Ngô Kiến Quốc nhíu mày, liếc nhìn bóng người màu trắng bạc đang lao tới phía mình như tên bắn, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Đoạn, hắn dùng tốc độ cực nhanh mà vươn đôi tay ra, trực tiếp chụp lấy cổ tay của Thiết Sa, sau đó dùng hết sức kẹp chặt lại, muốn sử xuất một chiêu cũ để trực tiếp khống chế đố phương.
Thế nhưng lần này có vẻ như Ngô Kiến Quốc đã tính toán nhầm, bởi lẽ Thiết Sa bây giờ không phải là Thiết Sa vừa nãy nữa rồi.
Sau khi sử dụng loại thuốc màu xanh kỳ bí kia để kích phát hoàn toàn siêu năng lực trong người, có thể nói Thiết Sa lúc này so với vài phút trước thì khó đối phó hơn không chỉ gấp bội phần.
Mắt thấy đối phương bổn cũ soạn lại, muốn khóa chặt đôi tay của mình, thế nhưng Thiết Sa lại không hề tỏ ra nao núng chút nào, mà ngược lại khóe miệng của hắn còn nhếch lên, tạo thành một nụ cười chế giễu.
Rầm!
Ngô Kiến Quốc thuần thục tung ra một cước nhắm thẳng vào bụng đối phương.
Nếu đổi lại là lúc trước, Thiết Sa có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám coi thường cú đá này, chắc chắn hắn sẽ phải vô cùng thận trọng mà ngăn cản hoặc tránh né.
Thế nhưng ngay lúc này đây Thiết Sa chẳng có vẻ gì là quan tâm tới một cước đó, trực tiếp để mặc cho cẳng chân Ngô Kiến Quốc đập mạnh lên bụng mình, không hề mảy may làm ra bất kỳ động tác kháng cự nào.
Mà bên phía Ngô Kiến Quốc thì ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình.
Thân thể Thiết Sa lúc này, từ trên xuống dưới hết thảy đều cứng rắn như thép đặc.
Ngay cả phần bụng vốn là điểm yếu trên cơ thể người, thì bây giờ cũng có thể dễ dàng tiếp nhận lực lượng mạnh mẽ từ cú đá của Ngô Kiến Quốc mà không hề gặp phải chút thương tổn nào.
Ngược lại cẳng chân Ngô Kiến Quốc còn cảm nhận được xung lực phản chấn gây ra một cơn đau nhức vô cùng khó chịu, cho nên hắn chỉ có thể vội vàng rút chân về mà thủ thế.
Thiết Sa nhe răng cười khoái trá:
"Haha, thế nào rồi? Đá có đã hay không? Không ngờ mày ngu như vậy, cùng một trò mà dám diễn lại tới hai lần? Chịu chết đi!"
Vốn dĩ trước đó chỉ có thể cực khổ mà phòng ngự, Thiết Sa lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội để tiến hành phản công rồi.
Hắn rất nhanh áp sát về phía trước, nhún chân đạp mạnh xuống đất, tung người lên rồi dùng đầu gối tấn công vào ngực đối phương.
Mà đầu gối của Thiết Sa lúc này đã phát sinh biến hóa, không còn giống như người bình thường nữa.
Ở trên đó chẳng biết từ khi nào đã mọc ra một chiếc gai lớn, nhọn hoắt và vô cùng sắc bén, như thể sẵn sàng đâm xuyên qua bất cứ thứ gì va chạm trực diện với nó vậy.
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Ngô Kiến Quốc không thể làm gì khác hơn là buông tha cho song thủ của Thiết Sa, rồi sau đó dùng cả hai tay để ngăn chặn lại đòn lên gối kia của đối phương.
Tuy nhiên làm như vậy mặc dù có thể tránh cho cơ thể phải trực tiếp va chạm với cái gai trên đầu gối Thiết Sa, thế nhưng lại không thể thoát khỏi cước lực thô bạo của một chiêu này.
Rắc!
Hai cẳng tay va chạm kịch liệt với chân của Thiết Sa, ngay lập tức khiến cho Ngô Kiến Quốc phải nhíu mày kinh ngạc.
Lực lượng của đối phương, so với lúc trước lại càng hung mãnh hơn không chỉ một bậc.
Loại thuốc mà Thiết Sa vừa uống kia, thực sự có hiệu quả nghịch thiên như vậy sao?
Nếu không phải bản thân trực tiếp đối đầu với Thiết Sa, Ngô Kiến Quốc có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đối phương bây giờ và vừa nãy là cùng một người.
Xuất chiêu bất thành, Thiết Sa đương nhiên sẽ không dừng lại tại đây.
Lúc này đôi tay của hắn đã được giải phóng, cho nên liền có thể thoải mái mà hành động, không vướng bận gì nữa.
Đối mặt với đôi câu liêm sắc bén cùng đầu gối có gai nhọn hoắt kia, Ngô Kiến Quốc không hề nao núng, cố gắng dùng hết sức vừa tránh né vừa trả đòn.
Đương nhiên tình huống lúc này đã thay đổi, nếu còn tiếp tục lấy cứng đối cứng với Thiết Sa, thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là mình.
Bởi vậy nên Ngô Kiến Quốc chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, hết sức giữ cho bản thân khỏi va chạm với những vị trí nguy hiểm chết người trên thân thể Thiết Sa, đồng thời tìm cách công kích lại vào những chỗ yếu hại trên người hắn.
Không thể không nói Thiết Sa lúc này lợi hại hơn khi trước rất nhiều, mỗi đòn xuất ra đều là sát chiêu chân chính.
Nếu như Ngô Kiến Quốc chỉ cần bị cặp câu liêm kia móc trúng, hoặc là bị những cây gai sắc nhọn ở hai bên đầu gối của Thiết Sa đâm sâu vào thân thể, vậy thì chỉ e bản thân hắn sẽ khó lòng tránh khỏi bị thương nặng.
Vài phút trôi qua, mà tưởng chừng như vài năm vậy, cả hai bên đều phải căng hết sức ra để đối chọi lẫn nhau.
Vừa tránh cho đối phương tấn công vào điểm yếu hại của mình, lại vừa tìm cách phản công lại những đòn chí mạng, quả thực không đơn giản gì.
Thiết Sa đã thiết hóa cơ thể, lúc này hắn gần như có thể coi là một quái nhân kim cang bất hoại chân chính, cho nên hoàn toàn không ngại việc phải ngạnh kháng lại quyền cước của đối phương.
Thế nhưng phần đầu của hắn vẫn như cũ là máu thịt, không giống như thân thể phía dưới triệt để bị biến đổi thành kim loại.
Nếu bị tấn công vào đầu, Thiết Sa sẽ gặp nguy hiểm, cho nên điều đó buộc hắn phải chú ý phòng ngự khu vực này hơn.
Mà Ngô Kiến Quốc, chỉ sau vài phút giao thủ, đã cảm thấy sự việc đang càng ngày càng bất lợi hơn cho mình.
Bởi lẽ mỗi một chiêu của hắn mặc dù có thể đánh trúng đối phương, nhưng lại hoàn toàn chẳng gây ra thiệt hại gì đáng kể cho Thiết Sa, giống như thể đang đánh vào một bức tường sắt vậy.
Ở chiều ngược lại, trên người hắn lúc này đã có không dưới năm vết thương do bị cắt hoặc đâm trúng.
Mặc dù những vết thương này không tới nỗi chí mạng, tuy nhiên nếu cứ duy trì tình trạng này thêm nữa, thì chắc chắn không tránh khỏi có lúc sảy chân, mắc phải sai lầm.
Mà chiến đấu sinh tử như vậy, một lỗi lầm nhỏ cũng đủ để rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, phải lấy tính mạng ra mà đánh đổi.
Đương nhiên bây giờ đây Ngô Kiến Quốc vẫn còn chưa hề sử dụng đến siêu năng lực mà hệ thống ban tặng, cho nên có thể coi như hắn vẫn chưa tận hết sức.
Thế nhưng suy đi tính lại, thì Ngô Kiến Quốc vẫn tạm thời không có chủ ý dùng chúng vào lúc này.
Bởi lẽ hiện tại hắn chỉ có hai siêu năng lực: Huyết Tế và Không Gian Vô Sắc.
Không Gian Vô Sắc, mặc dù có thể vô hiệu hóa năng lượng trong cơ thể đối phương, thế nhưng với Thiết Sa thì khác, khả năng thiết hóa của hắn có vẻ thiên về biến dị gene nhiều hơn là siêu năng lực, cho nên Ngô Kiến Quốc cũng không dám chắc Không Gian Vô Sắc có tác dụng với hắn hay không nữa.
Còn chưa kể tới việc ba vị đạo nhân cùng hai tên siêu năng giả ở ngoài kia hiện chưa rõ thắng bại ra sao.
Dù rằng trước khi Ngô Kiến Quốc đi khỏi, ba vị đạo nhân đang nắm lợi thế tuyệt đối, thậm chí có thể nói là nghiền nát đối phương trong tích tắc.
Nhưng sự đời thường rất khó lường, chẳng ai dám chắc sau khi hắn rời khỏi đó có xảy ra thêm biến cố gì hay không.
Ngộ nhỡ một lát nữa người có mặt ở đây không phải là ba vị đạo nhân kia, mà là hai tên sinh đôi, hoặc là một kẻ nào khác nữa thì sao?
Bởi vậy nên Ngô Kiến Quốc mới cố gắng giữ gìn năng lượng, không sử dụng Không Gian Vô Sắc ngay lúc này.
Siêu năng lực này mặc dù rất cường hãn, thế nhưng chỉ có thể dùng được một lần, cho nên phải hết sức thận trọng, giống như con bài tẩy chỉ xuất hiện vào lúc sau cùng.
Còn với năng lực Huyết Tế, cũng tương tự như Không Gian Vô Sắc, đã sử dụng rồi thì không thể tiếp tục dùng lại ngay lập tức được, mà bắt buộc phải mất thời gian để hồi phục.
Mà so với Không Gian Vô Sắc, Huyết Tế lại có tác dụng phụ nguy hiểm hơn rất nhiều lần, bởi vậy cho nên càng cần phải cẩn thận hơn.
Suy kiệt, mặc dù Ngô Kiến Quốc chưa hiểu rõ lắm định nghĩa này của hệ thống, thế nhưng có thể khẳng định trạng thái đó chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Thậm chí rất có thể khi đó ngay cả năng lực hành động cơ bản cũng chẳng còn, hoàn toàn giống như cá nằm trên thớt mặc cho người ta làm thịt.
Chung quy lại, Ngô Kiến Quốc tạm thời vẫn cố gắng để chống đỡ lại Thiết Sa, hết sức tránh việc phải sử dụng siêu năng lực để đối phó với hắn.
Mà Thiết Sa thì càng đánh càng hăng, càng đánh càng sảng khoái, cảm giác bị đè nén vừa rồi lúc này cũng đã triệt để tiêu tán.
Mỗi một chiêu tung ra lại khiến cho Thiết Sa vô cùng thích ý, nhất là nhìn Ngô Kiến Quốc phải vất vả mới chống đỡ nổi khiến cho sự tự tin của hắn lại một lần nữa tràn đầy.
Rầm!
Thiết Sa tung cước, đá thẳng vào người Ngô Kiến Quốc.
Một cước này của hắn sử dụng cả trăm phần trăm sức lực, mà Ngô Kiến Quốc lúc này lại chỉ có thể tạm ngăn cản lại, nhưng vẫn không tránh khỏi bị Thiết Sa đá bay ra phía sau vài bước.
Vốn đang chiếm lợi thế, lúc này Thiết Sa cũng không vội vàng kết liễu Ngô Kiến Quốc ngay, ngược lại hắn còn nhàn nhã mở miệng châm chọc:
"Thế nào, tiểu tử mày không phải vừa rồi còn rất cứng mồm cứng miệng hay sao? Nói cho mày nghe, ông đây còn chưa dùng tới năm thành sức lực đâu đó, chơi đùa với mày một chút mà thôi.
Chờ lát nữa ông đây tháo hết tứ chi mày ra, lúc đó nhớ đừng có khóc lóc gọi mẹ đấy."
Thua người không thua thế, mặc dù hiện tại Ngô Kiến Quốc đã rơi vào hoàn cảnh tương đối khó chơi, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi mà cười đáp:
"Ngu xuẩn, lão tử còn chưa có chân chính ra tay đâu, đắc ý cái gì chứ, coi chừng lão tử chặt mày..."
Lời thoại này...!Có chút giống như của mấy nhân vật giang hồ trong truyện Cổ Hoặc Tử vậy...!Nhưng mà...
Chặt hắn? Đúng vậy, còn có món đồ chơi kia mà, tại sao vừa rồi không nhớ ra nhỉ...
Ngô Kiến Quốc nhếch miệng, trên mặt treo một nụ cười giảo hoạt, sau đó từ trong kho đồ hệ thống rút ra một cây trường kiếm, cầm chặt trên tay.
Frostmourne!
Thanh gươm này vừa xuất ra, thì không gian xung quanh liền giống như lạnh đi mấy độ vậy, vô cùng quỷ dị.
Trên thân kiếm phảng phất có một tầng hắc vụ nhàn nhạt bao phủ, vừa nhìn đã thấy không phải thứ đồ tốt lành gì.
Phần đốc kiếm có khắc nổi hình đầu lâu của con cừu - thường được dùng như biểu tượng của ác quỷ.
Mà cái đầu lâu đó lại vô cùng sống động, thậm chí bên trong hốc mắt của nó còn toát ra một luồng ánh sáng màu xanh dương nhợt nhạt lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lưỡi kiếm khá dài, to bản, phần mũi kiếm được chuốt nhọn bằng một đường cong hoàn mỹ.
Bên trên lưỡi kiếm có khắc một số văn tự, nhưng đương nhiên chúng được viết bằng một thứ ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.
Những văn tự này, đồng dạng giống như chiếc đầu lâu kia, chậm rãi tỏa ra ánh sáng xanh nhạt chết chóc.
Frostmourne nguyên bản chính là thanh gươm của Lich King trong thế giới Warcraft.
Ở đó nó có quyền năng vô cùng to lớn, có thể nói là độc nhất vô nhị không gì so sánh được.
Không chỉ có thể hút cạn hồn phách và sức sống của bất kỳ nạn nhân nào chỉ với một cú chạm nhẹ, thanh gươm này còn có thể khiến cho bản thân người sử dụng nó bị tha hóa rất nhanh, cuối cùng trở thành một phần linh hồn của Lich King.
Thế nhưng cây Frostmourne trong tay Ngô Kiến Quốc thì lại không có được sự lợi hại như vậy, nó tối đa cũng chỉ có khả năng đốt cháy năng lượng của đối thủ, cộng với mài mòn chút thần trí mà thôi.
Có lẽ bởi sức mạnh của nó phần nhiều nằm ở chủ nhân thực sự sở hữu thanh gươm này - Lich King.
Mà thế giới này lại chẳng hề có một vị vua tà ác nào như vậy, cho nên thanh Frostmourne cũng không có được năng lực nghịch thiên như phiên bản gốc của nó.
Tuy nhiên nói sao đi chăng nữa, thì những món đồ của hệ thống cũng tuyệt đối không phải là thứ làng nhàng.
Chỉ nhìn thoáng qua thanh Frostmourne này, cũng đủ thấy được độ tinh xảo và sắc bén của nó.
Cầm chắc thanh gươm trong tay, cảm nhận sức nặng tương đối cũng như sự lạnh lẽo phát ra trên đó, Ngô Kiến Quốc nhếch miệng cười, hướng về phía Thiết Sa nói lớn:
"Lão cẩu Transformer nghe rõ đây, bây giờ tao chính thức dùng thanh kiếm tổ truyền này để đối phó với mày, coi như cho mày một chút thể diện.
Mày có giỏi thì đừng có chạy, đỡ một kiếm của lão tử!"
Nói đoạn, không để cho Thiết Sa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ngô Kiến Quốc đã nắm chặt hai tay lại, vung gươm lên xông về phía đối phương, sau đó cực nhanh bổ xuống một đường chết chóc.
Danh Sách Chương: