Hai tiếng đồng hồ sau.
Lúc này Ngô Kiến Quốc đang ngồi cùng Thứ trưởng Đường tại một quán ăn nhỏ, cách tổ trạch Đường gia chỉ vài con phố.
Nói ra cũng thật ngại ngùng, mặc dù Đường Viễn không ưa thích tên tiểu tử chuyên môn gây chuyện này, thế nhưng hiện tại Ngô Kiến Quốc đang là trợ lực cực lớn trong việc giải cứu con gái ông ta Đường Yên, cho nên không thể đối đãi hắn quá mức qua loa được.
Vốn Ông cụ Đường cũng rất có cảm tình với những quân nhân từng xông pha lửa đạn như Ngô Kiến Quốc, nếu đổi lại là tình huống thông thường thì chắc chắn lão nhân gia sẽ giữ hắn lại ăn tối cùng mình.
Thế nhưng ở vào thời điểm hiện tại, sức khỏe của ông cụ đang ở vào trạng thái cực kỳ không tốt, cho nên không cách nào tiếp đãi Ngô Kiến Quốc cũng như ba vị đạo nhân kia.
Cuối cùng cũng là Đường lão gia tử phải sắp xếp nơi ăn chốn ở cho mấy đạo sĩ, không thể để những người cả đời ở trên núi như bọn họ phải tự mình tìm kiếm chỗ nghỉ chân giữa lòng thủ đô này được.
Đương nhiên ông ta có thể sai khiến người khác làm thay những việc này, thế nhưng Đường lão gia tử hiểu những đạo sĩ kia rất cổ hủ, lời chào cao hơn mâm cỗ, thế nên phải tỏ ra thật trọng vọng bọn họ mới được.
Mà Ngô Kiến Quốc, thì rất vinh hạnh được Thứ trưởng Đường đích thân mời ăn cơm, dẫu rằng bữa cơm này đối với cả hai người họ cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Bởi vì hiện tại người của Đường gia đang tiến hành liên hệ với bên phía quân đội cũng như các ban ngành xây dựng, có lẽ rất nhanh sẽ có thông tin báo về, cho nên Ngô Kiến Quốc phải luôn đặt mình trong trạng thái sẵn sàng.
Sự việc càng kéo dài bao nhiêu, sẽ càng phát sinh ra nhiều biến số khó lường bấy nhiêu.
Việc quan trọng nhất lúc này là nắm thật chắc tình hình, sau đó nhanh chóng tiến hành giải cứu Đường Yên, tránh đêm dài lắm mộng.
Đương nhiên cũng không thể quá sốt sắng mà vội vàng làm ra quyết định sai lầm, phải đợi phía Đường gia điều tra đầy đủ thông tin, sau đó mới có thể quyết định phương án hành động, đánh một trận chắc thắng.
Đường Viễn nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Quốc, trong đầu tự hỏi tên tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào?
Từ khi hắn xuất hiện, cũng kéo theo vô số những sự phiền phức tới với Đường gia.
Thoạt đầu là Đường Yên bị uy hiếp ở Yến Kinh, khiến cho Đường gia được một phen náo loạn; sau đó thì tới chuyện Đường Yên chiến tranh lạnh với Đường Viễn vì cái chết của Đường Uy Vũ.
Tiếp theo lại xảy ra sự kiện bắt cóc lần này, mặc dù mọi thứ từ đầu tới cuối đều chẳng phải do Ngô Kiến Quốc bày ra, thế nhưng không hiểu bằng cách nào mà hắn cũng trùng hợp tham gia vào tất thảy quá trình đó.
Mà ngay cả bây giờ, khi mà Đường gia đang cố gắng tìm cách cứu thoát Đường Yên khỏi nanh vuốt của đám người kia, thì vẫn không thể thiếu sự góp mặt của Ngô Kiến Quốc.
Mối quan hệ này...
Không biết nên nói là nhân duyên giữa Ngô Kiến Quốc hắn và Đường gia, hay là nghiệt duyên nữa...
Ngô Kiến Quốc thấy Đường Viễn đang nhìn mình không chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi có chút mất tự nhiên.
Cuối cùng hắn lựa chọn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này:
"Kìa, bác Đường, mau ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi."
"Ai là bác của cậu?"
Đường Viễn thấy Ngô Kiến Quốc xưng hô tùy tiện như vậy, liền hục hặc mà đáp lời:
"Tôi không đói, cậu cứ ăn tự nhiên."
Đổi lại là người bình thường khác, ngồi trước mặt kẻ quyền cao chức trọng như Đường Viễn, có lẽ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, càng không nói tới việc mở miệng bắt chuyện.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc thì không như vậy, hắn cảm thấy bản thân chẳng nợ nần gì Đường Viễn, cho nên không cần phải hạ thấp bản thân trước mặt ông ta.
"Tôi đương nhiên vẫn ăn rất thoải mái, chỉ là thấy bác cứ cau có nãy giờ, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái mà thôi."
Ngô Kiến Quốc chép miệng:
"Tốt xấu gì tôi cũng suýt bỏ cả mạng sống ra để cứu con gái bác, mặc dù không có công lao, thì cũng coi như có chút khổ lao chứ? Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi và bác chưa từng gặp mặt, thế nhưng tôi luôn cảm thấy bác có ác cảm với tôi, điều này...?"
Thấy Đường Viễn không có ý định đáp lời mình, Ngô Kiến Quốc buông đũa, rút từ trong túi ra một bao thuốc, thành thục tự châm một điếu cho mình.
Hắn rít vài hơi, cảm thấy thư thái hơn đôi chút, sau đó lại tiếp tục nói:
"Cũng đành vậy, dẫu sao tôi cũng chẳng có ý muốn dây dưa với Đường gia của bác.
Bác không thích tôi, tôi cũng chẳng có cách nào..."
"Không thích? Đâu chỉ có vậy, ta còn hận không tống được cậu vào tù thì có!"
Lúc này Đường Viễn mới gằn giọng ngắt lời Ngô Kiến Quốc:
"Uy Vũ hi sinh vì nước, tuy rằng bản thân ta đau xót, thế nhưng cũng không hối hận, và ta biết nó cũng sẽ không hối hận.
Thế nhưng cậu, bản là đội trưởng đội Long Hổ, đến ngay cả thành viên dưới tay còn không bảo vệ được, cậu tính là thứ gì chứ?..."
"Còn cả Tiểu Yên nữa, nó chỉ là đứa nhóc chưa đầy hai mươi tuổi, chưa từng trải sự đời, hoàn toàn giống như tờ giấy trắng.
Hàng ngày dù nó có đôi chút ngang ngược, thì cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, hoàn toàn không gây hại gì.
Nhưng từ lúc tiếp xúc với cậu, hàng đống rắc rối cứ thi nhau tới, mà một mình con bé là người chịu trận, cậu nói xem, cậu tính là thứ gì chứ...?"
Đối mặt với sự chỉ trích của Đường Viễn, Ngô Kiến Quốc chỉ yên lặng hút thuốc, hoàn toàn không phản bác lại một lời nào.
Mặc dù sự việc xảy ra với Đường Yên chẳng liên quan gì tới hắn, thế nhưng những gì Đường Viễn nói về Đường Uy Vũ quả thực không sai.
Lúc ấy khi Ngô Kiến Quốc từ Kosovo trở về, hắn đã hoàn toàn suy sụp, không còn chút phong thái tự tin thường thấy nào của Long Vương nữa.
Lãnh đạo khi đó không hề khiển trách gì hắn, mà mọi thành viên trong đội Long Hổ cũng hiểu được vấn đề không phải nằm ở Ngô Kiến Quốc, cho nên không có ai nhắc chuyện đã xảy ra với hắn.
Thế nhưng như thế không có nghĩa là Ngô Kiến Quốc có thể thảnh thơi mà cho qua, ngược lại hắn càng tự trách bản thân hơn, càng cảm thấy có lỗi với những đồng đội đã ngã xuống ngày hôm ấy hơn.
Đúng vậy, Ngô Kiến Quốc không nợ nần gì Đường gia, cũng chẳng làm gì không phải với Đường Viễn, thế nhưng hắn nợ Đường Uy Vũ cùng những đồng đội kia một câu trả lời.
Bởi vậy nên khi Đường Viễn nhắc tới Đường Uy Vũ, Ngô Kiến Quốc đã chọn cách im lặng không đáp lại.
Chí ít cho tới khi hắn đích thân lấy mạng của tên áo đen kia, thì hắn cảm thấy bản thân không có cách nào đối mặt với vong linh của những người ấy, hay là với người thân của bọn họ.
Sau một hồi lớn tiếng chỉ trích, lại thấy đối phương hoàn toàn không đáp lại một lời nào, khiến cho trong lòng Đường Viễn không khỏi hơi chột dạ.
Phải biết tên tiểu tử này chính là kẻ duy nhất có khả năng cứu thoát con gái ông ta lúc này, nếu như quả thực khiến cho hắn phật lòng mà quay đầu bỏ đi, vậy thì tính mạng của Đường Yên chẳng phải là nguy rồi sao.
Đương nhiên đó chỉ là suy diễn trong đầu Đường Viễn, bởi lẽ bất kỳ ai đã từng thân cận với Ngô Kiến Quốc đều hiểu tính cách của hắn.
Việc Ngô Kiến Quốc cho là đúng, là cần thiết phải làm, thì dù cho người ngoài có nói gì đi chăng nữa cũng không thể nào thay đổi được chủ ý của bản thân hắn.
Sống không thẹn với bản tâm, chết làm ma cũng có thể đứng thẳng lưng.
Đường Viễn chưa từng tiếp xúc với Ngô Kiến Quốc, cho nên mới nảy sinh ra sự lo lắng vô nghĩa đó.
Cứ như vậy hai người, một bên ngượng ngùng vì những lời nói có phần thái quá của bản thân, một bên chỉ im lặng không đáp lời, chậm rãi đốt từng điếu thuốc, khiến cho không gian một lần nữa trở nên yên tĩnh tới ngột ngạt.
Đúng lúc này một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Đường Viễn, mà người gọi tới chính là cấp dưới mà Đường Viễn phái đi điều tra.
"Sao rồi?"
Đường Viễn vội vàng bắt máy, trong giọng nói không giấu nổi một tia gấp gáp:
"Có thông tin gì chưa?"
"Thưa lãnh đạo, đã tra ra được rồi, ở biệt thự EX-05 bán đảo Đông Hồ hai ngày nay có bốn người mới tới, nói là họ hàng từ quê ra chơi.
Trong đó có một người đàn ông thường xuyên đeo găng tay và kính râm, rất có khả năng chính là Thiết Sa.
Ba người còn lại có hai người là anh em sinh đôi, khoảng ba mươi tuổi, và một thiếu nữ trẻ rất xinh đẹp."
Đường Viễn gật gật đầu:
"Nếu vậy có thể chắc tới chín mươi phần trăm đối phương đang ở biệt thự đó rồi.
Vậy còn bên phía quân đội thì sao, đã có hồi âm chưa?"
"Vẫn chưa có...
Khoan, lãnh đạo xin hãy đợi giây lát, đang có người của Quân Ủy liên hệ tới..."
Đường Viễn còn chưa kịp đáp lời, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng tút tút...
Bị cúp máy đột ngột như thế, nhưng Đường Viễn chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tính toán hay tức giận.
Lúc này ông ta đã căng thẳng tới mức không thể ngồi yên, đành phải đứng lên đi lại trong xung quanh bàn ăn, hai tay đang chắp sau lưng nắm chặt chiếc điện thoại không rời.
Ngô Kiến Quốc thấy Đường Viễn thất thố như vậy, liền hiểu trong lòng ông ta lúc này chắc chắn đang vô cùng lo lắng, không khỏi cảm thấy hơi đồng cảm.
Hắn giơ bao thuốc ra hướng về phía Đường Viễn, ra vẻ mời.
Đường Viễn cũng không do dự rút một điếu trong đó, tự mình châm lửa, sau đó rít vài hơi dài.
Luồng khói đắng chát, cay xè xộc thẳng vào phổi của Đường Viễn, khiến cho ông không thể tự chủ được mà ho khan liên tục, chảy cả nước mắt.
Đã rất lâu ông ta không động vào thứ đồ chơi độc hại này, cũng tự nhủ với bản thân sẽ không hút thuốc nữa, thế nhưng lần này có thể coi như là một ngoại lệ bỏ qua được.
Trải qua vài phút đồng hồ, rốt cuộc điện thoại của Đường Viễn lại một lần nữa đổ chuông.
"Lãnh đạo, phía quân đội đã cho người điều tra rồi, kết quả xác định bên dưới căn biệt thự có một tầng hầm sâu khoảng trên dưới mười mét, thường xuyên có người đi lại."
Đường Viễn nhìn sang Ngô Kiến Quốc, thấy hắn gật gật đầu, trong lòng càng có thể xác định Đường Yên đang bị nhốt ở trong căn hầm này.
"Rất tốt, tiếp tục điều tra thêm, có gì báo lại với tôi ngay."
Sau đó Đường Viễn bước vội ra cửa, không quên nói với Ngô Kiến Quốc:
"Đi thôi, trở lại tổ trạch..."
...
Một căn nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại thành thủ đô.
Thẩm Quân Ninh bước tới trước cánh cửa gỗ tồi tàn, trong lòng không khỏi mắng thầm một câu quá bẩn thỉu, hôi thối đến phát ớn.
Nơi cô ta đang đứng đây là một thôn xóm nhỏ, nằm cách nội thành khoảng ba mươi phút đi xe.
Thế nhưng nhìn những căn nhà lụp xụp với cống nước đen ngòm đang bốc mùi này, khó có thể liên hệ chúng với những tòa nhà chọc trời cùng khung cảnh hoa mỹ lung linh của mảnh đất đế đô ngàn năm tuổi kia.
Ngay cả ngôi nhà trước mặt Thẩm Quân Ninh, cũng không hề khá khẩm hơn so với mấy túp lều rách xung quanh là bao.
Nếu phải nói chính xác rằng căn nhà này có gì tốt hơn so với mặt bằng chung ở nơi đây, thì cũng chỉ là nó có hai tầng, cao hơn so với những nhà khác một chút mà thôi.
Không ai có thể ngờ được, cái nơi tồi tàn cũ kỹ thoạt nhìn giống như chỉ dành cho tầng lớp bần hàn dưới đáy xã hội này, lại là chỗ ở của một thành viên đầu não trong Nhân Đồ hội.
Mà Nhân Đồ hội này, không gì khác hơn chính là tổ chức đứng sau lưng rất nhiều siêu năng giả như Thiết Sa, Tống Viễn Sơn...
hay chính bản thân Thẩm Quân Ninh nữa.
Tiếng gõ cửa lốc cốc vang lên.
Vài giây sau, cánh cửa gỗ mục nát dần dần hé mở ra, một người đàn ông đầu hói, gầy tong teo xuất hiện trước mặt Thẩm Quân Ninh.
Ông ta nhìn cô nàng này một chút, sau đó cười nói:
"Cô tới rồi à, mau vào trong đi, đừng ngại!"
Thẩm Quân Ninh xua xua tay, rút từ trong túi ra một xấp tiền mặt ước chừng vài ngàn, lắc đầu nói:
"Không cần, tôi chỉ tới đưa tiền thôi.
Đây là số tiền ông yêu cầu, mau cầm đi."
Sau đó cô nàng lại bĩu môi cười châm biếm:
"Cũng không hiểu vì sao ông đường đường là Hội phó của Nhân Đồ Hội, vậy mà lại chui rúc ở cái xó xỉnh tồi tàn này.
Còn nữa, tôi nói với ông nhiều lần rồi, thời đại này ai cũng sử dụng thẻ ngân hàng, ông cũng làm lấy một chiếc thẻ đi, để tôi khỏi phải mất công tháng nào cũng tới đây đưa tiền mặt, phiền phức chết đi được."
Người đàn ông được gọi là Hội phó kia cười cười, đáp:
"Không phải cô không biết, lão Quách ta là kẻ bị truy nã, sao có thể sống đường hoàng như đám người các cô được...
Đúng rồi, bên phía Đường gia có động tĩnh gì không?"
Thẩm Quân Ninh gật đầu:
"Hồi chiều có ba tên đạo sĩ đi vào trạch viện của Đường gia, chỉ là không biết bọn chúng làm gì ở bên trong...
Đúng rồi, còn cả tên phế nhân mấy ngày trước bị Thiết Sa ngược đãi kia nữa, hắn cũng xuất hiện ở đó."
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, mấy tên đạo sĩ thối kia là do Đường gia mời tới..."
Tên hội phó xoa xoa cằm, nói:
"Được rồi, cô cứ tiếp tục theo dõi thêm, có động tĩnh gì mới thì gọi điện cho ta."
Thẩm Quân Ninh làu bàu đáp:
"Lần sau muốn tiền thì đi gọi người khác, đừng có làm phiền tôi nữa.
Phiền chết đi được...
Ôi cha ôi, đôi giày mới của tôi! Ai mà đổ nước bẩn trước hiên nhà khác thế này...!"
"Cái này hả...
Chính là nước rửa mông buổi chiều của lão đây, cô nương không phiền chứ?"
Nhìn vẻ mặt cười cười lộ rõ vẻ nham nhở của lão già hói này, Thẩm Quân Ninh không khỏi nguýt dài một cái, quay đầu bỏ đi.
Một lát sau, khi nàng ta đã khuất bóng ở phía xa, tên hội phó mới xoay người đóng cửa.
Đoạn, hắn rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm nút gọi đi.
Vài giây sau đầu dây bên kia đã bắt máy, thế nhưng hoàn toàn không thấy có ai lên tiếng, mà thay vào đó chỉ có sự im lặng kéo dài.
Hội phó đầu hói nói một câu ngắn gọn, sau đó liền cúp máy:
"Cá đã cắn mồi, chuẩn bị thu lưới thôi."
.
Danh Sách Chương: