• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trọng Triết ngơ ngác, tự nhiên bị đánh muốn khờ luôn vậy nè. Cái đánh của Lạc Vô Song có uy lực tới mức mà đánh từ Đế Đô tới Việt Nam còn đau giúp luôn mà.

Anh nhìn mẹ mình, sau đó lại mở to mắt kinh ngạc, anh vẫn chưa hiểu sao mình bị đánh luôn á?

- Sao mẹ đánh con?

- Còn không đánh con thì đánh ai? Tiêu Trọng Triết, chuyện của Nam Nam sao lại không nói với mẹ?

Vốn dĩ mọi người còn đang đứng hình với chuyện Tiêu Trọng Triết bị Lạc Vô Song đánh, nhưng giây sau đó khi nghe bà ấy nhắc đến Nam Nam thì Chân Dực Nhiên mới lên tiếng.

- Nam Nam? Nam Nam xảy ra chuyện gì?

Còn chưa để Tiêu Trọng Triết nói được câu nào thì Chân Dực Nhiên đã nổi máu xung thiên, trực tiếp túm lấy cổ áo của anh rồi còn muốn vung tay đánh anh, nhưng cũng may là Chân Nam Nam đã ra ngoài kịp lúc. Thấy anh trai và bạn trai chuẩn bị lao vào đấm nhau thì cô cũng giật mình hoảng hốt, mau chóng tách hai người ra, còn che chắn phía trước Tiêu Trọng Triết, nhìn anh trai nói:

- Anh hai, anh hai bình tĩnh… Có chuyện gì từ từ nói.

- Chân Nam Nam, em còn bao che cho tên đó à? Hắn ta làm gì em? Em xảy ra chuyện gì rồi phải không? Em mau tránh ra, anh phải đánh chết tên này.

Nhưng Tiêu Trọng Triết cũng biết dựa vào thời thế lắm, ngay sau đó anh còn giả vờ yếu đuối để nép ở phía sau lưng của cô, cái hành động đó của anh đủ khiến cho Chân Dực Nhiên phải sôi máu rồi.

Còn Lam Hiểu và Lạc Vô Song cũng chỉ biết thở dài, họ không nghĩ rằng sếp/con trai của mình lại mặt dày vô sỉ như vậy. Tới chuyện “ăn cơm mềm” cũng làm được, thật là bó tay mà.

- Anh hai, em không có chuyện gì hết… Chỉ là… Chỉ là…

- Chỉ là làm sao? Em mau nói đi!

- Em… Cái đó… Em… Anh… Anh phải hứa không được đánh người thì em mới nói.

Chân Dực Nhiên cũng nén cơn giận rồi gật đầu, lúc này Chân Nam Nam lại nắm chặt lấy tay của Tiêu Trọng Triết, nhưng cô lại không dám mở miệng nói ra, cô sợ rằng Chân Dực Nhiên sẽ không kiềm được mà giết người.

Còn Tiêu Trọng Triết không biết trời cao đất dày là gì, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của cô, lại nhìn anh vợ nói:

- Anh hai, Nam Nam có thai rồi, bọn em định sẽ kết hôn trong tháng này.

Một câu nói của Tiêu Trọng Triết giống như là sét đánh ngang tai, bầu trời quang đãng lại kéo mây đen ồ ạt, không khí xung quanh cũng đã hạ xuống đến âm độ. Có thể nói rằng đã đóng băng hết mọi thứ rồi.

Bàn tay của Chân Dực Nhiên siết chặt thành đấm, anh ấy cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình, nhàn nhạt chỉ tay về phía của Tiêu Trọng Triết, nói:

- Là con heo thúi này đúng không?

- Anh hai…

- Tiêu Trọng Triết, tôi đánh chết cậu!

Lúc này Chân Dực Nhiên đã định nhào đến combat với anh rồi, nhưng cũng may là được Lam Hiểu giữ lại, ở bên kia thì Chân Nam Nam cũng che chắn cho anh. Đến đây Lam Hiểu mới nói:

- Được rồi, được rồi, anh cũng đừng có tức giận làm gì. Hai người họ sớm muộn gì cũng kết hôn, mang thai hay không cũng đâu phải chuyện gì lớn. Chỉ là… Hai người có phải hơi nhanh rồi không?

Chân Nam Nam nghe xong cũng chỉ biết đỏ mặt, cô vốn dĩ muốn mắng Tiêu Trọng Triết không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ mắng anh.

Đợi khi Chân Dực Nhiên bình tĩnh lại thì anh ấy mới nói:. truyện tiên hiệp hay

- Tiêu Trọng Triết, tôi cho cậu hai ngày, nếu như còn để tôi nhìn thấy tin tức của cậu và các cô gái khác thì cậu đừng hòng cưới Nam Nam.

- Anh hai, chỉ cần nửa ngày thôi, đảm bảo là không có chuyện đó xảy ra nữa.

- Đi đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi.

Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng nhanh chóng nắm tay của Chân Nam Nam rời đi, trong phòng này bây giờ chỉ còn là Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu.

Tuy thời gian Lam Hiểu ở bên cạnh Chân Dực Nhiên không lâu, nhưng cô ấy nhận ra rằng con người của Chân Dực Nhiên không hung dữ, lại rất thương em gái, vừa rồi khi nghe Chân Nam Nam mang thai thì có hơi sốc một chút, nhưng cũng không có ý định đánh chết Tiêu Trọng Triết.

Có lẽ chỉ là Chân Dực Nhiên muốn hù dọa Tiêu Trọng Triết một chút thôi, anh ấy sợ rằng thân phận của họ không xứng với Tiêu gia, nên đã tạo một hậu thuẫn vững chắc cho Nam Nam, chỉ như thế thì em gái của anh mới không bị khinh thường.

Chân Dực Nhiên nhìn cha mình, sau đó lại nói:

- Cha, nếu cha không sớm tỉnh dậy thì cải trắng trong nhà sẽ bị con heo kia cướp đi đó. Con chỉ có thể nói tới đây thôi, nếu cha không tỉnh dậy thì sau này có hối hận cũng đừng tìm con… Con không biết đâu.

Lam Hiểu phì cười, quả nhiên là một người anh trai thương em gái, thật sự mà nói thì Lam Hiểu thật muốn xem… Nếu Chân Dực Nhiên gả con gái sẽ đáng sợ như thế nào nhỉ?

Ơ? Mà khoan… Cô ấy lại nghĩ cái gì nữa rồi?

Điên rồi, điên rồi, thật sự điên rồi!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK