Mục lục
TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trúc Tiệp dư




Beta: Huệ Hoàng hậu




Chuyện trong nhà thái y kia bị liên lụy là không cần Cố Thanh Sương lo lắng. Quý phi làm người toàn hậu cung không thoải mái lâu như vậy, có khối người ước gì mỗi người bên người nàng ta đi tìm chết, tất nhiên không thể thiếu đi thổi gió bên tai Hoàng đế. Thái y lại không phải nhân vật có thể dao động triều chính gì, sinh tử tất cả chỉ dựa vào một ý nghĩ của Hoàng đế. Người như vậy, không cần để ý bề trên có nguyện ý tin hắn hay không, chỉ cần hắn nghe gió thoảng bên tai đến phiền thì tính mạng đã khó bảo toàn.



Cố Thanh Sương chỉ để Tiểu Lộc Tử đi một vòng chỗ bạn cũ ở Nội Quan giám hỏi thăm chuyện nhà thái y này. Rồi sau đó đi Cung Chính ti, thoải mái hào phóng nói với hoạn quan thẩm án: "Ta muốn gặp thái y Thẩm Thư."



Hoạn quan thẩm án biết gần đây nàng được sủng ái, không muốn làm trái ý nàng. Nhưng rốt cuộc án này là đại án Hoàng đế cùng Thái hậu đều nhìn chằm chằm, hắn cũng không khỏi khó xử: "Nương tử, việc này Hoàng thượng nhìn chằm chằm. Chúng thần không dám có sơ hở. Để cho ngài gặp, nhỡ đâu..."



"Ta biết Hoàng thượng nhìn chằm chằm, nhưng ta là người bị hại. Trong cung việc nhỏ không đáng kể, nói vậy bạn bạn cũng rõ ràng. Có vài lời, vì các dạng cố kỵ có lẽ đến chết hắn ta cũng sẽ không nói. Ta chỉ muốn lén hỏi hắn ta một chút, cầu cho trong lòng rõ ràng, mong bạn bạn cho ta cơ hội này."



Nàng nói thành khẩn, trong lời nói không phải không có vài phần đạo lý, hoạn quan kia có chút buông lỏng: "Cái này..."



"Bạn bạn cũng không cần sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn." Nàng ngước mắt nhìn nhà tù đen như mực sau lưng hắn ta: "Cho dù trong lòng ta có hận, người này cũng tới bước đường này rồi, ta không cần vì giết hắn mà làm bẩn tay mình. Lại nói, chuyện ta đến đây cũng không thể gạt được Hoàng thượng. Nếu hắn chết không minh bạch, Hoàng thượng tất nhiên sẽ hỏi ta."



Lời này càng có tác dụng hơn mấy câu trước đó, hoạn quan kia ngẫm lại cảm thấy cũng phải, khom người lui nửa bước: "Mời nương tử."



"Làm phiền bạn bạn." Cố Thanh Sương gật đầu, tiện tay cởi vòng ngọc đưa cho hắn ta.



Vòng ngọc thường thấy, nước ngọc lại cao cấp hiếm có. Trong cung gần đây được đưa tới hơn ba mươi cái, vì chuyện nàng mất con, một nửa đều đưa đến Bích Ngọc các. Sao nàng có thể đeo hết được? Nên cho A Thi hai cái để nàng ấy cất làm của hồi môn, lại cho Vệ Bẩm hai cái coi như trợ cấp gia dụng. Còn lại đều cất đi, hoặc là tự mình đeo hoặc là thưởng người hoặc là tặng lễ.



Vừa rồi trong lời nói nàng đã tỏ ý muốn một mình gặp người, hoạn quan kia thu lễ nặng nên rất thức thời. Hắn ta dẫn nàng đến trước nhà tù, mở cửa ra rồi khom người thối lui.



A Thi tiến lên đẩy cửa lao ra cho nàng, Cố Thanh Sương đi vào. Người hôn mê bên trong dường như nhận thấy động tĩnh, tối tăm mơ hồ nói nhỏ một tiếng: "Ta không biết..."



Sau đó lại nằm yên.



Cố Thanh Sương theo tiếng vọng đi qua, phải một lát mới thích ứng được ánh sáng trong nhà lao. Nàng bước hai bước tới một góc của nhà lao, đi đến trước bóng dáng nằm liệt trên rơm rạ, mở miệng nói nhỏ: "Thẩm thái y."



Ba chữ, làm người trước mặt nháy mắt bừng tỉnh. Hắn giống như chim sợ cành cong, theo bản năng mà ngồi dậy quỳ lạy thi lễ. Sau đó hắn mới hơi nhấc đầu, phân biệt nàng là ai: "... Ngài là Thanh Tài nhân?"



"Phải, là ta."



Bởi vì Thẩm Thư bị thương nặng nên ho khan một trận, hắn vội vàng nói: "Quý phi hãm hại ngài, thần không biết... Thần chỉ hỏi khám bình thường, thật sự là hỉ mạch. Nàng ta lại... Nàng ta lại nói nguyệt sự đã lâu không tới, có rất nhiều dấu hiệu mang thai khác nữa. Ta chỉ theo... Ta chỉ theo nàng ta..."



"Ta không để bụng." Cố Thanh Sương điềm nhiên ngắt lời hắn ta. Thẩm Thư ngạc nhiên. Nàng không hề nhìn hắn ta mà xoay người đi đến bên bàn gỗ thô ráp ở giữa nhà lao, ngồi xuống trên ghế gỗ: "Nhà ngươi bần hàn, phụ mẫu chết sớm, là tổ mẫu ngươi nuôi hai huynh đệ các ngươi đến lớn. Ca ca ngươi vì kiếm tiền cho ngươi học y, chạy tiêu ở bên ngoài, trên mũi đao liếm máu. May mà ngươi cũng coi như thông minh, lúc này mới có bản lĩnh tuổi còn trẻ đã vào Thái Y viện làm việc."



"Nhưng ý trời trêu người, bốn năm trước ngươi vừa vào Thái Y viện, ca ca ngươi bị sơn phỉ đoạt mất tính mạng trong lúc chạy tiêu. Tẩu tử ngươi luẩn quẩn trong lòng cũng đi theo hắn, để lại một nữ nhi Thẩm Hi mới sinh. Hiện nay ở nhà, ngươi và tổ mẫu ngươi sống nương tựa lẫn nhau, có phải không?"



Nàng một hơi nói hết tình hình trong nhà hắn ta, Thẩm Thư giật mình: "Phải..."



Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Hiện giờ việc làm của Quý phi, nếu đẩy tội danh lên trên đầu ngươi, không chỉ có ngươi mà tính mạng hai người các nàng cũng khó có thể bảo toàn. Cho dù chỉ trị tội mình ngươi, các nàng, một người là người già đã sắp bảy mươi, một người là đứa nhỏ mới bốn năm tuổi, đều không thể kiếm tiền nuôi gia đình, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành xác chết đói đầu đường."



"Tài nhân nương tử..." Thẩm Thư kinh sợ không thôi, nghẹn ngào nói: "Nương tử minh giám, nương tử..."



Cố Thanh Sương cười nhạo: "Án này Hoàng thượng tự mình hỏi đến, ta minh giám có ích lợi gì?"



Nói xong, nàng cúi đầu nhìn tay mình. Năm xưa lần đầu tiên đọc được câu "Làm mưa làm gió" này, nàng chỉ cảm thấy những lời này rất thú vị, làm người ta đọc tới là có hình ảnh gần ngay trước mắt.



Khi đó lại không ngờ, mình cũng có thể dần dần có bản lĩnh như vậy.



Nàng đổi đề tài: "Nhưng mà trước mắt người nói chuyện được ở trước mặt Hoàng thượng không nhiều lắm, ta cũng coi như một trong số đó."



Thẩm Thư ngơ ngẩn ngẩng đầu, chờ lời sau của nàng.



Cố Thanh Sương lại cười một tiếng: "Người ở trong cung, dù sao không khỏi phải vi phạm lương tâm, ta cũng muốn làm chút việc tốt hành thiện tích đức. Nếu ngươi nguyện ý..."



Thẩm Thư lập tức dập đầu, đập rất nặng, đánh vào trên mặt đất "Cốp" một tiếng: "Nếu có thể bảo toàn tính mạng người trong nhà, ngày sau thần mặc cho Tài nhân nương tử sử dụng."



Cố Thanh Sương không vui vì hắn ta ngắt lời nàng. Nàng chau mày, lại thong thả ung dung nói tiếp: "Nếu ngươi nguyện ý, chờ đi ra ngoài dưỡng thương xong thì đưa Thẩm Hi vào làm nữ quan cho ta đi. Đã làm bạn với ta, trong nhà cũng nhiều thêm một phần lương tháng, miễn cho một mình ngươi nuôi gia đình không tích cóp được tiền, ngày sau cưới vợ đều khó."



"Tài nhân..." Thẩm Thư giật mình.



Dù lời nàng nói có dễ nghe, hắn ta cũng là người làm việc mấy năm ở Thái Y viện, sao có thể không rõ ý của nàng?



Chỉ cần Thẩm Hi vào cung, đó là con tin trong tay nàng. Ngày sau nàng muốn hắn ta làm cái gì, đều không phải do hắn ta chọn.



Thẩm Thư nhất thời cứng họng khó có thể quyết đoán. Cố Thanh Sương lại nhăn mày, không muốn chờ lâu: "Không muốn thì thôi! Ta cũng hoàn toàn không muốn cưỡng cầu."



Dứt lời, nàng đứng lên đi thẳng. Lúc nàng gần ra khỏi cửa, rốt cuộc Thẩm Thư giật mình hoàn hồn, la hét: "Tài nhân nương tử!"



Cố Thanh Sương dừng chân, quay đầu lại.



Thẩm Thư mang theo vài phần quyết tuyệt hạ bái: "Sau này Hi nhi... làm phiền nương tử chăm sóc."



Thành công.



Cố Thanh Sương chưa nói gì, cất bước ra cửa lao. Ra ngoài mấy trượng, đi qua một chỗ lối đi nhỏ chữ thập đan xen, xa xa nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết: "Các ngươi không thể giết ta! Các ngươi không thể giết ta! Nương nương còn chờ ta đi ra ngoài..."



Mơ hồ giống tiếng của Tư Lan.



Lại có ma ma khắc nghiệt cười khẽ: "Cô nương, đã chết thì đừng làm quỷ hồ đồ... Lúc nương nương nhà ngươi khuyên ngươi nhận tội thì đã không muốn cho ngươi còn sống đi ra ngoài. Ngươi còn ngây ngốc gánh tội thay nàng ta, nói mình ra không ít chủ ý, chậc chậc..."



Nói đến đây, một tiếng ho khan áp lực truyền tới, như là có người bị dây thừng thít chặt cổ.



"Không ai có thể đưa ngươi ra ngoài, đi thanh thản!"



Cố Thanh Sương nhíu mày nhìn thoáng qua bên kia, nhưng trừ đường đi đen nhánh thì không nhìn thấy cái gì.



Rời khỏi Cung Chính Ti, nàng im lặng thật lâu.



Việc triệu Thẩm Hi tiến cung không cần nàng phí tâm gì. Trong cung này cung nữ ít tuổi vốn có không ít, có một ít quan lại nhỏ cố ý đưa nữ nhi tiến cung làm nữ quan, thường cũng sẽ nhờ phi tần giúp triệu người tiến vào. Nàng mở miệng Thượng Nghi cục sẽ tự theo quy củ đi làm.



Cái khó là làm như thế nào mở miệng cho Thẩm Thư. Cố Thanh Sương nghĩ tới nghĩ lui, không vì việc này đặc biệt đến Tử Thần Điện yết kiến, chỉ để người mau chóng cho hắn biết chuyện nàng đi Cung Chính Ti gặp Thẩm Thư.



Chạng vạng lúc hắn đến dùng bữa với nàng thì quả nhiên hỏi: "Nghe nói hôm nay ngươi đi gặp thái y bị giam ở Cung Chính Ti kia à?"



"Đúng vậy." Trên mặt Cố Thanh Sương hiện lên u sầu, ảm đạm thở dài: "Vốn nghĩ trong cung quanh co quá nhiều, sợ hắn ta không dám nói lời thật nên ta muốn lén hỏi để cho mình một câu trả lời cũng được. Ai ngờ vừa hỏi hắn ta lại thật sự không biết gì, nói trong nhà chỉ còn một tổ mẫu bảy mươi tuổi, một chất nữ vừa bốn năm tuổi, thần thiếp không đành lòng."



Tiêu Trí lắc đầu cười khẽ: "Lại phát thiện tâm. Thật ra hắn ta không biết gì, không coi là đồng lõa, trẫm cũng không muốn giết oan. Nhưng hắn ta y thuật không tinh, vẫn không nên ở lại Thái Y viện. Chờ tra rõ chuyện, tống cổ hắn đi ra ngoài."



"Thần thiếp lại cảm thấy không phải như vậy." Cố Thanh Sương thong thả ung dung nói: "Thái Y viện trước nay cũng không phải chỗ có thể tùy tiện vào, hắn mới ít tuổi đã có thể vào Thái Y viện làm việc, có thể thấy được y thuật hơn xa người khác. Chẳng qua... người làm y có tâm phụ mẫu từ ái, sao có thể biết được người bệnh mình chăm sóc có ý định lừa gạt? Huống hồ còn là tội lớn khi quân như giả có thai này, người khác ngẫm lại đều sợ muốn chết, sao hắn ta có thể dự đoán được Quý phi quyền cao chức trọng sẽ làm như vậy? Cho nên hắn ta chỉ dựa vào những gì mình được học mà chẩn bệnh thôi, cái này có gì sai đâu? Đổi lại là người khác trong Thái Y viện cũng chưa chắc làm được tốt hơn hắn ta. Nếu Hoàng thượng trị tội hắn ta, quả thật cũng không có gì không thể nói. Nhưng nếu tha cho hắn ta lần này, nghĩ đến một người tuổi còn trẻ đã có thể vào Thái Y viện, ngày sau còn sẽ có rất nhiều thành tựu, có khi còn là một thế hệ danh y thì sao?"



Tiêu Trí nghe vậy thì cười: "Một thái y thôi, lại để ngươi nói nhiều như vậy. Sao thế? Quen biết từ trước à?"



"Hôm nay lần đầu nhìn thấy." Cố Thanh Sương mỉm cười: "Thần thiếp chỉ tích tài thôi, cũng đau lòng lão ấu trong nhà hắn ta. Hơn nữa đứa nhỏ vừa đi, thần thiếp nghĩ nếu có thể tích phúc... Có lẽ ngày sau còn có thể trở về, nối liền tiền duyên mẫu tử."



Tiêu Trí trầm mặc, gắp một miếng thức ăn.



Cố Thanh Sương thấy thế thì không cố khuyên, sau khi than nhẹ một tiếng thì cũng gắp đồ ăn.



Cố khuyên sẽ làm người ta ghét, nhưng nàng một vừa hai phải mà ẩn nhẫn, hai phần tủi thân ba phần bất đắc dĩ, dừng ở trong mắt hắn không khỏi sẽ có vài phần đau lòng.



Buổi trưa hôm sau, Tử Thần điện truyền đến tin tức nói Thẩm thái y đã về nhà, đợi sau khi vết thương tốt lên thì đi Thái Y viện làm việc. Chẳng qua xảy ra việc này, chức quan hàng xuống. Thỉnh mạch cho phi tần là không được, chăm sóc cung nhân bình thường trước mài giũa y thuật đã. Cố Thanh Sương an tâm. Có chút ngoài ý muốn là Thẩm Thư chỉ dưỡng có ba ngày, vừa mới có thể đi lại bình thường đã tiến cung đưa Thẩm Hi đến Bích Ngọc các.



Hài đồng nho nhỏ quỳ gối trước mặt Cố Thanh Sương đầu cũng không dám ngẩng lên. Nó sợ hãi liếc Thẩm Thư một cái rồi không dám nhìn đi đâu nữa. Sắc mặt Thẩm Thư bên cạnh cũng trắng bệch, suy yếu hít sâu hai cái mới mở miệng nói: "Tài nhân nương tử, hài tử còn nhỏ, nếu có thất lễ chỗ, ngài..."



Cố Thanh Sương như không nghe thấy, mỉm cười vẫy tay một cái: "Hi nhi, qua đây, ăn chút điểm tâm."



Thẩm Hi ngẩng đầu, mang theo bất an lại liếc Thẩm Thư một cái. Thấy Thẩm Thư ý bảo nó đi thì mới bò dậy, do dự đi về phía Cố Thanh Sương.



Cố Thanh Sương vẫn mỉm cười, đợi Thẩm Hi đến gần thì ôm nó ngồi lên gối mình.



Nàng chỉ mấy đĩa điểm tâm trên bàn, dịu dàng nói: "Hi nhi thích ăn cái gì? Tự mình lấy đi."



Tiểu hài tử chung quy ít lo lắng, thấy người lớn hiền lành sẽ không sợ. Thẩm Hi cầm cái bánh hoa sen xinh đẹp lên ăn, Cố Thanh Sương vỗ về cái búi tóc trên đầu nàng, nhìn về phía Thẩm Thư: "Thẩm thái y tốt thì Hi nhi cũng sẽ tốt. Ta sẽ không vô duyên vô cớ làm khó đứa nhỏ như vậy. Nàng ở chỗ ta sẽ có cơm no áo ấm, đọc sách biết chữ ta cũng sẽ nhớ rõ cho người dạy nàng."



Thẩm Thư an lòng, gật đầu vái chào: "Tạ nương tử. Vậy thần xin... cáo lui trước."



Thẩm Hi lập tức xoay đầu, lại không màng điểm tâm, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt: "Ta cũng muốn về! Thúc thúc đừng... đừng bỏ ta."



Hốc mắt Thẩm Thư đỏ lên, mạnh mẽ quay mặt đi: "Hi nhi nghe lời."



"Thúc thúc ngươi không bỏ ngươi." Cố Thanh Sương hết sức ôn hòa nói cho nàng: "Ngươi ở lại chỗ ta, có ăn có uống, còn có thể kiếm chút tiền cho nhà. Huống hồ ngày thường thúc thúc ngươi đều ở Thái Y viện làm việc, ngươi ở chỗ này muốn gặp hắn còn tiện hơn về nhà."



Thẩm Hi nghe vậy ngơ ngẩn, một giọt nước mắt chảy xuống treo trên khuôn mặt nhỏ không rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK