• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả buổi sáng đi làm Chân Nam Nam hoàn toàn không thể tập trung được, không phải là vì cô nôn nghén hay khó chịu, mà là cái tên Tiêu Trọng Triết này ồn quá.

Cứ cách năm phút là lại hỏi cô có đói không, có muốn ăn gì không, có muốn uống gì không, có muốn đi dạo không, hay thậm chí là còn hỏi có thể nằm được không?

Với một ngàn lẻ một câu hỏi thì Chân Nam Nam cảm thấy tốt nhất là cô nên cách ra Tiêu Trọng Triết để yên bình một chút… Nhưng… Nhưng thật sự là không cách xa được, lúc anh quá ồn ào thì cô cũng chỉ nói một câu, bảo anh im lặng để cô làm việc… Chỉ là một câu nói đơn giản thế thôi mà Tiêu Trọng Triết lại tủi thân bĩu môi, còn lầm bầm bảo cô không yêu anh nữa.

Haha… Tên này… Đúng là thiếu đòn mà.

Cứ như thế mà hết một buổi sáng nhưng cô chẳng làm được chuyện gì ra trò, Phong Đạt ở phía sau cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, tương lai của Tiêu thị coi ra là tươi sáng lắm nè. Hay là chúng ta đổi chỗ này thành nhà trẻ Tiêu thị đi được không?

Lam Hiểu đang uống cafe cũng phải nhìn theo, sau đó lại nói:

- Hình như hai người họ có chuyện gì giấu chúng ta đúng không?

- Một nam một nữ ở với nhau thì có thể có chuyện gì. Chỉ có thể xảy ra hai trường hợp.

- Là gì thế?

- Một là dục cầu bất mãn. Hai là… Mang thai rồi.

Lam Hiểu nghe đến đây thì cũng suýt sặc nước, cô ấy đưa mắt nhìn Phong Đạt, nhưng dáng vẻ của cậu ta cực kỳ bình tĩnh, làm cho Lam Hiểu còn nghĩ rằng Phong Đạt là kẻ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Cơ mà đâu ai biết rằng cậu ta không phải đang bình tĩnh, mà là đang sợ hãi đến mức cứng họng.

Nếu như Chân Nam Nam thật sự mang thai thì cậu ta chết chắc rồi, sáng nay cậu ta còn đẩy một số tài liệu cho cô, nếu như… Nếu như trong bụng của cô thật sự có một tiểu hoàng tôn của Tiêu gia… Thì… Thì… Thì cậu ta mất việc là cái chắc.

Còn Lam Hiểu nhìn qua một lúc, sau đó lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chân Dực Nhiên.

[Lam Hiểu]: Chân Dực Nhiên, trưa nay phu nhân sẽ đến xem bệnh của bác trai, anh có đến không?

[Chân Dực Nhiên]: Có. Hơn nữa cái con heo thúi kia còn nói có chuyện muốn nói, tôi cũng đang xem cậu ta muốn nói gì. Em thì sao? Có đến không?

Lam Hiểu có hơi nghiêng đầu, tuy rằng mối quan hệ hiện tại của họ là người yêu, sớm muộn cũng kết hôn, nhưng cũng chỉ là giả vờ thôi, tự nhiên bây giờ đi quan tâm cha của chồng hờ thì có hơi kì lạ không ta?

Ơ mà kì lạ gì chứ? Cô ấy cũng có thể lấy thân phận là bạn của Nam Nam mà. Phải! Chính là bạn của Nam Nam thôi.

[Lam Hiểu]: Chắc là có, dù sao tôi cũng xem bác trai như cha của mình mà.

Sau khi gửi đi xong thì Lam Hiểu mới giật mình, cô ấy vừa rồi gửi cái quỷ gì thế? Ngay sau đó Lam Hiểu còn tức tốc thu hồi lại, còn thở phào nhẹ nhõm cho rằng Chân Dực Nhiên chưa đọc được, nhưng rồi sau đó anh ấy lại nhắn đến.

[Chân Dực Nhiên]: Ừ, cũng là cha chồng tương lai của em mà. Đúng không?

Lam Hiểu đỏ mặt ngại ngùng, cô bây giờ đang chột dạ cái gì chứ? Tự nhiên lại đi thu hồi tin nhắn làm gì? Bây giờ nên giải thích kiểu gì đây?

A! Không biết đâu! Không biết nữa! Không quan tâm!

[…]

Buổi trưa đó thì Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết cũng đã đưa Lạc Vô Song đến bệnh viện, nơi mà Chân Nhiếc đang nằm.

Bà ấy nhẹ nhàng bắt mạch cho Chân Nhiếc, sau đó lại xem xét tình hình tay và chân, nhưng rồi sau đó chỉ thở dài nói:

- Mẹ chỉ có thể giúp ông ấy hoạt động nửa thân trên thôi, còn nửa thân dưới đã qua mất thời gian tốt để điều trị rồi, khả năng phục hồi nửa thân trên là 70%, nhưng phần dưới chỉ còn có 30% hoặc thấp hơn 20% thôi.

- Vậy ông ấy có thể tỉnh lại đúng không?

- Có thể, nhưng mẹ nghĩ một phần vẫn phải do tiềm thức của ông ấy muốn tỉnh lại hay không. Nam Nam, Dực Nhiên, hai đứa phải thường xuyên nói chuyện với ông ấy, đánh thức ông ấy từ trong mộng ảo.

Chân Nam Nam nhìn cha mình, sau đó cô có hơi mím môi, nhưng Chân Dực Nhiên lại nói:

- Vậy bác gái có thể giúp cha của cháu thật sao?

- Có thể, nhưng thời gian phải cách nhau ra, mỗi lần bác sẽ châm nửa tiếng, qua khoảng hai tuần sẽ tỉnh lại.

- Vậy… Nhờ bác ạ.

Lạc Vô Song cũng chỉ gật đầu, nhưng trước khi châm cứu thì bà ấy vẫn phải chuẩn bị một ít thứ trước, nên đã hẹn lại vào ngày mai.

Lúc Lạc Vô Song chuẩn bị rời đi thì Chân Nam Nam cũng không nhịn được mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh để nôn, nhìn hình ảnh trước mắt có hơi quen quen, Lạc Vô Song cũng đi vào với cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay rồi chuẩn mạch.

Lúc này bà ấy mặt mày u ám bước ra ngoài, không nói lời nào mà đưa tay tán thằng vào con trai mình một cái *BỐP*.

- M… Mẹ?

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK