Ngô Kiến Quốc trợn mắt nhìn vị mỹ nữ chân dài vừa mới gặp khi nãy - lúc này đang bặm môi vò nát điếu thuốc mà hắn còn chưa kịp hút.
Mắt thấy hành động quá khích của cô nàng này, Ngô Kiến Quốc chỉ có thể tặc lưỡi, trong đầu âm thầm đánh giá: Đẹp như vậy, đáng tiếc lại bị bệnh thần kinh!
Cô gái kia thấy Ngô Kiến Quốc lại dùng cái nhìn thiếu thiện cảm với mình, còn lắc lắc đầu ra vẻ thương hại, liền giận đến run người.
Tên vương bát đản này!
Vốn dĩ cô nàng chỉ có thiện chí nhắc nhở hắn đừng có vứt rác bừa bãi, gây ô nhiễm môi trường, thế nhưng tên khốn này chẳng những không nghe, mà còn dùng thái độ giễu cợt để trêu ghẹo lại nàng.
Mà tốt xấu gì nàng cũng là một người nổi tiếng, được rất nhiều fan hâm mộ săn đón, những người tiếp cận với nàng luôn ra sức tỏ ra nho nhã, lễ độ, lịch thiệp...
Chẳng có ai cư xử lưu manh như kẻ này hết.
Nếu Ngô Kiến Quốc đọc được suy nghĩ trong đầu đối phương lúc này, chắc chắn sẽ hô to mấy tiếng oan quá Bao đại nhân!
Nói hắn ghẹo gái sao? Cho xin đi, ông đây từ trước tới nay kinh qua không biết bao nhiêu cuộc tình, tất cả đối tượng đều là mỹ nữ nhất lưu, đâu phải là loại gà mờ chưa từng nhìn thấy mỹ nhân?
Được thôi, mặc dù người đẹp luôn luôn khiến cho người ta muốn có cơ hội tiếp xúc, bắt chuyện làm quen, thế nhưng Ngô Kiến Quốc lúc này thì không.
Hắn đang phải tập trung vào việc hệ trọng hơn, hoàn toàn chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm tới mấy chuyện linh tinh đó nữa.
Quay đầu làm bộ như không thấy cô gái kia, Ngô Kiến Quốc tiếp tục vừa bước đi vừa nghe điện thoại.
Mà ở đầu dây bên kia Chu Doãn Văn vẫn liên tục lải nhải không ngừng về sự lợi hại được mất.
Ngô Kiến Quốc hắng giọng, ngắt lời Chu Doãn Văn:
"Chu lão huynh, anh từ bao giờ biến thành Đường Tăng rồi? Đang giảng kinh cho tôi sao? Tôi chỉ hỏi anh một câu, có thông tin gì về tên Thiết Sa kia không, đơn giản vậy thôi?"
"...Cái gì !?"
Bị đối phương ngắt lời nhưng Chu Doãn Văn hoàn toàn không có vẻ gì là bực tức, trái lại giọng của hắn vô cùng sửng sốt, vội vàng hỏi:
"Cậu nói kẻ đó tên là Thiết Sa? Có chắc chắn không?"
Ngô Kiến Quốc điềm nhiên đáp:
"Tôi còn tưởng các anh đã biết rồi cơ đấy.
Không sai, chính là Thiết Sa, đánh nhau với hắn một trận, tốt xấu cũng biết được cái tên chứ.
Anh Chu, đừng quên vụ gián điệp Nam Dương lần trước anh còn nợ tôi một nhân tình, bây giờ là lúc nên trả lại rồi đấy."
Đầu dây bên kia yên lặng không đáp, mà Ngô Kiến Quốc cũng không vội vàng gì, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Chu Doãn Văn.
Hơn một phút đồng hồ im lặng, cuối cùng Chu Doãn Văn cũng lên tiếng:
"Cậu đã trực tiếp giao thủ với hắn, thì chắc hẳn cũng biết tên Thiết Sa này lợi hại cỡ nào.
Đúng, tôi không phủ nhận rằng cậu cũng là tinh anh trong quân giới, nhưng nói đi nói lại cậu vẫn chỉ là người thường."
"Phàm nhân chúng ta, đối đầu với những kẻ đặc dị kia, hoàn toàn không có cơ hội sống sót.
Chỉ có liên kết thành một đội ngũ, mới mong chống lại được chúng..."
Ngô Kiến Quốc cũng không phản bác lại Chu Doãn Văn, hắn biết đối phương lo mình sẽ làm ra chuyện thiếu suy nghĩ, cuối cùng phải trả giá bằng cả mạng sống, thế nên mới khuyên ngăn hắn như vậy.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc bây giờ, cùng với Ngô Kiến Quốc của ngày hôm qua, đã là khác biệt một trời một vực.
Chí ít là nếu phải đối đầu với đám người tự xưng là Siêu Năng Giả kia, Ngô Kiến Quốc tự tin sẽ có thể đánh một trận long trời lở đất, chứ không phải như trước kia biến thành bao cát mặc cho người ta ngược đến mức chết đi sống lại.
Sở dĩ hắn có được sự tự tin đó, chính là bởi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống không chỉ thăng cấp, cường hóa cả cơ thể hắn một cách toàn diện, mà còn đem đến cho hắn hàng loạt kỹ năng cũng như vật phẩm mới.
Nói không ngoa, Ngô Kiến Quốc lúc này hoàn toàn có thể tính là một Siêu Năng Giả, hoặc cái gì đó tương tự như vậy.
Ngô Kiến Quốc có thể cảm nhận được bên trong người mình đang có một cỗ năng lượng kỳ lạ đang được tích tụ lại.
Nó liên tục xoay tròn tại một điểm nhỏ trên ngực, giống như hồ quang điện của Iron man vậy.
Thứ này chính là hạn mức năng lượng mới mà hệ thống cung cấp, cũng chính là nguyên liệu để hắn thi triển Siêu Năng Lực của bản thân.
Ngay khi vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Ngô Kiến Quốc đã thấy trong hòm đồ hệ thống có thêm một thanh gươm màu đen, cùng với đó là sự tồn tại của hai siêu năng lực mới.
Mặc dù chưa từng sử dụng hay thậm là chưa từng nhìn thấy những năng lực này lần nào, nhưng dưới tác động của hệ thống, hắn vẫn nắm rõ chúng như thể đã thành thạo, nhuần nhuyễn từ rất lâu vậy.
【Năng lực: Không Gian Vô Sắc】
Đẳng cấp: A
Cấp độ hiện tại: 1 (có thể thăng cấp)
Tiêu hao năng lượng: 50 + 10/phút.
Mô tả: Tạo ra một không gian vô sắc (không màu) trong phạm vi bán kính năm mươi mét xung quanh cơ thể.
Vô hiệu hóa hoàn toàn khả năng sử dụng siêu năng lực của những người đứng trong bán kính này, bao gồm cả chủ thể.
Giãn cách giữa hai lần sử dụng: 0
【Năng lực: Huyết Tế】
Đẳng cấp: D
Cấp độ hiện tại: 1 (không thể thăng cấp)
Tiêu hao năng lượng: 0
Mô tả: Đốt cháy khí huyết bên trong cơ thể, đồng thời tăng cường rất lớn sức mạnh cùng tốc độ.
Thời gian hiệu quả kéo dài mười phút, sau khi hiệu ứng kết thúc sẽ gặp tình trạng suy kiệt.
Giãn cách giữa hai lần sử dụng: 24 giờ
...
Thấy Ngô Kiến Quốc im lặng không nói gì, Chu Doãn Văn lại tiếp tục khuyên ngăn:
"Nghe lời tôi, phối hợp cùng với lực lượng an ninh, giúp bọn họ nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Đừng làm chuyện điên rồ, tránh tổn hại bản thân mình."
Biết rằng nếu chỉ nói chuyện suông như thế này, thì chắc chắn Chu Doãn Văn sẽ không cho hắn biết được bất kỳ thông tin gì, cho nên Ngô Kiến Quốc cũng không giải thích thêm, chỉ nói:
"Bây giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ tới đó ngay.
Gặp mặt trực tiếp, sau đó tùy anh quyết định có cung cấp thông tin cho tôi hay không."
Chu Doãn Văn hơi chần chừ, đáp lời:
"Tôi đang ở đơn vị...
Thôi được rồi, anh tới Tổng Cục Chính Trị gặp tôi, tôi sẽ báo với cảnh vệ dẫn anh tới văn phòng."
Nói đoạn Chu Doãn Văn liền cúp máy, sau đó nhấc một chiếc điện thoại khác lên bấm số:
"Nối máy cho tôi tới Văn Phòng Trung Ương..."
Ngô Kiến Quốc bỏ điện thoại vào trong túi, dừng lại một chỗ để chờ bắt taxi tới cơ quan Chu Doãn Văn.
Tuy nhiên không đầy một phút sau, khi hắn còn chưa thấy chiếc taxi nào đi qua, thì cô nàng chân dài có bệnh thần kinh kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, y như âm hồn bất tán vậy.
Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi đang đọng trên trán, trong lòng nàng thầm mắng tên bệnh quỷ này quả thực là nhanh.
Vốn nàng còn cố tình đuổi theo hắn, thế nhưng đối phương đi bộ còn nhanh hơn nàng chạy nữa, làm mình đuổi theo mệt muốn chết được.
Mà đáng giận hơn là tên này còn đang mặc quần áo của bệnh nhân cấp cứu, thế mà trông hắn lại chẳng có vẻ gì giống với một người đang trong tình trạng cần chăm sóc cả.
Ngược lại, đi cả một quãng đường dài như thế giữa thời tiết nắng nóng, vậy mà hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng không thấy, chẳng bù với nàng lúc này đã mồ hôi đầm đìa, bắt đầu thở không ra hơi rồi.
Cô gái nhìn thẳng vào mặt Ngô Kiến Quốc, vừa thở phì phò vừa nói:
"Này, tên lưu manh, anh biết tôi là ai không?"
"Biết cái rắm!"
Ngô Kiến Quốc nhíu mày nhìn nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:
"Này nhóc, tôi không biết cô có bệnh gì, nhưng tôi với cô không quen không biết, cô cứ liên tục bám theo tôi là cớ làm sao? Động tình rồi à? Muốn tôi làm bạn trai của cô? Xin lỗi, lão tử đây không hứng thú ăn quả xanh!"
"Anh..."
Cô gái này bị những lời nói của Ngô Kiến Quốc làm cho tức đến nổ phổi, nhịn không được hét lớn:
"Đồ lưu manh...!"
Lúc này có người đi đường đã chú ý tới sự việc đang xảy ra, cũng không thiếu người hiếu kỳ dừng lại quan sát.
Trong số đó có một người nhận ra cô gái này, hắn liền tiến gần tới phía bên này, hỏi:
"Cô...
Cô là Vivian? Đúng rồi, chắc chắn là cô, tôi ngày nào cũng xem Pikpok, còn đăng ký theo dõi kênh của cô nữa...!"
Rất nhanh có thêm nhiều người nhận ra thân phận của cô gái kia, tiếng xì xào vang lên không ngớt, không ít người trong số đó còn rút điện thoại ra chụp hình lại nữa.
"Đúng là Vivian rồi, chắc chắn không sai được, nhìn chiều cao của cô ấy xem..."
"Thế còn người đàn ông kia là ai?"
"Không biết nữa, có thể là bạn trai của cô ấy...
Mau mau, chụp hình lại...
Haha, đăng tấm hình này lên mạng, chắc chắn sẽ gây bão lớn..."
"Vivian cãi vã với bạn trai ngay trên đường...
Chà chà, thật là hiếm thấy, còn tưởng cô ta vẫn chưa biết mùi tình ái là gì, thì ra..."
"Phì, người ta cũng là con người, cũng phải ăn phải ị như chúng ta, đâu có gì đặc biệt..."
Đương lúc mọi người còn đang quây xung quanh Ngô Kiến Quốc cùng Vivian, mải mê bàn tán những câu chuyện mà tự bản thân họ suy đoán ra, thì phía trong đám người vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Thẩm Quân Ninh !"
Nghe thấy có người gọi tên thật của mình, Vivian không khỏi bất ngờ, quay mặt nhìn về hướng đó.
Từ trong đám đông một thanh niên bước ra, trên mặt lộ rõ vẻ giận dữ không hề che giấu.
Hắn tiến lại phía hai người đang đứng, gằn giọng nói lớn:
"Quả nhiên là em! Anh còn tưởng giờ này em đang ở trường học, làm một sinh viên chăm chỉ chứ, không ngờ em lại đang hẹn hò ở đây!"
Vivian là biệt danh của Thẩm Quân Ninh trên mạng xã hội Pikpok.
Đây là một trang web chia sẻ video trực tuyến đang rất thịnh hành hiện nay, thu hút đến mấy trăm triệu người dùng, hàng tỷ lượt xem mỗi tháng.
Kênh Pikpok của Thẩm Quân Ninh rất nổi tiếng, có hơn một triệu lượt theo dõi, mỗi video đăng tải đều nhận được rất nhiều lượt xem cùng tương tác vô cùng phong phú.
Bởi vậy nên cái tên Vivian nghiễm nhiên trở thành một hiện tượng mạng xã hội, có rất nhiều fan nhớ mặt nhớ tên.
Điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của Thẩm Quân Ninh.
Về mặt tích cực, Thẩm Quân Ninh nhận được rất nhiều lời mời hợp đồng quảng cáo, đại diện nhãn hàng, giới thiệu sản phẩm...
Nhờ đó số tiền cô nàng này kiếm được trong vòng hơn một năm trở lại đây rất lớn, thậm chí so với những doanh nhân tầm trung cũng không thua bao nhiêu.
Hơn nữa, bởi vì vẻ ngoài cực kỳ thu hút, cộng với danh tiếng đang lên cao, cũng khiến cho Thẩm Quân Ninh trở thành đối tượng săn đón của không ít chàng trai.
Mà trong đó, không hề thiếu những công tử gia thế hiển hách, hoặc là những phú nhị đại gia tài bạc triệu.
Điều này cũng có thể tính là một mặt tiêu cực, bởi lẽ những người này tuy rằng không có làm điều gì quá đáng, nhưng cũng khiến cho Thẩm Quân Ninh cảm thấy vô cùng phiền phức.
Bởi lẽ họ luôn luôn vây quanh nàng, tìm mọi cơ hội để tán tỉnh, gây ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống bình thường.
Mà tên thanh niên đang đứng trước mặt nàng bây giờ, cũng chính là một trong số đó.
Hắn tên là Vu Khải, nhưng thường được bạn bè gọi với biệt danh "Vu tiểu bá".
Lý do là bởi tính cách của hắn vô cùng bá đạo, bất kể là thứ gì hắn muốn, thì đều dùng mọi cách để đạt được, bất kể là tiền bạc hay quyền lực.
Sở dĩ hắn có thể ngang tàng như vậy, một phần không nhỏ là bởi gia thế của hắn cũng thuộc loại hiển hách ở thủ đô.
Không sai, hắn họ Vu, chính là Vu gia - một trong ngũ đại gia tộc thủ đô kia.
Cha của Vu Khải hiện đã không còn công tác trong hệ thống chính trị, mà ra ngoài lập công ty riêng chuyên kinh doanh thiết bị y tế và vật tư bệnh viện.
Thế nhưng quyền lực cùng sức ảnh hưởng trong chính giới của ông ta vẫn rất lớn, nguyên nhân là bởi anh họ của ông ta chính là Tổng tham mưu trưởng Vu Vĩnh Khang - người mà Ngô Kiến Quốc đã từng thấy qua khi tới nhà Lý Văn Lượng.
Vu Khải được gia đình nuông chiều, không ít lần gây chuyện thị phi, nhưng mỗi lần như vậy cha hắn đều đứng ra dàn xếp, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Điều đó càng khiến hắn kiêu căng tự mãn, không coi ai ra gì.
Chỉ duy nhất khi đối mặt với Thẩm Quân Ninh, Vu Khải mới hơi thu liễm bản thân lại một chút, không cường ngạnh bá đạo như thường lệ.
Hắn cũng tuyên bố với bạn bè, lần này quyết tâm theo đuổi Thẩm Quân Ninh bằng thực lực bản thân, quyết không dựa vào vật chất hay gia đình.
Thế nhưng không chỉ một lần hắn tỏ tình thất bại với cô nàng mỹ nữ chân dài này, mà lý do để Thẩm Quân Ninh khước từ chỉ có một, đó là nàng mới lên đại học, cần tập trung vào việc học tập, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện có bạn trai.
**Cầu hoa, cầu đánh giá, cầu bình luận.
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.**
.
Danh Sách Chương: