Cư Mộc Nhi và Tô Tình ôm nhau, rúc vào góc xe, không dám thở mạnh vì trên xe vẫn còn một người đàn ông khác.
Tên cầm đầu hung ác kia ngồi đối diện hai người. Hắn để ria mép, nhìn không rõ mặt nhưng mày rậm mắt trừng nhìn cực kỳ hung ác. Tay hắn cầm dao găm, hai cô nương sợ không dám lên tiếng. Trong toàn bộ hành trình, Cư Mộc Nhi và Tô Tình hoàn toàn không dám nói lời nào.
Xe ngựa không to, hai cô nương và một đại hán cùng ngồi có vẻ cũng chật. Tên cầm đầu lộ vẻ tà ác, ánh mắt không đứng đắn cùng ngôn ngữ độc địa khiến hai cô nương sợ run lên.
Tô Tình ôm Cư Mộc Nhi, quay lưng chắn ánh mắt tên cướp nhìn Cư Mộc Nhi. Tranh thủ cơ hội, Cư Mộc Nhi lặng lẽ viết lên tay cô ấy: nhớ đường.
Tô Tình cố gắng bình tĩnh, bí mật véo tay Cư Mộc Nhi, ý bảo mình rõ rồi.
Xe ngựa là loại đơn giản, giữa các phiến gỗ ghép có khe hở. Tô Tình vừa ôm Cư Mộc Nhi vừa nhìn ra phía ngoài.
Tô Tình chăm chú nhìn. Cô phải biết các cô bị đưa đi đâu, nếu gặp may thì có thể tìm cơ hội chạy trốn.
Xe đi được khoảng nửa canh giờ, rẽ nhiều lần rồi lên núi.
Đường lên núi gồ ghề, xe ngựa đi được một nửa cũng không đi tiếp được nữa. Tên cầm đầu thô lỗ mở cửa xe, sau đó kéo Tô Tình ra ngoài.
Tô Tình và Cư Mộc Nhi hét toáng lên, không chịu thả tay nhau ra, cuối cùng hai người bị lôi kéo, ngã trên mặt đất.
Các đại hán kia xuống ngựa, ba người đưa ngựa vào trong rừng. Tô Tình nhìn, đoán rằng trong đó có nơi bí mật giấu ngựa.
Lúc này, xe ngựa đi vòng vòng rồi xuống núi. Tên cầm đầu kéo Cư Mộc Nhi lên, Tô Tình vội vàng bò dậy ôm lấy nàng.
Tên kia lạnh lùng nhìn Tô Tình, cười quái dị, thả Cư Mộc Nhi ra rồi hét lên: “Các anh em, đi.”
Mấy tên kia chia làm hai nhóm, một đi trước, một đi sau, hai cô gái bị kẹp ở giữa, tất cả cùng lên núi.
Cư Mộc Nhi bị mù nên đi rất chậm, chân hay bị vấp vào đá trên đường. Mấy tên đi sau thường hay đẩy nàng tiến lên.
Nàng cắn môi, cố gắng tiến bước, tay nắm chặt gậy trúc không dám buông ra, chỉ sợ một khi mất gậy trúc thì mấy tên này chắc sẽ không tìm lại giúp nàng.
Tô Tình kéo nàng, vừa đi vừa cố gắng nhớ kỹ đường.
Cả đám đi hơn nửa ngày, rốt cục cũng vào sâu trong rừng. Các tên cướp gạt những bụi cây dày ra, căn phòng trơ trọi bụi bặm xuất hiện trước mắt mọi người.
Cư Mộc Nhi không thấy, chỉ chăm chú nghe động tĩnh để đuổi kịp mọi người. Tô Tình nhìn ngôi nhà kia mà cảm thấy tuyệt vọng: một nơi kín đáo thế này, làm sao người cứu các cô có thể tìm được?
Cư Mộc Nhi và Tô Tình bị áp giải vào phòng, còn lúc này, Long Nhị ra khỏi Đinh phủ.
Hắn ra ngoài, thản nhiên nhìn về phía con ngõ đối diện trong chốc lát, sau đó săm soi người gác cổng của Đinh phủ, cuối cùng lên ngựa đi.
Trong Đinh phủ, Đinh Thịnh đen mặt, giận dữ vô cùng. Đinh Nghiên San che mặt khóc ầm ĩ.
Đinh Thịnh chửi ầm lên: “Khóc cái gì mà khóc, đúng là đồ vô dụng!”
“Sao hắn có thể nói xấu con như thế, sao con lại làm loại chuyện như vậy? Sao hắn có thể nghĩ con như vậy?” Đinh Nghiên San càng nghĩ càng giận càng thương tâm.
Đinh Thịnh bị Long Nhị đùng đùng đến cửa, còn sỉ nhục ông ta, ông ta đang đầy bụng lửa giận, giờ con gái khóc lại càng khiến ông ta điên tiết: “Không phải mày không làm được, mà mày là đồ ngu! Sinh ra mấy đứa có tác dụng gì? Chỉ gây phiền toái cho bố!”
Đinh Nghiên San giật mình, ngẩng đầu nhìn Đinh Thịnh. Đinh Thịnh lại mắng: “Quay về phòng đi, đừng ở đây làm phiền.”
Đinh Nghiên San cắn môi, không dám khóc to, rồi rưng rưng chạy về phòng.
Người hầu bước đến, nhỏ giọng báo: “Long Nhị gia tự mình tới, vừa rồi cũng tự đi. Bên cạnh không có ai khác.”
Đinh Thịnh bước loanh quanh, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, phất tay cho người hầu đi xuống.
Còn Long Nhị tiếp tục đi đến Vân phủ.
Vân phủ nằm ở góc đường, có hai người bán rong đang rao hàng. Lúc đi qua, Long Nhị liếc mắt, hai người đó vẫn vẫy tay rao hàng. Long Nhị không quay đầu, cũng không nhìn họ, cứ thế đi thẳng đến Vân phủ.
Vân Thanh Hiền cũng mới nhận được tin Cư Mộc Nhi bị cường đạo bắt đi. Anh ta đang bảo với Đinh Nghiên Hương rằng mình phải ra ngoài, dẫn người đi tìm Cư Mộc Nhi thì người gác cổng báo tin Long Nhị gia đến. Vân Thanh Hiền nhíu mày, bảo người hầu mời hắn vào.
Long Nhị bước vào. Vân Thanh Hiền cũng không khách sáo, vội vàng nói: “Nhị gia đến vì chuyện Cư cô nương bị bắt đi? Ta vừa nhận được tin tức, đang định triệu tập người đi tìm.”
Long Nhị cũng chẳng khách khí, nói thẳng: “Ngươi có biết tung tích của nàng không?”
Ý tứ chỉ trích trong lời nói của Long Nhị cũng khiến Vân Thanh Hiền bất ngờ, trong lòng bài xích, lạnh nhạt nói: “Còn chưa kịp dẫn người đi lục soát nên không biết.”
Long Nhị lạnh lùng hỏi: “Có đầu mối không? Vân đại nhân định chạy đi đâu tìm?” hắn tỏ vẻ châm chọc rất rõ ràng.
“Long Nhị gia!” Vân Thanh Hiền cũng không tỏ ra dễ chịu, “Long Nhị gia nói chuyện như vậy là nghi ngờ ta có liên quan đến sự việc sao?”
“Vân đại nhân đã có kinh nghiệm xử án, chắc cũng hiểu rõ. Cứ có phạm tội chắc chắn có động cơ. Như ta thấy, Vân đại nhân bị Mộc Nhi từ hôn cũng là một chuyện mất mặt, thẹn quá hóa giận nên cho người bắt Mộc Nhi cũng hợp lý nhỉ?”
Đây rõ là nói thẳng anh ta làm chuyện này. Vân Thanh Hiền sa sầm, chưa mở miệng, Đinh Nghiên Hương đã nổi giận đùng đùng: “Ngươi đừng ngậm máu phun người. Tướng công ta không làm chuyện như vậy. Nhị gia không có bằng chứng, sao lại đến đây thị uy?”
“Anh ta không làm, vậy còn cô?” Long Nhị quay sang, lạnh lùng nhìn Đinh Nghiên Hương, cái nhìn như thiêu như đốt, “Ban đầu cô ép hôn Cư Mộc Nhi, còn dùng tính mạng của người nhà nàng ấy để đe dọa phải không? Sau khi ép hôn không được, cô tìm hai bà mối đến lừa đảo. Chuyện không thành nên cô ghi hận nhỉ? Hôm nay Mộc Nhi bị bắt đi, biết đâu lại là hành động uy hiếp của cô chứ?”
Đinh Nghiên Hương tím mặt, nhưng Long Nhị lại nói trúng tim đen của cô ta, cô ta không biết phải phản ứng thế nào.
Thật ra Vân Thanh Hiền vốn không hợp Long Nhị, chuyện Long Nhị đoạt được Cư Mộc Nhi khiến hắn vô cùng hận. Hôm nay, Long Nhị lại đến cửa nhà hắn, nói những lời vô sỉ, hắn không thể nhịn thêm được nữa.
Hắn siết tay, hít sâu vài lần, cuối cùng cố nén lửa giận, chỉ bình tĩnh quát thẳng vào mặt Long Nhị: “Cút!”
Long Nhị không hề lúng túng, lạnh lùng nhìn vợ chồng họ, cười: “Lần này là ta đến cửa nhà ngươi nói, cứ chờ đấy!”
Long Nhị ra khỏi Vân phủ, nghênh ngang rời đi.
Trong Vân phủ, Đinh Nghiên Hương ôm mặt khóc nghẹn ngào: “Tướng công, là ta không tốt… là ta làm chuyện ngu xuẩn, nếu không phải lúc đó ta mê muội đến cái nhà ấy, hôm nay chàng sẽ không bị người ta nhục mạ…”
Vân Thanh Hiền cắn răng không nói, lúc lâu sau mới thở dài, phất tay: “Thôi thôi, hôm nay nói thì có ích gì?”
Đinh Nghiên Hương rưng rưng nước mắt, không nói gì nữa.
Vân Thanh Hiền nhìn cô ta vài lần, cuối cùng không đành lòng, lau nước mắt cho cô ta: “Ta ra ngoài.” Nói xong đi luôn.
Đinh Nghiên Hương nhìn bóng lưng anh ta, cắn chặt răng.
Rời Vân phủ, Long Nhị lại đến phủ nha.
Thiết tổng quản đang thăm dò tin tức ở đó. Thấy Long Nhị, ông ta bước lên thông báo: “Nhị gia, phủ nha nhận báo án. Hôm nay, ngoài Cư cô nương, còn có một cô nương khác gặp cướp ngoài thành. Có điều địa điểm hoàn toàn khác, Cư cô nương ở đông, cô nương kia ở tây. Kẻ cướp còn rêu rao là phải vào thành tìm thêm cô nương khác. Phủ doãn đại nhân đã hạ lệnh dốc toàn lực tra xét, đồng thời tăng cường đề phòng trong thành. Vụ án dính đến sơn tặc trước kia cũng lấy được rồi, nhưng đại nhân nói tất cả đã kết án, sào huyệt cũng bị phá hủy, có lẽ viện trợ không lớn. Vì thế án này không rõ địa điểm.”
Long Nhị không biểu lộ gì, chỉ trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu. Hắn vào phủ nha, bái kiến phủ doãn Khâu Nhược Minh, tự mình gây áp lực với ông ta, yêu cầu dốc toàn lực tìm Cư Mộc Nhi.
Trong vụ án Chu Phú lần trước, Khâu Nhược Minh có ấn tượng rất tốt với Cư Mộc Nhi nên lập tức nói rằng nhờ Cư Mộc Nhi mới có thể tìm được thủ phạm, vì thế ông ta rất biết ơn, nhất định sẽ dốc sức tìm kiếm tung tích của nàng.
Long Nhị và Khâu Nhược Minh cùng thu xếp ổn thỏa rồi hắn cáo từ về phủ.
Thiết tổng quản thấy hắn hoàn toàn không tỏ thái độ, cứ như mất hồn, lòng hơi lo lắng. Ông nhìn anh em Long gia lớn lên thì Long Nhị là khôn ngoan nhất, tính tình cũng khó hiểu nhất. Khi hắn bực mình lại cười, buồn thì lạnh lùng, cũng hay châm chọc đùa cợt nhưng như lúc này, không thể hiện gì cả thì cũng hiếm thấy.
Thiết tổng quản nghĩ mãi đến giờ Nhị gia mới chịu thành thân, không ngờ gặp biến cố. Chuyện thế này, nếu Cư cô nương bất hạnh thì phải chịu khổ và chết, nếu may mắn thì còn sống nhưng sợ là không giữ được sự thuần khiết. Bên ngoài, mọi người đồn đại những lời khó nghe, dù hôm nay cứu được Cư cô nương về thì nàng ấy sẽ thế nào? Hôn sự này phải làm sao bây giờ?
Long Nhị xuống ngựa, bước vào gia môn. Thiết tổng quản theo sau, không biết phải làm sao để hắn thoải mái. Long Nhị đang đi bỗng dưng quay đầu lại, nói: “Nàng không có chuyện gì.”
Thiết tổng quản bất ngờ, há to mồm, không biết nói gì.
Long Nhị vẫn ngơ ngẩn, nói thêm: “Nàng sẽ đợi ta đi cứu nàng, nàng không có chuyện gì.”
Thiết tổng quản mấp máy môi, muốn nói “Đúng vậy” nhưng lại nghĩ không nên nói dối hắn, nhỡ tình thế không như hắn kỳ vọng thì có thể tổn thương sẽ lớn hơn.
Long Nhị lại nói: “Nàng không có chuyện gì, ngươi không biết nàng thông minh thế nào đâu, nàng sẽ đợi ta.”
Thiết tổng quản nhìn hắn như vậy thì khóe mắt cay cay, suýt thì rơi nước mắt. Long Nhị không để ý đến ông ta, đi vào phía trong.
Lý Kha bước lên nói: “Đã cho người đi theo hướng xe ngựa, tuy nhiên có nhiều ngã rẽ, tạm thời chưa có tin tốt.”
“Đinh phủ và Vân phủ có động tĩnh gì không?” Long Nhị hỏi. Hôm nay hắn đến tận nơi cho bọn họ một trận, bình thường phải có phản ứng ngay mới đúng.
“Vân đại nhân ra ngoài, đến Hình bộ triệu tập người rồi nhanh chóng ra ngoài, hình như tìm người thật. Thám tử đã đi theo sát. Còn hai người đang theo dõi Vân đại nhân sát sao. Đinh phủ hoàn toàn không có động tĩnh.”
Long Nhị ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tìm một cơ hội bắt Đinh Nghiên San đi, giam cô ta vào một gian. Cường đạo đã nói phải vào thành tìm cô nương, chúng ta lại giúp chúng gây chuyện. Dù Đinh phủ hay Vân phủ làm, Đinh Nghiên San mất tích, để xem bọn chúng làm thế nào.”
Lý Kha đáp lời, ra ngoài thu xếp.
Long Nhị ngồi xuống, đưa tay về phía Thiết tổng quản: “Hồ sơ vụ án đâu?”
Thiết tổng quản vội vàng đưa hồ sơ ra, Long Nhị lật giở từng trang một, vừa xem vừa thờ ơ hỏi: “Lão tam có tin tức gì không?” Thuộc hạ đứng bên nhanh chóng trả lời không có.
Long Nhị lại hỏi: “Thám tử bên hoa lâu kia đã được dặn dò kỹ chưa? Loại cướp gái này hay khoe khoang khoác lác, có lẽ hoa nương sẽ có đầu mối, mấy xướng nương có thể cũng nghe được.” Thuộc hạ trả lời đã dặn dò hết rồi nhưng không có đầu mối.
Long Nhị nghe xong, cho người đi rồi lại ngồi ngây ngô, sau đó tiếp tục cúi đầu xem hồ sơ. Thiết tổng quản nhìn động tác cứng ngắc của hắn mà thầm thở dài, phái gã sai vặt mang ấm trà nóng lên cho Long Nhị, còn ông ta tự mình ra ngoài tiếp tục chỉ đạo việc tìm người.
Long Nhị xem xong hồ sơ lại mở bản đồ kinh thành ra xem xét cẩn thận. Lúc này có một thám tử chạy về, kêu to: “Nhị gia, Đinh cô nương bị bắt đi rồi.”
Long Nhị nhướng mày: “Ai?”
“Có hai người mặc đồ vận hàng,” thám tử đáp, “Bọn ta đã an bài xong xuôi, chờ cơ hội vào Đinh phủ thì thấy Đinh cô nương chạy từ trong ra, vừa chạy vừa khóc, có một nha hoàn đi cùng. Hai người bọn họ có lẽ đi về phía Vân phủ. Bọn ta định ra tay thì có hai đại hán đánh xe ngựa qua. Bọn chúng thấy Đinh cô nương thì xông ra đánh ngất rồi cho vào bao bố, ném lên xe. Chúng quay đầu xe, ra cổng phía đông, chạy ra ngoài thành.”
“Đi theo chưa?”
“Đã đi theo,” thám tử gật đầu, “Nhị gia yên tâm, các anh em biết nặng nhẹ, chắc chắn không sơ suất. Bọn chúng đi về phía đông, Lý gia tự mình dẫn người theo, ta vội về báo cho Nhị gia.”
Long Nhị gật đầu, lại cúi đầu xem.
Ầm!
Bàn tay hắn vỗ lên bản đồ phía đông ngoài thành.