Vì họ cho rằng nếu không có Tiêu Trọng Triết thì Chân Nam Nam bây giờ cũng không thể nào leo lên cành cao biến thành phượng hoàng được, đã giữ thì phải giữ cho chặt, nên họ bề ngoài tôn trọng cô nhiêu thì bên trong lại ghét bỏ cô ấy nhiêu.
Hiển nhiên Chân Nam Nam không để ý tới rồi, dù sao thì cô đi làm cũng chỉ là để giải trí thôi, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong thì cô mới bắt đầu xử lý công việc của mình. Hiển nhiên là lượng công việc của cô không quá nhiều, nhưng Tiêu Trọng Triết sợ rằng cô sẽ mệt nên đã giúp cô chọn ra một thực tập sinh của Tiêu thị để làm trợ lý cho cô.
Cô bé đó có tên là Liễu Giai Mỹ, là một sinh viên rất giỏi của trường Đại học Đế Đô, được nhận vào Tiêu thị cũng là do năng lực của mình, hiển nhiên để hòa hộ với mọi người thì Liễu Giai Mỹ vẫn rất ôn hòa, đối xử với Chân Nam Nam cũng rất tốt, mỗi khi làm việc đều rất tận tâm.
- Chào chị Nam Nam, em là Giai Mỹ, chị gọi em là Tiểu Mỹ được rồi.
- Giai nhân, mỹ miều, quả nhiên là tên rất giống với người. Em đúng là rất đẹp đó.
- Cảm ơn chị Nam Nam, sau này hi vọng chị giúp đỡ ạ.
Vì là ngày đầu tiên nên công việc Chân Nam Nam giao cho Liễu Giai Mỹ cũng không nhiều, chủ yếu là giúp cô xử lý những việc vặt nhỏ thôi. Tuy chỉ là những việc nhỏ nhưng mà Chân Nam Nam có thể nhìn ra, Chân Nam Nam thật sự rất tỉ mỉ, đây chắc chắn sẽ là một nhân viên vô cùng tốt đối với Tiêu thị, từ học lực cho đến thành tích, tất cả đều hoàn mỹ một cách tinh tế.
Khi đó Chân Nam Nam còn nghĩ sẽ xem Liễu Giai Mỹ là chị em thân thiết, mỗi khi cô đi tụ họp cùng Vũ Tiệp Dao, Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn thì đều đưa Liễu Giai Mỹ theo. Với tính cách linh hoạt, miệng lưỡi trơn tru thì rất nhanh Liễu Giai Mỹ đã làm thân được với Vũ Tiệp Dao và Dương Thư Mẫn, chỉ riêng Trình Lưu Ly là không thích.
Có lần Trình Lưu Ly còn nhìn cô, nói:
- Chị dâu, em thấy cô gái họ Liễu đó không bình thường, chị phải chú ý một chút.
Nhưng mà khi đó Chân Nam Nam không quá chú ý, cô còn nghĩ là do Trình Lưu Ly nghĩ nhiều đa nghi nên mới thế thôi, sau đó cô cũng chỉ à à ừ ừ rồi cho qua.
Qua thêm nửa tháng, Chân Nam Nam cảm thấy Liễu Giai Mỹ rất được việc, khi đó cô còn định sẽ nói với Tiêu Trọng Triết rằng hãy để Liễu Giai Mỹ trở thành nhân viên chính thức của Tiêu thị, nhưng những hành động tiếp theo của cô ta lại rất kì lạ.
Ban đầu khi tiếp xúc với Chân Nam Nam thì rất ngoan ngoãn, hiền lành, nghe lời đến mức khó hiểu. Nhưng rồi sau này vì để thuận tiện cho việc trao đổi thì Chân Nam Nam ở đâu, Liễu Giai Mỹ ở đó, vốn dĩ nghĩ rằng cô ta là một người tốt nên cô cũng không ngần ngại mà để Liễu Giai Mỹ tiếp xúc nhiều với Tiêu Trọng Triết, hay nhóm bạn của anh.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Liễu Giai Mỹ đã bắt đầu thay đổi, đặc biệt là cố ý bắt chuyện với Tiêu Trọng Triết.
- Sếp Tiêu, em nghe chị Nam Nam nói rằng anh thích chị ấy rất nhiều năm mà không dám nói hả? Sao anh có thể đơn phương một cách đáng yêu như vậy chứ?
Khi này Chân Nam Nam đã cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của câu nói này, bất chợt cô cũng nhớ đến lời của Trình Lưu Ly nói trước đó. Nhưng đến đây cô vẫn nghĩ rằng bản thân quá đa nghi, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tiêu Trọng Triết cũng tôn trọng vợ nên chỉ “ừ” một tiếng lấy lệ, rồi lại quan tâm vợ con nhiều hơn.
Khi đó Liễu Giai Mỹ lại bắt đầu chuyển mục tiêu sang Dương Long Phi, cô ta nhìn Dương Long Phi, lại giả vờ nói:
- Em ganh tị với chị Nam Nam thật đó, lại có thể gả cho một người thương mình như vậy. Em cũng hi vọng sau này mình cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt như thế.
Hiển nhiên thì Dương Long Phi là một người quá đỗi thân thiện, cậu ta còn nhìn Liễu Giai Mỹ, nói:
- Vậy thì khó rồi, trên đời này ít ai được như Tiêu tổng lắm.
- Vậy sao? Em cũng nghĩ như vậy đó, Tiêu tổng thật sự rất tốt, đúng không Dương tổng?
- Ừ ừ, Tiêu tổng nhà em là tốt nhất.
Sau đó thì Dương Long Phi và Liễu Giai Mỹ cũng lời qua tiếng lại mấy câu, nhưng cậu ta lại không chú ý rằng ở bên này Vũ Tiệp Dao đang rất không vui, gương mặt của cô ấy đã sa sầm rồi.
Bắt đầu từ khi đó thì chỉ còn duy nhất Dương Thư Mẫn là “tình nguyện” ở bên cạnh Liễu Giai Mỹ, hay nói đúng hơn là cô ta tự mình bám lấy Dương Thư Mẫn, còn lại thì chẳng ai ưa cô ta được.
Đỉnh điểm hơn là càng về sau, phong cách ăn mặc của Liễu Giai Mỹ càng khoa trương, nhiều khi còn mặc áo trễ hết vai, lộ ra vòng một căng tròn mơn mởn. Dù rằng Chân Nam Nam biết Tiêu Trọng Triết sẽ không để ý đến cô ta, nhưng cô vẫn thấy không vui, dù sao thì những ngày này Liễu Giai Mỹ và Tiêu Trọng Triết cũng thường xuyên tiếp xúc với nhau, có thể cô yên tâm ở chồng mình, nhưng Liễu Giai Mỹ thì không.
[…]
Đi làm được ba tháng, vốn dĩ Liễu Giai Mỹ đã sắp được tiến phong thành nhân viên chính thức của Tiêu thị, nhưng Chân Nam Nam lại thấy không ổn, một cô gái nhỏ tuổi mà lại có tâm cơ cao như thế thì ở lại Tiêu thị sẽ khiến cho nội bộ xào xáo mất.
Cho nên là Chân Nam Nam đã hẹn Liễu Giai Mỹ đến một quán cafe để nói chuyện, ban đầu cô ta còn nghĩ đây là một buổi họp mặt của các tài phiệt nên đã cố ý ăn mặc rất lồng lộn, nhưng lúc nhìn thấy Chân Nam Nam thì cô ta có hơi thất vọng, còn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô, cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Chị Nam Nam? Hôm nay là cuối tuần mà nhỉ? Sao không thấy chị Thư Mẫn hay chị Tiệp Dao vậy?
- Hôm nay chị muốn nói chuyện với em.
- Em?
Chân Nam Nam gật đầu, sau đó là cô đưa cho Liễu Giai Mỹ một số giấy tờ thông báo, lại còn nhàn nhạt, nói:
- Sau thời gian em thử việc, thì chị cảm thấy rằng em không phù hợp với tiêu chí của Tiêu thị, nên ban chấp hành đã đưa ra quyết định loại trừ em.
Liễu Giai Mỹ nghe qua như sét đánh ngang tai, cô ta đang tức giận nhưng cũng cố gắng kiềm ném sự tức giận của mình, lại nhìn chằm chằm vào cô, nói:
- Lý do là gì ạ? Rõ ràng em luôn hoàn thành tốt công việc của mình, thành tích đi học của em cũng là hàng top, hi vọng chị có thể nói giúp em vài câu… Được không chị Nam Nam?
- Tiểu Mỹ, tuy chị là vợ của Trọng Triết, nhưng chuyện liên quan tới Tiêu thị thì chị không thể xen vào được.
- Sao lại không chứ? Chị là thiếu phu nhân của Tiêu gia, là bà chủ cơ mà? Chị… Sao chị lại vô dụng như vậy hả?
Nghe từ miệng của người mà bản thân xem như em gái ruột, đứa em gái mà mình thương nhất lại mắng mình là “vô dụng”, Chân Nam Nam cũng chỉ cười nhạt, hóa ra ngay từ đầu… Cô ta cũng chẳng hề thật lòng với cô.
- Ừ, chị vô dụng lắm, nên em đừng tìm chị nữa. Tiểu Mỹ, kể từ bây giờ… Em bị khai trừ khỏi Tiêu thị, ngày mai không cần đến công ty nữa, tiền lương thực tập của em sẽ được chuyển sớm thôi.
Nói xong thì Chân Nam Nam cũng định đứng dậy và cầm túi rời đi, nhưng Liễu Giai Mỹ lại nhanh tay hơn một chút, cô ta nắm lấy tay cô, sau đó còn quỳ xuống đất, ở trước mặt rất nhiều người nói khóc liền khóc.
- Chị Nam Nam, cầu xin chị giúp em đi… Em không thể nào mất công việc này được, ở nhà em còn có cha già và mẹ bệnh, em phải kiếm tiền nuôi họ mà… Chị Nam Nam, em cầu xin chị đó.
- Tiểu Mỹ, chị đã nói chị không thể giúp em được.
Nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên Liễu Giai Mỹ lại nói:
- Nếu… Nếu… Nếu như chị nghĩ em cố tình quyến rũ Tiêu tổng thì không có… Em và anh ấy không có quan hệ gì cả, thật đó, em và anh ấy rất trong sạch, chị phải tin em…
Chân Nam Nam cũng chỉ thở dài, đã tới nước này rồi mà cô ta vẫn muốn kéo cô xuống nước cùng sao? Quả nhiên là Trình Lưu Ly nói đúng, cô gái này có tâm cơ quá cao.
- Tiểu Mỹ, chị rất tin chồng chị. Cho dù bây giờ em có khỏa thân ở trước mặt anh ấy… Thì anh ấy cũng sẽ không để ý đến em đâu. Nên em không cần phải kéo chị xuống nước.
- Chị… Có ý gì?
- Ý gì? Còn chưa đủ rõ ràng sao? Trọng Triết là người như thế nào, chị biết rõ hơn em… Còn em là người như thế nào… Lẽ nào em không biết?
Nói xong Chân Nam Nam cũng dứt áo rồi rời đi, bỏ lại Liễu Giai Mỹ có tức giận cũng chỉ biết cắn răng cam chịu thôi chứ có làm gì được đâu.
Nhưng khi Chân Nam Nam đi đủ xa thì Liễu Giai Mỹ liền đứng dậy, phủi phủi sạch bụi bám trên quần áo, lại còn nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng của Chân Nam Nam, cười nhẹ một cái, nói:
- Hóa ra hai người tin nhau như vậy sao? Thú vị đó… Để tôi xem… Hai người còn tin nhau bao lâu nữa.
#Yu~