Trước khi Thân Văn Hưng té xỉu, có lẽ cả nhà họ Thân đang sum vầy bên nhau, vui vẻ xem tiết mục cuối năm, TV vẫn còn mở, hiện tại đã chiếu tới tiết mục hát và nhảy.
Nhưng bây giờ chẳng ai còn tâm trạng chú ý mấy tiết mục đặc sắc trên TV nữa, Thân Văn Hưng nằm trên sofa, sống chết không rõ. Bà Thân khóc đến hai mắt sưng húp, nức nở không thành tiếng. Đám con cháu từ nhỏ đến lớn đều mặt mày buồn bã ngồi phủ phục xung quanh.
Thân Hải lo lắng đi tới đi lui trong phòng, điểm lại thật kỹ một loạt những đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thân. Suy đi tính lại mấy lần cũng không đoán ra được là kẻ độc địa nào đã nghĩ ra thủ đoạn thâm hiểm, tàn ác này. Cuối cùng anh ta chán nản quay sang hỏi Bạch Tiên Tiên: “Đại sư, cô có thể tìm ra kẻ hạ cổ lên người ba tôi không?”
Bạch Tiên Tiên bỏ hộp chu sa mang theo bên người chia ra hai phần, mỗi phần 2 gram, rồi dùng bùa vàng gói lại: “Không chắc lắm. Miêu Cổ là linh thể. Một khi giải trừ được cổ, Quỷ Miêu cũng lập tức chết theo, không có manh mối rất khó truy ra hung thủ thao túng phía sau.”
Thân Hải bất mãn đáp: “Vậy chẳng lẽ cứ để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Bạch Tiên Tiên trấn an: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bà Thân đứng bên cạnh nghẹn ngào nói: “Lúc này đừng vội quan tâm hung thủ là ai, toàn lực cứu ba con bình an đã.”
Thân Hải nhanh chóng sai người làm tức tốc mua những thứ Bạch Tiên Tiên yêu cầu trở về.
Trước tiên Bạch Tiên Tiên đốt hương trước, cắm khoảng hơn một trăm cây hương xung quanh chỗ Thân Văn Hưng nằm. Rồi cho mấy loại thuốc đông y kia cùng với bột chu sa nghiền nát trộn với nhau.
Không biết người nào đã hạ nhỏ tiếng TV xuống, hiện tại trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng chày và cối đá đập vào nhau đều đều, cùng tiếng trộn các loại nguyên liệu.
Cộp, cộp, cộp, cộp…
Hàng trăm cây hương bốc khói nghi ngút, trong phòng nhanh chóng bị khói xanh bao phủ. Một lát sau, Thân Văn Hưng đang hôn mê bất tỉnh trên sofa đột nhiên bật dậy, hai tay đặt lên vị trí trái tim, gào thét thê thảm.
Bạch Tiên Tiên quát to một tiếng: “Đè ông ấy xuống.”
Thân Hải và ông anh họ lập tức bổ nhào tới, đè Thân Văn Hưng đang lăn lộn trên mặt đất xuống.
Bạch Tiên Tiên bưng các dược liệu đã được trộn đều tới, đưa cho bà Thân, trầm giọng dặn dò: “Cho ông ấy ăn đi.”
Bà Thân tranh thủ lau nước mắt, vội vàng làm theo.
Hỗn hợp thuốc đông y và bột chu sa có mùi nồng, cực kỳ khó ngửi. Thân Hải biến sắc, vừa giữ đầu ba mình vừa lo lắng hỏi Bạch Tiên Tiên: “Đại sư? Đây là cái gì? Ba tôi ăn vào sẽ không sao chứ?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Đơn thuốc được ghi chép trong “Thiên Kim Phương”. Chuyên trị Miêu Cổ, yên tâm!”
Có một đứa nhóc khoảng hơn 10 tuổi đứng gần đó reo lên: “Cháu biết “Thiên Kim Phương”! Là sách của Tôn Tư Mạc (*) đời Đường viết! Chúng cháu cũng đã từng được đọc qua ở trường.”
(*) Tôn Tư Mạc (581 – 682) là ngươi đời Tùy Đường, Kinh Triệu, Hoa Nguyên (nay là Thiểm Tây, Điệu Huyện), là nhà y dược học trứ danh. Ông mất năm 682, hưởng thọ 101 tuổi. Người đời sau tôn xưng ông là ‘dược vương’, đổi tên Ngũ Đài sơn, chỗ ở ẩn của ông là Dược Vương sơn, đồng thời tạc tượng lập miếu trong núi thờ ông, dựng bia chép sự tích để kỷ niệm phẩm đức cao quý của ông và sự cống hiến của ông cho sự phát triển sự nghiệp y học của Trung Quốc.
Thân Hải nghe xong, ra là phương thuốc xuất hiện trên cả sách giáo khoa do Bộ giáo dục kiểm duyệt, lúc này mới yên tâm, nhanh chóng phối hợp với mẹ cho ông Thân uống thuốc.
Uống xong, Thân Văn Hưng đang giãy giụa đau đớn cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Ông ta đã hôn mê mấy tiếng liền, mặc dù trong thời gian mê man có tỉnh lại mấy lần vì cơn đau giày vò, nhưng đến tận lúc này mới thực sự lấy lại chút ý thức.
Hai mắt ông ta mờ đục, mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi nhìn quanh bốn phía, vào lúc liếc thấy Bạch Tiên Tiên sắc mặt ông ta mới thoáng giãn ra, yếu ớt nói: “Bạch đại sư, tôi… vẫn nghe thấy tiếng mèo kêu…”
Bạch Tiên Tiên gật gật đầu, mắt nhìn vòng hương xung quanh chẳng bao lâu nữa sẽ cháy hết. Cô ra hiệu cho Thân Hải và mọi người rời khỏi vòng tròn hương, chỉ còn lại mình cô và Thân Văn Hưng.
Hương đã cháy hết, chỉ còn lại chút tàn hương le lói. Thân Văn Hưng nằm chính giữa vòng tròn. Đầu mũi chân được đặt hai cây nến thơm. Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh mang theo bên mình, dùng bột chu sa vẽ hình một chữ “Thập” đỏ chót lên lá bùa vàng dán giữa vị trí tim Thân Văn Hưng. Sau đó nương theo ánh sáng từ nến thơm, đốt cháy lá bùa, rồi lẩm bẩm đọc một loạt chú ngữ khó hiểu.
Một tràng các lá bùa từ tà áo cô bay lên.
Một chuỗi dấu chân mèo đột nhiên xuất hiện trên nền cát và tro hương bao phủ xung quanh Thân Văn Hưng.
Đám người xung quanh hoảng hốt, kinh hãi. Bà Thân một tay bịt miệng, thất thanh kêu: “Mèo…. Thật sự có mèo!”
Bạch Tiên Tiên thoáng nhăn mày. Vung tay, hướng mũi kiếm xuống sàn nhà, ném lá bùa đang cháy về phía dấu chân, nâng thanh kiếm đâm mạnh xuống nền. Thanh kiếm gỗ im lìm tại chỗ, nhưng xung quanh lại vang lên một chuỗi tiếng mèo rên thê lương, đau đớn.
Dựa theo ghi chép trong thư tịch của Đạo gia, sự liên kết giữa kẻ gieo cổ và Miêu Cổ đến hiện tại là chấm dứt. Quỷ Miêu chết, cổ độc bị triệt tiêu.
Nhưng Bạch Tiên Tiên vẫn giữ nguyên tư thế, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, thổi bay tất thảy tàn hương và cát xung quanh. Tàn hương đập vào mắt, đám con cháu xung quanh đều vô thức lấy tay che mắt lại.
Đèn trong phòng nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt.
Bỗng chốc cả căn phòng rơi vào bóng tối mù mịt. Cả nhà họ Thân ai nấy hoảng loạn, sợ hãi, tiếng thét vang lên bốn phía. Trong phòng chỉ có duy nhất một chỗ vẫn sáng, chính là hai cây nến thơm đặt ở mũi chân Thân Văn Hưng. Ánh nến lung la lung lay, chiếu rọi cả không gian rộng lớn, tối om.
Trong hỗn loạn chẳng rõ ai hét lớn lên: “Trên tường… là cái gì thế?”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay về phía bức tường, Bạch Tiên Tiên mang theo kiếm Lục Linh quay đầu nhìn lại, nương theo ánh nến chỉ thấy hình ảnh một con mèo to lớn in trên tường. Cả một bức tường lớn như thế, con mèo bệ vệ cong sống lưng, đôi tai dựng thẳng, ánh mắt gian xảo nhếch lên, chòng chọc nhìn xuống đám người bên dưới.
Mấy người yếu bóng vía thấy cảnh tượng này đều bị dọa ngất, Bạch Tiên Tiên cũng không ngờ con quỷ miêu này lại lớn như thế. Sau lần tấn công vừa rồi, nó không những không chết mà còn càng hung hăng hơn,
Thân Hải suy sụp, hét lên sợ hãi: “Bạch đại sư??? Làm sao bây giờ?!”
Bạch Tiên Tiên chỉ thoáng sững sờ vài giây, đã nhanh chóng lấy lại tinh thần nắm chặt kiếm Lục Linh, quát to: “Tất cả nằm xuống! Không được động đậy.”
Thân Hải cũng coi như một người có lý trí. Nghe cô hô lên, nhanh chóng phản ứng lại, rất ra dáng chủ một gia đình, quát lớn đám người nhà xung quanh vẫn còn mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngác, chậm chạp chưa hồi hồn nổi.
Cả phòng cuối cùng cũng tìm lại được sự yên tĩnh.
Đám người có mặt đều nằm rạp xuống đất. Bất kỳ lúc nào Quỷ Miêu cũng có thể đột ngột tấn công, Bạch Tiên Tiên chẳng chút sợ hãi, tay cầm kiếm Lục Linh, mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Trần Lẫm, anh có trông thấy nó không?”
Trần Lẫm lắc đầu: “Không thấy.”
Quỷ Miêu này không biết đã bị nuôi dưỡng theo cách nào mà có thể hung dữ, táo tợn đến thế. Thiên Nhãn và mắt Âm Dương đều không thể nhìn thấy linh thể của nó. Chỉ đến tận khi ánh nến soi rọi, mới có thể nhìn thấy bóng nó hắt lên tường.
Như thế đối phương đang tìm cách ẩn thân, mấy cơn gió nồng nặc âm khí dừng lại, nhưng ánh nến vẫn điên cuồng lay động, thể hiện sự tồn tại của thứ tà vật, ma quỷ đang lẩn trốn đâu đó, trong căn nhà này.
Nến thơm đã được Bạch Tiên Tiên trì chú qua, Quỷ Miêu không thể dùng sức mạnh tà ma dập tắt được, vì vậy nó đành bỏ cuộc, phủ phục trong bóng tối, chờ thời cơ hành động.
Mèo so với người linh hoạt hơn nhiều, tốc độ cũng như các giác quan đều nhanh nhạy, sắc bén. Hơn nữa thân thủ của loài quỷ này nhẹ nhàng, xuất quỷ nhập thần, dù có trông thấy nó cũng không chắc có thể bắt được, huống hồ hiện tại còn chẳng thể thấy rõ. Lần đầu Bạch Tiên Tiên nếm trải cảm giác đâm đầu vào ngõ cụt.
Đột nhiên Thân Văn Hưng rú lên hai tiếng thảm thiết, cả người co quắp lại.
Bạch Tiên Tiên vội vã quay đầu, thì trông thấy trên ngực ông nhiều thêm hai vết thương.
Nhưng đợi đến lúc cô chạy lại, Quỷ Miêu lại nhanh như cắt biến mất không tăm tích. Tới khi cô quay đi tiếp tục cẩn thận tìm kiếm nó, con quỷ xảo quyệt kia lại xuất hiện cào lên người Thân Văn Hưng một vết rách khác.
Trải qua vài lần bị trêu đùa như vậy, cuối cùng Bạch Tiên Tiên không chịu được nữa, giận dữ quát to: “Trần Lẫm. Bảo vệ ông ấy cẩn thận!” Dứt lời, tay điểm chu sa linh hoạt múa một động tác tay trên không, quyết đoán kết ấn, rút kiếm: “Thiên sư thỉnh mệnh, tá ngã nhất tâm!”
Hiện tại cô đã sử dụng cực kỳ thuần thục Tá Tâm Thuật. Thần thức thoát khỏi cơ thể trong nháy mắt. Bạch Tiên Tiên phát hiện lần xuất hồn này không giống những lần trước đó.
Cả cơ thể như đột ngột rơi xuống vực sâu. Xung quanh là bóng tối dày đặc, tưởng như bất tận, thậm chí chẳng thấy rõ được bàn tay mình.
Con Quỷ Miêu này thực sự có chút bản lĩnh. Có thể che đậy được cả thần thức trong thế giới tâm thức. Bạch Tiên Tiên nhớ trước đó có một anh bạn thân thích nuôi mèo từng nói, loài mèo có một thế giới tâm thức riêng. Đại khái hiện tại cô đã rơi vào lãnh địa ý thức của Quỷ Miêu.
Xung quanh còn văng vẳng tiếng gầm trầm thấp của vô số con mèo đang giận dữ. Bạch Tiên Tiên không thể phân biệt chính xác được phương hướng ẩn náu của Quỷ Miêu.
Khoảng 15 phút trôi qua, một làn gió sắc lạnh đánh thẳng về phía cổ cô. Bạch Tiên Tiên nhanh như cắt nghiêng người né tránh. Dù tránh thoát nhưng do động tác của con quỷ kia quá nhanh, quá hung hiểm nên vẫn kịp rạch một đường trên bả vai Bạch Tiên Tiên.
Thần thức bị thương, cơn đau đến thấu tim gan ập đến.
Đây là lần đầu tiên cô bị thương kể từ khi nhập Đạo. Nhớ ngày trước, lúc đối phó với Lưu Càn Sơn, ở trong tay yêu đạo cô vẫn có thể bình an thoát ra, vậy mà hiện giờ lại bị con súc sinh con cỏn này làm bị thương. Bạch Tiên Tiên nổi cơn thịnh nộ, chút sợ hãi cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Cô rút kiếm cắm thẳng xuống chân, ngón trỏ chạm đầu ngón cái, ba ngón còn lại duỗi thẳng, hướng lên trên, tạo ấn quyết, trầm giọng hét: “Phụng danh Thiên Sư, sắc cửu tiêu thần lôi, trảm si mị võng lượng, quy thiên địa thanh minh!”
Khẩu quyết vừa dứt, trong khoảnh khắc, trong thần thức tăm tối, đột nhiên một trận sấm đánh thẳng xuống, tia sét hung tợn, ngạo nghễ ở đỉnh đầu xé tan màn đêm theo cách tàn bạo nhất, tạo một lỗ hổng sáng chói khổng lồ. Lôi điện từ khe hở ấy ác liệt giáng xuống. Chiếu sáng không gian hỗn độn xung quanh.
Sấm sét đánh xuống, Quỷ Miêu không còn chỗ để lẩn trốn. Bạch Tiên Tiên trông thấy từ phía xa có bóng dáng một con mèo đen tuyền, lập tức rút kiếm lao tới.
"Phụ huyền thể đạo, Thiên Sư truyền mệnh, trảm yêu phục tà, thiên địa thanh minh!"
Vô số kiếm Lục Linh phân thân, từ bốn phương tám hương tựa vạn kiếm quy tâm, lao về phía Quỷ Miêu. Mặc dù con yêu ma này thân thủ nhanh nhẹn, vẫn không tránh khỏi bị chém đứt đuôi.
Tiếng rít thê lương từ khắp nơi đổ về, vang vọng trong khoảng không tăm tối, khiến đầu Bạch Tiên Tiên đau nhức, khó chịu. Cô lập tức niệm vào câu Kim Quang Thần Chú để hộ thân, sau đó cắt rách đầu ngón trỏ, dùng máu Thiên Sư vẽ ra Thiên Sư Lôi Phù trên không trung.
Tiếng sấm vang chớp giật chẳng mấy chốc đã đè ép tiếng mèo rên rỉ. Bạch Tiên Tiên che chỗ vai bị thương, giận giữ hét: “Bổ đôi nó cho bà!”
Ầm ầm…!
Ầm ầm…!
Lại một trận sấm sét nữa đánh thẳng về phía Quỷ Miêu. Dù nó có bản lĩnh lớn đến đâu, thậm chí còn tự tạo ra không gian riêng cho mình, nhằm che đậy bản thể, cũng khó lòng cản nổi uy lực của sấm sét, lại thêm cái đuôi vừa bị chặt đứt, khiến nguyên khí con yêu nghiệt tổn thương không nhẹ. Ngoài ra thần lôi liên tiếp công kích, toàn bộ đám mèo lâu la gần như cũng đã bị triệt tiêu gần hết.
Quỷ Miêu kiệt sức ngã nhào xuống. Trong nháy mắt, bốn phía sáng bừng, thế giới của nó vỡ vụn, rồi biến mất, kết giới để Quỷ Miêu che đậy bản thể không còn, không gian xung quanh trở về trạng thái bình thường.
Trong phòng đèn điện nhấp nháy không ổn định, cuối cùng cũng sáng trở lại bình thường.
Có ánh sáng, sự sợ hãi, lo lắng của những người có mặt thuyên giảm đi không ít. Thân Hải cẩn trọng ngẩng đầu lên, cắn răng hỏi nhỏ Trần Lẫm: “Có phải đã giải quyết xong xuôi rồi không?”
Ánh mắt Trần Lẫm đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng đi về phía Thân Văn Hưng đang nằm.
Thân Hải theo động tác của anh nhìn sang, bỗng chốc con ngươi trừng lớn.
Trên nền tàn hương xung quanh, xuất hiện một loạt dấu vết, tựa như có thứ gì đó rơi xuống, giãy giụa kịch liệt.
Trần Lẫm đi qua, ngón tay điểm chu sa, nước chảy mây trôi vẽ ra một đạo phù trên không trung. Sau đó siết tay, bóp lấy cổ con mèo đen tuyền nằm trên đất, xách nó lên.
Từ yết hầu Quỷ Miêu vẫn còn phát ra một loạt âm thanh uy hiếp, Trần Lẫm mặt mày vô cảm, chậm rãi dùng lực.
Quỷ Miêu rên lên mấy tiếng, đột nhiên cổ bị một làn khói xanh thiêu đốt.
Bạch Tiên Tiên ngồi dưới đất đột nhiên mở mắt. Thần thức đã trở về cơ thể, vết thương trên vai nhói lên. Cô không để ý, vội vàng ngăn cản Trần Lẫm: “Đừng giết nó! Tôi còn muốn từ nó lần ra kẻ hạ cổ!”
Trần Lẫm dừng động tác. Lúc này mới chịu buông lỏng tay, ném con Quỷ Miêu đã không còn chút sức chiến đấu xuống đất, cầm bùa chú đã chuẩn bị từ trước dán lên đoạn dây thừng, trói con yêu nghiệt lại.