Mục lục
TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ



Vì tìm kiếm Phàn Lai Tịnh và tà vật, toàn bộ giới Đạo Môn trên khắp cả nước cùng các bộ ban ngành liên quan đều ráo riết bao vây những khu vực được cho sẽ là địa điểm đặt tà vật.



Nhưng vì không có tiêu chí cụ thể, hơn nữa năm địa điểm kia chỉ là suy đoán của Đạo Môn cho nên thời gian trôi qua tương đối lâu nhưng chưa thực sự hiệu quả.



Hai gã đồng bọn của Phàn Lai Tịnh bị phát hiện tại một vùng núi thuộc phía Nam, lúc đó hai gã đang cải trang thành thôn dân để thu thập tin tức, đen đủi thay bị ánh mắt sáng như đuốc của một chú cảnh sát khu vực đó tia được.



Sau một hồi thẩm vấn, cuối cùng cũng tra ra được chút thông tin.



Hai kẻ này đều là người tu đạo nửa đường thì phản đạo, là loại cá mè một lứa với Phàn Lai Tịnh.



Phàn Lai Tịnh hứa hẹn sau khi đại công cáo thành sẽ hỗ trợ bọn chúng tu hành, đồng thời cũng dùng lời ngon tiếng ngọt thề thốt nhiều lợi ích khó thể chối từ.



Video thẩm vấn hai người không được phát tán ra bên ngoài, nhưng Đỗ Thanh Nguyên đã đem biên bản thẩm vấn cho Bạch Tiên Tiên xem qua.



Từ miệng hai kẻ này có thể biết được, đích thực Phàn Lai Tịnh định dùng năm tà vật áp chế năm trấn vật. Một khi pháp trận hình thành, khí vận bảo hộ trận pháp do năm trấn vật tạo ra sẽ bị vô hiệu hoá. Đến lúc đó gã sẽ hợp tác với mấy cao nhân nước ngoài chuyển dời toàn bộ khí vận quốc gia sang nước của đồng đảng.



Vụ việc sử dụng tà thuật ăn trộm mười vạn sinh hồn cũng là hành động do gã và tên cao nhân nước ngoài phối hợp thực hiện. Gã định dùng mười vạn sinh hồn này để luyện chế Cờ Tế Hồn.



Thứ tà thuật này cực kỳ âm độc, dã man, nhốt mười vạn sinh hồn, để họ khốn khổ, cùng quẫn mà cắn xé lẫn nhau. Oán sát của sinh hồn sống so với quỷ hồn còn nặng nề hơn rất nhiều.



Nhưng hai gã này cũng chỉ là người nước ngoài, hiểu biết có hạn, không biết vị trí bày trận cụ thể, cũng không nắm rõ được tà vậy mà Phàn Lai Tịnh đang luyện chế đã bước vào giai đoạn nào, sắp hoàn thành hay chưa?



Bạch Tiên Tiên phát hiện ra một thông tin quan trong từ biên bản thẩm vấn: Cờ Tế Hồn không phải món tà vật thứ năm, Phàn Lai Tịnh còn muốn trù tính thứ khác, muốn luyện món tà vật khác đáng sợ hơn, mà Cờ Tế Hồn chỉ là chìa khoá mấu chốt khởi động pháp trận.



Gã dụ dỗ tất cả những kẻ phản đạo, dùng khí vật làm điều kiện mê hoặc bọn chúng tiếp tay cho âm mưu to lớn của mình, lại thêm cao nhân nước H âm thầm hiệp trợ, khó trách có thể lẩn trốn lâu như thế.



Từ đầu chí cuối Phàn Lai Tịnh chưa từng một mình đơn thương độc mã đấu với Đạo Môn. Gã âm thầm kéo bè kết phái, xây dựng một thế lực đủ lớn mạnh để chuẩn bị phản công.



Năm đó toàn bộ Đạo Môn liên thủ với nhau mới có thể tru sát boss lớn là gã, vì vậy Phàn Lai Tịnh đương nhiên đã rút ra kinh nghiệm, hiểm được tầm quan trọng của việc tìm kiếm, thu nạp đồng minh.



Sau khi xem xong biên bản Bạch Tiên Tiên rút ra một lá bùa vàng triệu Bạch Vô Thường lên.



Vì vụ việc mười vạn sinh hồn bị ngang nhiên đánh cắp, gần đây âm ti cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, dù sao mấy vạn người này đều vẫn còn tuổi thọ, lỡ may thật sự bị Phàn Lai Tịnh luyện hoá… bỏ mình, vậy thì… toàn bộ hệ thống âm ti đều sẽ bị xáo trộn.



Vừa thấy Bạch Tiên Tiên, Bạch Vô Thường lập tức hỏi: “Tiểu Tiên Nhi, đã có tin tức của Phàn Lai Tịnh rồi?”



Bạch Tiên Tiên lắc đầu, mở miệng nói: “Bạch đại nhân, con đang nghĩ phải nhờ ngài giúp thăm dò một việc.”



Bạch Vô Thường nghe cô nói vậy, cảm thấy hơi kỳ quái: “Chuyện này hẳn là không giúp ích được gì nhiều cho việc truy tìm tung tích Phàn Lai Tịnh, đúng không?”



Bạch Tiên Tiên nói: “Vạn sự trên đời đều có nhân quả. Điều con muốn biết chính là nguyên nhân của chuyện này.”



Bạch Vô Thường khẽ gật đầu, hứa hẹn sau khi tra được thông tin sẽ báo lại cho cô sớm.



Tình trạng Mệnh Hồn thoát ly khỏi thể xác chỉ có thể duy trì trong một thời gian nhất định. Một khi vượt quá thời hạn cho phép dù có tìm được hồn trở về cũng không thể quay lại thân thể được nữa. Nhẹ thì vĩnh viễn sống đời thực vật, nặng thì chết.



Những người bình thường vẫn an yên trải qua cuộc sống sinh hoạt thường nhật, trật tự xã hội vẫn vận hành tốt đẹp, khủng hoảng được giấu kín không tiết lộ ra ngoài. Chỉ khi đến đạo quán hoặc chùa chiền thắp hương lễ Phật, vô tình sẽ gặp được vài vị Đạo sĩ, tăng nhân mặt ủ mày chau, chất chứa u sầu.



Bạch Tiên Tiên có một dự cảm, bão tố sắp đến. Giữa cô và Phàn Lai Tịnh tất sẽ nổ ra một trận ác chiến.



Mỗi ngày cô đều dốc lòng tu luyện, nâng cao tu vi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, kiếm Lục Linh luôn thường trực bên người, không rời nửa bước, tuỳ thời đều có thể nghênh đón gã tiểu nhân âm hiểm, nanh ác đánh lén bất kỳ lúc nào.



Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, chính vào lúc đi qua cửa hàng trà sữa đối diện bệnh viện mua đồ uống cô bị bắt cóc.







Không sai. Bị bắt cóc.



Vừa bước ra khỏi cửa hàng trà sữa, một chiếc xe thương mại (*) đột ngột phanh gấp dừng ngay trước mặt cô. Từ trong xe hai gã đàn ông vạm vỡ, cao to xông ra, trực tiếp khiêng cô ném vào trong xe.



(*) Xe thương mại là xe được sử dụng cho mục đích thương mại nói chung dùng để chở người và hàng hóa. Nó bao gồm từ những chiếc xe bán tải (pick up) hạng nhẹ đến những chiếc xe tải và xe chở hành khách cỡ lớn.



Bạch Tiên Tiên lập tức kêu cứu nhưng còn chưa kịp nói thành lời, đã bị một chiếc giẻ ụp tới, cô nhanh chóng chìm vào mê man.



Vào thời khắc trước khi mất hoàn toàn ý thức, Bạch Tiên Tiên không khỏi nhớ tới, rất lâu trước đây, lúc cô chỉ vào Lưu Càn Sơn gào lớn: “Chú cảnh sát, chính là ông ta.”, Lưu Càn Sơn phẫn uất quá buột miệng buông lời nhục mạ: “Con ranh vô liêm sỉ khốn nạn!”



Đường đường là người trong Đạo Môn, không ra đàn đấu pháp, mà lại sử dụng thứ mưu hèn kế bẩn, không có võ đức, thứ thủ đoạn “Hạ lưu” tồi tệ này.



Thực là… thực là quá mức vô liêm sỉ!



Bạch Tiên Tiên không chút nghi ngờ, đây chắc chắn là đòn trả đũa của Phàn Lai Tịnh vì vụ Lưu Càn Sơn lúc trước.



Được lắm! Cô đã chân thật cảm nhận được tâm trạng của Lưu Càn Sơn khi đó.



Đầu giờ chiều, đường xá thưa thớt chẳng có mấy người chú ý đến vụ bắt cóc. Dù có phát hiện ra cũng không kịp phản ứng. Chiếc xe cứ thế thuận lợi nghênh ngang rời đi.



Cục cảnh sát nhận được báo án của một người qua đường nhiệt tình.



Chờ đến lúc cảnh sát xem xét tính chất sự việc, xác định tính chắc chắn của vụ bắt cóc, sau đó căn cứ vào camera giám sát lấy được từ khu vực xung quanh, xác định được đối tượng bị bắt cóc là Bạch Tiên Tiên thì đã hơn một tiếng trôi qua.



Thường ngày sau khi dùng cơm trưa ở căn tin xong xuôi cô có thói quen ra ngoài đi bộ tiêu thực, thuận tiện mua ít đồ ăn vặt và trà sữa. Đã một tiếng chưa thấy Bạch Tiên Tiên quay lại, Trần Lẫm cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.



Trước tiên đồn cảnh sát liên lạc với Bạch Hướng Vọng, Bạch Hướng Vọng tức tốc thông báo cho Đạo Môn, đồng thời nhắn tin cho Trần Lẫm.



Hành động này hẳn là đã được lên kế hoạch chi tiết từ sớm, những con đường bọn bắt cóc sử dụng để tẩu thoát đều là những tuyến đường ít camera giám sát, chờ đến đoạn đường vắng khuất chúng bỏ xe tẩu thoát. Chiếc xe thương mại bị ném lại trong hẻm nhỏ, còn người đã hoàn toàn mất dấu.



Đạo Môn và Bạch Tiên Tiên thật sự đánh chết cũng không nghĩ tới Phàn Lai Tịnh có thể ra chiêu thức vô liêm sỉ đến mức này.



Nếu gã có dự định ra tay tàn độc, chỉ sợ thời gian dài như vậy trôi qua, Bạch Tiên Tiên sớm đã lành ít dữ nhiều.



Nhưng một chiêu này của Phàn Lai Tịnh nhằm mục đích điệu hổ ly sơn hay đơn thuần muốn hại chết lực lượng trung kiên cốt cán của giới Đạo Môn, hay gã chỉ muốn tạo ra sự hỗn loạn khiến lòng người lung lay… Chẳng ai đoán được.



Hai vị trưởng lão lập tức mời Đại trưởng lão hiển linh truy lùng tung tích của Bạch Tiên Tiên, nhưng mê trận của Phàn Lai Tịnh quá mức tinh diệu, khó dò, dù Bạch Vô Thường có đích thân xuất trận cũng không thể lập tức tìm ra tung tích của cô.



Vào thời điểm thế này, công nghệ kỹ thuật vừa hay có đất dụng võ.



Tháng trước lúc Bạch Tiên Tiên dẫn Jarvis đi bắt quỷ, điện thoại hết pin không thể khởi động máy, dẫn tới rất nhiều chức năng cần kết nối với điện thoại để điều khiển đều không thể sử dụng.



Công việc kết thúc, cô tức tốc cùng Ô Văn Bá bắt tay vào nguyên cứu đồng hồ thông minh đeo tay hỗ trợ điều khiển Jarvis từ xa, phòng ngừa trường hợp điện thoại không thể sử dụng, dẫn đến cản trở việc sử dụng các công năng của robot.



Những cải tiến này dự định sẽ được thực nghiệm ngay trong trận chiến một mất một còn với Phàn Lai Tịnh.



Cho nên sau khi phát hiện điện thoại di động của Tiên Tiên bị ném bên vệ đường, cả nhóm lập tức thông qua đồng hồ thông minh trên cổ tay cô, liên kết trực tiếp với trí tuệ nhân tạo của Jarvis định vị nơi Tiên Tiên bị bắt giữ.



Hai ngày nay, Jarvis bị Linh Minh mượn đi, Trần Lẫm gọi điện thoại cho Linh Minh, dạy anh ấy cách làm sao mở hệ thống định vị GPS.



Linh Minh quay một video gửi tới, bản đồ định vị mở ra, xuất hiện một vòng tròn màu đỏ thể hiện đối tượng cần tìm kiếm, theo hiển thị trên màn hình Bạch Tiên Tiên đang di chuyển dọc theo một con đường núi không tên.



Trong lúc Linh Minh nghiên cứu và gửi lại lộ tuyến, Trần Lẫm cấp tốc mượn bệnh viện một chiếc xe cứu thương, vừa bật đèn cấp cứu vừa đuổi theo lộ tuyến từ định vị mà Linh Minh gửi tới.







Video cuối cùng Linh Minh gửi tới, định vị chỉ về hướng Phượng Sơn.



Không biết đồng hồ thông minh bị ném tại đấy, hay Bạch Tiên Tiên đang ở đó.



Trần Lẫm đã tới đây, năm ngoái khi bệnh viện tổ chức kỳ du lịch mùa thu, chính tại nơi này hai đồng ý của họ bị ám vào tiết đốt quần áo ấm. Lúc ấy Bạch Tiên Tiên đã từng nói, núi này quanh năm mây phủ, đỉnh núi hình dáng như Phượng, địa thế dễ sinh linh, bên trong có thể tụ âm, là môi trường lý tưởng cho việc sản sinh tà ma, tương lai dễ trở thành cứ điểm của ma quỷ, không có việc gì thì tốt nhất không nên đến.



Trần Lẫm mở album ảnh trong máy, zoom lớn, cẩn thận nhìn kỹ.



Trước đó Bạch Tiên Tiên có làm một cái ppt đánh dấu năm địa điểm bằng mực đỏ, đại diện cho năm vị trí có khả năng trở thành nơi bày trận của Phàn Lai Tịnh.



Theo như tính toán trên slide thì chính là vị trí này.



Người của Đạo Môn đã điều tra ở khu vực Phượng Sơn mấy lần nhưng không thu hoạch được kết quả gì.



Trần Lẫm chụp màn hình gửi cho Linh Minh, anh ấy sẽ tự biết nên làm gì.



Định vị không tiếp tục di chuyển nữa, xe cứu thương lái tới chân núi thì không còn đường. Nghe thấy tiếng còi cấp cứu, những người sống tại thị trấn dưới núi đều cảm thấy lạ lẫm, quay lại xem xét. Trần Lẫm đỗ xe ở bên đường, lần theo hướng định vị đi thẳng về phía trước.



Dù đang là buổi chiều, sắc trời lại âm u đến lạ, như thể chuẩn bị mưa.



Chân núi hoang phế tiêu điều, chỉ có đồng ruộng tiêu điều và nhà ở cũ kỹ, một phần ngói đã bị sập xuống, trong sân cỏ mọc cao quá đầu người, che khuất hoàn toàn bức tường viện.



Đồng hồ thông minh của Bạch Tiên Tiên bị vứt lăn lóc trong sân.



Không chỉ đồng hồ, còn cả kiếm Lục Linh cô luôn mang theo bên người, hoàng phù, chu sa, bọn cướp đã đem toàn bộ những đồ vật của cô ném ở đây.



Nhưng nhìn nhận theo cách khách đây là tín hiệu tốt, bọn chúng không có ý giết cô ấy.



Tiên Tiên vẫn còn sống.



Bờ môi căng cứng không chút huyết sắc cùng tâm trạng thấp thỏm của Trần Lẫm suốt đường đi giờ phút này mới chậm rãi lắng xuống, anh lẳng lặng thở ra một hơi.



Phượng Sơn đã ở ngay trước mắt, trong núi mây mù giăng kín, không khí âm trầm, nặng nề.



Bạch Tiên Tiên đã bị mang vào núi.



Trầm Lẫm cúi người nhặt tấm hoàng phù rơi trên đất, tay điểm chu sa, vẽ lên một tấm bùa chú.



Hoàn thành xong, anh vỗ vỗ tay, dán phù Chiêu Linh trong lòng bàn tay, trầm giọng thì thầm: “Thái thượng sắc lệnh, vạn linh ứng triệu, sơn trung tinh quái, lai ứng ngã mệnh.”



Gió từ bốn phía cuộn lên.



Từ bụi cỏ cao cỡ nửa người, tiếng sột soạt khẽ vang, lát sau một con chồn vàng bước tới.



Trần Lẫm nhìn cảm thấy khá quen.



Con chồn vàng đi đến trước mặt anh, giơ giơ móng vuốt thở dài. Trần Lẫm nhớ ra, đây là con chồn lần trước đánh lén anh trong chuyến du lịch mùa thu cùng bệnh viện, suýt bị anh bóp chết.



Đoán chừng tên nhóc này quen thuộc mùi của anh, cho nên khi Trần Lẫm rút phù Chiêu Linh ra, nó lập tức ứng lệnh, bị triệu tập đến đây.



Vạn vật trên đời đều có nhân quả.



Trần Lẫm nhặt kiếm Lục Linh lên, giơ đến gần phía mũi nó: “Đưa tôi đi tìm cô ấy.”



Chồn vàng đã tu thành bán tiên, có thể nhận thức và nhớ được hình dạng con người. Thêm nữa nó thông hiểu địa hình Phương Sơn, sau khi nhớ kỹ mùi hương trên kiếm, nó vái lạy Trần Lẫm rồi lao đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK