Nhưng đồng thời lúc này Chân Nam Nam lại cảm thấy có chỗ nào đó rất kì lạ ở vị trí bạn của mình, rõ ràng Cao Nam Thi đã hứa rằng khi nào cô sinh con thì cô ấy sẽ quay về Đế Đô, sẵn tiện là về thăm cha mẹ luôn, nhưng đã qua nửa năm rồi, Chân Nam Nam đã sinh con được nửa năm rồi mà Cao Nam Thi vẫn chưa thấy mũi đâu cả, thậm chí gọi điện cũng không nhận máy nữa chứ.
Chân Nam Nam không phải là muốn Cao Nam Thi quay về Đế Đô mà bỏ hết công việc, nhưng thật lòng là cô đang rất lo lắng cho cô ấy không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
Vào một ngày đẹp trời, Cao Nam Thi đã gọi điện đến cho cô, hiển nhiên Chân Nam Nam cũng nhanh chóng nhận máy. Còn chưa kịp để cô phàn nàn thì Cao Nam Thi ở bên kia đã nói:
- [Xin lỗi nha Nam Nam, dạo gần đây tớ có lịch dày quá nên không mang theo điện thoại, vừa mở lên nhìn thấy cậu gọi liền gọi lại ngay đây.]
- Cao Nam Thi, cậu làm tớ tưởng cậu chết rồi đó.
- [Làm sao mà chết được, tớ còn chưa gặp con trai nuôi của tớ mà. Tớ đọc tin nhắn thấy nói cậu sinh đôi hả? Lại còn là một đôi nam thai nữa chứ, thật sự bây giờ tớ muốn bay về Đế Đô để cắn tụi nhỏ quá đi mất.]
- Được rồi, đợi khi nào cậu có thời gian thì về, tụi nhỏ vẫn ở đây mà, có chạy đi đâu đâu mà lo.
Sau đó thì Chân Nam Nam cũng đã nói chuyện với Cao Nam Thi như bình thường, nhưng cô có ý chú nghe thấy gần chỗ của cô ấy còn có tiếng khóc của trẻ con, nhưng rõ ràng Cao Nam Thi vẫn chưa có bạn trai mà nhỉ?
- Thi Thi, chỗ cậu có tiếng trẻ con? Là con ai vậy?
Lúc này Cao Nam Thi dường như có hơi chột dạ một chút, nhưng sau đó cô ấy liền cười nói:
- [À, cậu hỏi đứa bé à? Là con của đồng nghiệp đó, chị ấy là bác sĩ sản khoa, bây giờ đang ở trong ca trực nên là nhờ tớ giữ con hộ. Đứa bé tên là Christina, rất đáng yêu luôn, cậu có muốn xem không?]
- Không cần đâu, nhưng sao đứa bé cứ khóc mãi vậy? Cậu không cho đứa bé ăn gì sao? Muốn hành hạ trẻ em à?
Sau đó thì đương nhiên Cao Nam Thi liền xua tay nói không phải, vừa nghe điện thoại của cô, tay chân lại vô cùng thuần thục chuẩn bị sữa cho đứa nhỏ Christina kia, sau khi để đứa nhỏ uống no say rồi thì Cao Nam Thi lại vô cùng cẩn thận rửa lại bình sữa rồi đem đi tiệt trùng.
Nhìn hành động thoăn thoắt kia lại khiến cho Chân Nam Nam cảm thấy kì quái, dường như Cao Nam Thi thuần thục đến mức tường chừng Christina là con của cô ấy vậy.
- Thi Thi, cậu không giấu tớ sinh con đấy chứ?
- [Nói gì đấy? Tớ còn chưa có bạn trai đâu nhé, trai theo tớ xếp thành hàng tớ còn không thèm đếm xỉa đến, ở đâu ra mà giấu cậu đi sinh con? Mơ đi, không phải ai cũng may mắn cưới được người như Tiêu Trọng Triết nhà cậu.]
Nhắc đến Tiêu Trọng Triết thì Chân Nam Nam cảm thấy rất đúng, chắc là có thể nói cô là người may mắn nhất thế giới này, vừa cưới được một người chồng tốt, lại thêm một gia đình chồng rất tốt, phải nói rằng kể từ khi cô bước chân vào nhà này thì cô chưa hề cảm nhận thấy bản thân đang làm dâu, thay vào đó thì nhìn Tiêu Trọng Triết giống như đang làm rể tại chính căn nhà của mình hơn.
Cao Nam Thi ở đầu dây bên kia nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Chân Nam Nam khi nhắc đến chồng của mình liền bĩu môi, vốn dĩ muốn nói thêm gì đó nhưng cô ấy lại nhìn thấy Tiêu Minh Triết từ xa tiến vào, liền nhanh chóng nói:
- [Được rồi Nam Nam, hôm nay tớ còn có vài cuộc kiểm tra nữa, tớ tắt máy trước nha, hôm nào rảnh tớ sẽ về Đế Đô thăm cậu]
- Được, vậy cậu nghỉ ngơi cẩn thận vào đấy, đừng để bản thân đổ bệnh, biết chưa?
- [Biết rồi, biết rồi, tạm biệt nha, moah moah moah]
Lúc Tiêu Minh Triết vừa về nhà là đúng lúc Cao Nam Thi cũng tắt máy, vốn dĩ Chân Nam Nam còn định hỏi sao cô ấy đột nhiên lại trở nên gấp gáp như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Minh Triết thì cô cũng hiểu rồi.
Đến đây Chân Nam Nam còn lắc đầu, đoạn đường truy thê của Tiêu Minh Triết còn xa lắm, vẫn là nên tiếp tục cố gắng thì hơn.
[…]
Buổi tối hôm đó, vốn dĩ Chân Nam Nam đang định nằm lướt mạng để chờ Tiêu Trọng Triết tắm rửa thì cô lại vô tình lướt phải một trang cá nhân, gần đây nhất chính là tấm ảnh mà Cao Nam Thi đang ôm một em bé, lúc đó Chân Nam Nam còn nghĩ rằng đó chính là Christina, là đứa con của người bạn đồng nghiệp, nhưng chủ tài khoản có tên “Phạm Hào Kiện” là người phương Đông đã viết một đoạn trạng thái.
Nội dung chính là [Chào mừng tiểu Viên Viên đã đến với thế giới này, cha mẹ rất hân hoan vui mừng khi đón con]
Kèm theo phía dưới là hình ảnh của Cao Nam Thi, nếu như không đọc dòng trạng thái thì cô sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng sau khi đọc xong, lại thêm hình ảnh…
Cô dám khẳng định rằng đứa bé đó là con của Cao Nam Thi, nhưng với ai chứ?
Hơn nữa… Tại sao cô ấy giấu cô?
Trong khi Chân Nam Nam đang suy nghĩ thì Tiêu Trọng Triết cũng đã tắm rửa xong, anh ôm lấy vợ, hít lấy mùi hương trên cơ thể vợ, vốn dĩ muốn làm chút chuyện gì đó thú vị hơn thì lại bị cô lạnh lùng đẩy ra, gương mặt của anh có hơi ấm ức, nói:
- Bà xã? Em làm sao vậy?
- Không phải, em không cố ý đẩy anh… Nhưng mà em đang suy nghĩ một chút, anh đợi chút đi.
- Suy nghĩ cái gì thế?
Lúc này Chân Nam Nam cũng đưa điện thoại cho Tiêu Trọng Triết xem, anh xem qua rồi cũng chỉ gật đầu, nói:
- Bức ảnh này thì sao?
- Anh nhìn kĩ đi, cô gái đó là Thi Thi đó, hơn nữa trên dòng trạng thái còn là “chào đón tiểu Viên Viên” nữa kìa, nếu vậy không phải đứa bé đó là con của Thi Thi à?
Tiêu Trọng Triết không hiểu, nếu như đứa bé thật sự là con của Cao Nam Thi thì sao chứ? Dù sao Cao Nam Thi cũng đã trưởng thành rồi mà, muốn yêu đương, kết hôn hay sinh con với ai thì là quyền quyết định của cô ấy, tại sao vợ anh lại xoắn xuýt hết cả lên vậy?
- Bà xã, dù rằng cô ấy là bạn em, nhưng em cũng không thể xen vào chuyện cô ấy sinh con chứ?
- Ai xen vào chuyện cậu ấy sinh con. Nhưng anh không biết sao? Minh Triết và cậu ấy từng… Họ từng xảy ra quan hệ đó, có khi nào đứa bé đó là con của chú ấy không?
Nghe đến đây, Tiêu Trọng Triết liền khựng lại trong giây lát… Thật ra không phải không có khả năng…
#Yu~