lúc nãy Đường Yên đã liên hệ với người nhà cô ấy, chắc chỉ vài phút nữa sẽ có người tới.
Đến lúc đó còn mời anh nói giúp tôi vài câu, để họ khỏi tìm tôi sách nhiễu.
Anh biết đó, tôi là người không thích nhiều chuyện."
Lương Đức Hoa gật đầu:
"Được, việc đó cứ để tôi lo."
Đúng lúc này điện thoại của Lương Đức Hoa vang lên, hắn vội vàng bắt máy.
Phía đầu dây bên kia vang lên một giọng nói âm trầm pha chút tức giận:
"Sự việc này là thế nào?"
"Thứ trưởng Đường, chi tiết sự việc tôi không quá rõ ràng, tuy nhiên tôi đã khống chế được cục diện, tiểu thư đã không còn nguy hiểm gì nữa..."
Đường Viễn ngắt lời:
"Được rồi, cụ thể tình huống ra sao lát nữa cậu trở về trực tiếp báo cáo lại với tôi.
Còn cả Tiểu Yên nữa, cậu đưa luôn cả nó về đây cho tôi.
Hừ, thật không ra thể thống gì, lại còn xảy ra những việc hoang đường như vậy."
"Đã rõ."
"Cứ ở yên tại chỗ, tôi đã cho người đến hỗ trợ cậu rồi, nhưng hiện tại đường tới đó đang bị tắc, sẽ mất thời gian một chút."
Lương Đức Hoa đáp:
"Tôi hiểu rồi."
Liền sau đó đầu dây bên kia cúp máy, Lương Đức Hoa quay sang phía Đường Yên nói:
"Thứ trưởng Đường dặn lát nữa cô theo tôi về chỗ ông ấy."
Đường Yên còn chưa kịp đáp lời, Ngô Kiến Quốc đã xen vào, giọng nghi ngờ hỏi:
"Tôi vừa nghe thấy ông ấy nói có tắc đường, đúng không?"
Dù bị Ngô Kiến Quốc xen ngang nhưng Lương Đức Hoa cũng không tức giận, gật đầu đáp:
"Đúng vậy."
Ngô Kiến Quốc hơi lắc đầu, hắn linh cảm chuyện này có gì đó không đúng.
Hiện tại không phải giờ cao điểm, tỷ lệ xảy ra tắc đường rất thấp, trừ phi có tai nạn nghiêm trọng mới có thể gây ùn tắc.
Hơn nữa từ nội thành hướng tới đây không chỉ có một con đường, không lý nào người mà Đường gia cử tới lại không thể chọn con đường khác để đi.
Trừ phi...
.
Danh Sách Chương: