“Lại là đồng hương?”
“Có điều trước kia Sử Trạch Xuân và Trác Dĩ Thư chưa bao giờ cùng xuất hiện. Tính theo tuổi thì khi Sử Trạch Xuân rời thôn Mai Lâm, Trác Dĩ Thư mới hai tuổi. Hơn nữa, người già trong thôn cũng nói Lý Đông Vượng là người kiêu ngạo, ít khi giao du với người trong thôn, lại càng không nói chuyện với Trác gia. Nhưng thật ra ông ta thường hay đến một miếu nhỏ ở đó, đọc sách chơi cầm. Nổi danh quái nhân trong thôn. Vì thế người già trong làng mới nhớ rõ ông ta.’
“Huyện? Về Huyền Sơn?”
“Đúng. Đó là quê của Vân Thanh Hiền. Lai lịch của anh ta thật ra ai cũng biết.”
Cư Mộc Nhi nghe Long Nhị nói thì thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế.”
Long Nhị nghe nàng nói vậy, cười một tiếng. Phản ứng của nàng và phản ứng của hắn giống nhau như đúc. Hắn nói: “Thế nhưng, khi Lý Đông Vượng rời thôn Mai Lâm, Vân Thanh Hiền chưa ra đời.”
“Bố mẹ Vân đại nhân đâu?”
“Lý Kha đã điều tra. Không có ai nhớ về người của Vân gia. Hơn hai mươi năm trước, ở đó vẫn là thị trấn, không thể biết rõ từng người như thôn Mai Lâm được.”
“Tướng công, hay chàng để ta đến tận nơi xem đi.”
“Nàng nói cái gì?” Long Nhị phũ phàng cốc đầu nàng.
“Những gì người của Lý hộ vệ tìm được là chuyện cũ. Hai mươi năm trôi qua, cảnh còn người mất, nhưng dù là Sử Thượng thư hay Vân Thanh Hiền thì bọn họ cũng là người yêu cầm. Chắc chắn ở vùng lân cận sẽ có người cùng học cùng chơi với họ. Ta từng nghe Vân đại nhân chơi cầm, cũng biết từ khúc lúc lâm chung của Sư tiên sinh, nếu có thể về Huyền Sơn để trò chuyện với các cầm sư ở đó, trao đổi cầm kỹ, biết đâu lại có thể tìm kiếm được thêm tin tức.”
“Nàng từng nghe Vân Thanh Hiền chơi cầm?” Long Nhị nắm bắt trọng điểm.
“Khi đó Vân đại nhân thường tới thăm, anh ta cũng có hứng thú với cầm, vì thế chúng ta có trao đổi một chút…”
“Nàng lại chơi cầm mua vui với tên đàn ông khác!” Long Nhị đứng lên bước qua bước lại, tỏ vẻ không vui.
Cư Mộc Nhi thản nhiên đáp: “Tướng công, đàn ông nông cạn đến hoa lâu, vừa uống rượu dùng bữa vừa nghe hoa nương trổ tài góp hứng, đó mới là chơi cầm mua vui. Còn bọn ta trao đổi tập trung vào thủ pháp tài nghệ.”
Long Nhị cứng họng. Được rồi, kẻ chơi cầm mua vui là hắn, trao đổi cầm kỹ là nàng và Vân Thanh Hiền. Đúng là làm người ta căm tức.
Cư Mộc Nhi tỏ ra không sợ hắn giận, còn bồi thêm một câu: “Thật ra ta cũng muốn trao đổi với Nhị gia, có điều không có cơ hội.”
Không có cơ hội? Vẫn châm chọc gia!
Long Nhị lôi ghế, đặt mông ngồi xuống: “Trao đổi thì không cần, gia thích mua vui hơn.”
Cư Mộc Nhi cười cười: “Tửu lượng ta tốt.”
“Không tốt cũng không sao. Rượu thì gia uống, cầm thì nàng chơi.”
“Chơi cầm làm tướng công vui vẻ thì có thể về Huyền Sơn không?”
“Không thể.”
“Đối với người mê cầm, có thể nghe tiếng cầm ra nhiều điều.”
“Không chỉ có mỗi nàng hiểu.”
“Ngoài ta, trong Long phủ này có mỗi Bảo nhi hiểu thôi. Chẳng nhẽ Nhị gia định để Bảo nhi đi?”
Long Nhị lườm nàng. Nói hắn không hiểu cũng không sao, lại lôi cả nhà hắn ra. Mặc dù là lời nói thật nhưng không thể làm mất mặt nhà chồng như thế. Vợ của hắn càng ngày càng to gan. Hơn nữa, còn dám nói Bảo Nhi hiểu. So về tài năng, hắn dám cuộc hắn giỏi hơn Bảo Nhi nhiều.
Cư Mộc Nhi không cần Long Nhị nói ra cũng biết vẻ mặt của hắn hiện giờ. Nàng cố nhịn cười. Nụ cười kia rơi vào mắt Long Nhị, hắn chọc trán Cư Mộc Nhi: “Lại quấy rối.
“Ta không quấy rối, ta muốn tìm ra sự thật, để già trẻ lớn bé cả nhà bình an.”
Lời này là lời của hắn. Long Nhị cảm thấy lòng ấm áp. Hắn cầm tay nàng, nghiêm túc nói: “Chính vì thế nên nàng không thể đi. Giờ đây, nàng làm gì cũng bị theo dõi sát sao. Việc về Huyền Sơn quá lộ liễu, sẽ rút dây động rừng. Nàng cứ ở Long phủ, đóng cửa không ra mới là cách đối phó tốt nhất. Chuyện nàng nói ta hiểu, có một người hiểu cầm đi thăm dò là tốt, ta cũng nghĩ đến rồi, vì thế ta để Lâm Duyệt Dao đi.”
“Duyệt Dao cô nương?”
“Cô ấy biết đây là vụ án về Sư Bá Âm, có liên quan đến cái chết của Hoa Nhất Bạch, vì thế sẽ dốc lòng giúp đỡ. Nàng đừng lo lắng, cô ấy được Hoa Nhất Bạch hướng dẫn, đương nhiên sẽ nghe ra được. Hơn nữa, cô ấy đã chung sống với Nhã Lê Lệ một thời gian, cũng biết qua từ khúc nàng đã chơi cho Nhã Lê Lệ nghe. Cô ấy mất tích đã lâu, không ai đề phòng, thám tử của Hình bộ cũng không điều tra đến. Cô ấy đi ổn hơn nàng nhiều.”
Cư Mộc Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Chàng nói có lý.”
“Đương nhiên là có lý,” Long Nhị được khen, lập tức vênh váo, “Gia lập kế hoạch, đương nhiên phải kỹ càng. Lúc trước là ta quá chủ quan nên mới để nàng gặp nguy hiểm. Nàng tin ta, ta nhất định sẽ không để ai làm nàng bị thương.”
“Còn Long phủ nữa.”
“Đó là đương nhiên, dù là nàng hay Long phủ, ta cũng sẽ bảo vệ thật tốt.”
Cư Mộc Nhi cười cười, đột nhiên nói: “Nếu như thế, Nhị gia đưa cầm phổ cho Duyệt Dao cô nương đi. Có cầm phổ trong tay, cô ấy cũng sẽ tìm hiểu được cặn kẽ hơn.”
“Cầm phổ nào cơ?”
“Là từ khúc tuyệt thế lúc lâm chung của Sư tiên sinh.”
“Nàng có?”
“Ta có, nhưng giấu rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở trên tay tướng công.”
“Ta chẳng giúp nàng giấu cầm phổ nào hết.” Long Nhị nói xong thì khựng lại. Hắn nghĩ… trên tay hắn có cầm phổ, nhưng…
“Khi đó, nàng chọc ta, đưa ta cầm phổ của trẻ con, chính là cái từ khúc gây ầm ĩ đó?”
“Đó không phải là từ khúc gây ầm ĩ gì cả. Ta đã tốn rất nhiều công sức, viết lại nó dưới dạng đơn giản hơn, sau đó lại kẹp vào cầm phổ cho trẻ con. Nếu liếc mắt nhìn thì không nhận ra, nhưng ai biết từ khúc sẽ nhận ra ngay. Chàng đưa cầm phổ cho Duyệt Dao cô nương, để cô ấy xem lại, cứ hai trang là đến một đoạn. Cô ấy biết từ khúc, vì thế sẽ nhận ra mánh khóe trên cầm phổ.”
Long Nhị trợn mắt há mồm: “Nàng dám đưa vật chứng đến đây từ sớm?”
“Bởi vì tướng công không hiểu cầm, hoàn toàn không liên quan đến vụ án đó. Hơn nữa, không ai điều tra Long phủ, đặt ở chỗ tướng công sẽ an toàn.”
“An toàn?” Long Nhị cao giọng, “Nàng không sợ ta sẽ xé sao?”
“Tướng công trộm gậy trúc của ta rồi trả về, không vứt đi. Ta tặng tướng công cầm, tướng công không đập. Vì thế, ta nghĩ… ta đưa cầm phổ cho tướng công, tướng công cũng sẽ giữ.”
“Hay là…” Long Nhị muốn bổ đầu vợ mình ra xem có gì trong đó, còn giả bộ gì nữa, “Hay là ta xé thật luôn, xem nàng tính thế nào?”
“Thỏ khôn có ba hang, vậy đương nhiên không chỉ có một quyển cầm phổ. Sau cái chết của Nhất Bạch huynh, ta rất sợ. Từ trước khi mù, ta đã làm ba bản cầm phổ, để chúng ở nơi an toàn, mong rằng đến ngày nào đó, có quý nhân xuất hiện, cầm phổ sẽ lại phát huy tác dụng. Nếu tướng công xé thật thì ta vẫn còn hai bản. Nếu tướng công không xé, ta lại chết bất ngờ, nếu có người điều tra nguyên nhân cái chết, người đó sẽ tìm tướng công. Khi đó, chuyện ta và tướng công cãi vã cả thành đều biết. Người nào để ý hẳn sẽ hỏi xem ta đã đưa đến phủ của tướng công cái gì. Nếu ông trời đã định, việc này có thể sẽ giúp giải oan, cầm phổ lại nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Cố gắng của nàng cũng nhiều đấy.” Long Nhị rất không vui. Hắn vốn nghĩ cầm phổ đó là vật đính ước, hóa ra lại bị vợ hắn lợi dụng.
“Tướng công,” Cư Mộc Nhi nhẹ nhàng gọi hắn, kéo tay hắn. Long Nhị đưa tay cho nàng kéo: “Khi đó, Bảo Nhi học cầm, ta cũng đã đi kiểm tra, tướng công không ném đi.”
“Hai bản còn lại đang ở đâu?”
“Một bản ở cầm thất. Ta chia ra, ghép chung vào với một quyển cầm phổ khác rồi nối liền thành một tập bình thường. Trước sau cũng tạm hợp nhau. Ta đã làm ký hiệu trên từng bản, quyển nào cũng có trừ phần không phải, tờ nào về cầm phổ đó cũng có, người thường khó phân biệt.”
Long Nhị nghe mà ngây ngẩn. Quá nhiều tâm tư.
“Vì thế ai mượn nàng cũng không lo.”
“Lo chứ, có điều nếu ta tỏ ra lo lắng, e là sẽ bị phát hiện. Hôm nay, cầm thất của ta đã cháy rụi, cầm phổ đó đã mất.” Lời nói thể hiện sự tiếc nuối. Bao nhiêu công sức, sợ là không còn nữa.
Long Nhị suy nghĩ. Không nói đến cầm thất đó, nhỡ nàng mua được cây cầm tám ngàn tám vạn tám lượng vàng kia, rồi nó bị đốt mất, vậy còn phải tốn bao nhiêu?
Long Nhị nhanh chóng đổi chủ đề: “Còn bản nữa thì sao? Nàng chôn xuống đất à?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Giấu thế cũng vậy. Quyển khác ta gửi bạn, đáng tin.”
Bạn, đáng tin? Long Nhị lập tức nghĩ đến cái tên Trần Lương Trạch.
Cư Mộc Nhi cũng cười: “Không phải A Trạch.”
Long Nhị hơi ngại ngùng. Nương tử tâm ý tương thông khiến hắn rất vui, nhưng đôi khi cũng thật để ý quá mức.
Cư Mộc Nhi nói tên một người. Long Nhị kinh ngạc nhíu mày.
Long Nhị nhớ rằng trước kia, mình muốn lấy nàng là vì muốn nàng biết tài trí của hắn, không ngờ càng ở chung, hắn phát hiện ra nàng càng thông minh. Hắn không khỏi vừa hận kẻ đã hạ độc làm hại hai mắt nàng. Nếu nàng không mù thì còn tuyệt vời đến nhường nào.
Cư Mộc Nhi không về Huyền Sơn theo sắp xếp của Long Nhị. Nàng ở trong Long phủ, không ra khỏi cửa. Cư phụ bắt đầu tu sửa quán rượu. Đêm đó, hai tên trộm bị nha phủ xử tội, bắt giam chờ chém.
Dường như tất cả đều thuận lợi. Chỉ có Hình bộ, Long Nhị và Long Tam biết: bọn họ chuẩn bị làm chuyện lớn.
Tháng Ba, tháng trước kia Sư Bá Âm bị xử chém. Hoàng đế mượn việc quán rượu bị đánh lén ban đêm để làm văn, lại trùng hợp với việc kinh thành có chuyện không yên, thế nên Hoàng đế nổi cáu lúc lâm triều, nói rằng suốt ba năm ông đăng cơ, quốc thái dân an, vậy mà liên tiếp bao nhiêu vụ việc xảy ra, rõ ràng là quan phủ làm việc không đủ chăm chỉ.
Thế là có lệnh cưỡng chế, yêu cầu Hình bộ nghiêm tra nghiêm trị, phải kiểm tra lại tất cả các vụ án một cách rõ ràng, các phủ các huyện cần phải xử lý nghiêm khắc, tất cả các vụ án lớn phải báo lại triều đình.
Hoàng thượng thể hiện Long uy, mấy viên quan vốn chây ì không chuyên cần phải giật cả nảy, vội vã lên tinh thần ứng phó.
Phủ nha cẩn thận lo liệu, từng vụ án lớn còn tồn đọng, không phá được đều báo lại cho Hình bộ. Hình bộ cũng rối ren, không rảnh rỗi. Vốn Đinh Thịnh là kẻ nhìn người làm việc, rất nhiều chuyện đẩy vào ông ta, người ông ta che chở đều được mắt nhắm mắt mở cho qua. Đương nhiên ông ta cũng thu được lợi ích từ đó. Hôm nay Hoàng thượng bỗng dưng thể hiện Long uy, khiến ông ta trở tay không kịp, rất nhiều chuyện phát sinh. Ngày ngày ở Hình bộ, ông ta phải uốn nắn thuộc hạ phe phái của mình, đồng thời che đông chắn tây, để không bị lộ.
Thật ra cũng không nhiều việc lắm. Những chuyện trước đây ông ta lo liệu đương nhiên là đã làm khá sạch sẽ, tuy nhiên mọi người ào vào phía ông ta. Lần này, dường như tất cả không tự hẹn mà cùng đến, đều tìm ra điểm yếu của ông ta. Mà từng việc một thì có thể giải quyết xong xuôi êm đẹp, chứ tất cả cùng nhảy ra khiến ông ta không được dễ dàng. Hơn nữa, mấy mật thám Hình bộ nuôi riêng còn liên tiếp gặp chuyện không may.
Đinh Thịnh đã nuôi mật thám từ rất sớm, coi như âm thầm phạm luật. Nhưng ông ta không có ý định mưu phản, chỉ muốn bảo đảm quyền thế của mình. Bây giờ, căn cơ của Hoàng triều quá sâu, ông ta không làm gì được, cứ giữ được cái ghế Thượng thư này là tốt rồi. Một Thượng thư thôi, ông ta cũng vẫn có thể xoay sở được.
Ông ta nắm được từng động tĩnh trên giang hồ và triều đình, tiêu diệt những kẻ muốn gây bất lợi cho mình. Phe phái ngày càng ổn định, người làm việc cho ông ta ngày càng nhiều. Cứ thế, nhiều năm qua, chưa bao giờ ông ta phạm sai lầm nào to lớn.
Thậm chí ông ta còn tìm được nhiều kế sách hay hơn.
Trong đó, có một kế thế này: ông ta vì triều đình mà lao tâm khổ tứ, cống hiến vô cùng. Hồ sơ của ông ta chồng chất, cái nào cũng nói rằng ông ta không tư tham, thân phận công khai, nếu không làm thì triều đình sẽ gặp tổn thất. Ông ta là một người mặc kệ chỉ trích của thiên hạ, chỉ thuần phục triều đình.
Ngoài ra, ông ta còn một con đường máu. Vân Thanh Hiền là con rể ông ta, những chuyện thế này đều qua tay anh ta. Nếu chuyện bị vạch trần, vậy ông ta sẽ đẩy Vân Thanh Hiền ra thí. Không phải Vân Thanh Hiền thì những kẻ khác chết không thuyết phục bằng. Mọi chuyện ông ta đã nghĩ xong hết.
Đinh Thịnh sợ bị bại lộ. Dù ông ta rất tin những thám tử của mình, nhưng không bức tường nào không lọt gió. Ông ta chờ.
Cuối cùng chuyện ông ta lo lắng cũng đã đến, có điều lại đến theo cách hoàn toàn khác với Đinh Thịnh tưởng tượng.
Ông ta cho rằng sẽ có triều thần tố cáo mình trên triều, cáo trạng với Hoàng thượng.
Thế nhưng không có. Tất cả rất bình yên.
Nhưng thám tử của ông ta bị giết từng người từng người một.
Ông ta nuôi thám tử riêng, họ lại bị kẻ khác lén lút giải quyết. Bọn họ không định gây sự công khai. Điều này khiến Đinh Thịnh rất phẫn nộ, bởi vì ông ta không có cách giải quyết. Ông ta không thể dùng thế lực nổi của mình để xử lý, không chỉ sợ người ta vạch trần, mà còn chính là chưa đánh đã khai.
Không thể là người trong triều làm. Làm thế này không có ích gì với họ. Hơn nữa, ông nghĩ cẩn thận thì đối thủ trong triều của ông ta, không ai có thế lực như vậy.
Đinh Thịnh biết ai làm việc này.
Là Long Nhị, là Long phủ.
Trong lúc Đinh Thịnh đang liều mình muốn thoát khỏi khó khăn, còn có người nữa cũng đang suy nghĩ.
Đó là Đinh Nghiên Hương.
Mấy ngày nay, Hình bộ rối ren, Vân Thanh Hiền thường ở Hình bộ, lúc về nhà cũng đã tiều tụy, luôn cau mày. Cô ta hỏi có chuyện gì, anh ta chỉ trả lời rằng Hoàng thượng ra lệnh điều tra án tăng cường, anh ta mệt mỏi.
Nhưng Đinh Nghiên Hương cũng là kẻ thông minh. Việc điều tra án không thể biến tướng công cô ta thành như vậy. Có vụ án giết người nguy hiểm khó khăn vô cùng, anh ta cũng không như vậy. Hỏi cho kỹ thì biết rằng Hình bộ có nuôi mật thám riêng, mà việc này lại có người khác biết. Chẳng còn mấy ngày nữa sẽ vỡ lở.
Vân Thanh Hiền không nói thêm, Đinh Nghiên Hương cũng hiểu. Mấy chuyện xấu này xưa nay Đinh Thịnh đều đẩy cho Vân Thanh Hiền. Lúc này đây, nếu có chuyện xảy ra, người đứng mũi chịu sào e sẽ là Vân Thanh Hiền.
Đinh Nghiên Hương sốt ruột. Vân Thanh Hiền nói với cô ta rằng xưa nay Đinh Thịnh không bao giờ làm chuyện không cẩn thận, ông ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Nếu chuyện không ổn, đương nhiên ông ta sẽ tìm kẻ chết thay.
“Không ổn?”
“Ông ta đã tìm được lý do thoát tội. Tỷ như nuôi mật thám là vì trung thành, những mật thám này đã làm nhiều việc lớn mà Hoàng thượng không biết. Nhưng ta đã thử tìm ở Hình bộ, không có hồ sơ.”
“Những thứ đó đương nhiên ông sẽ không để ở Hình bộ mà để ở nhà.” Đinh Nghiên Hương cắn răng, “Ngày mai ta về nhà mẹ đẻ, tìm chút xem sao.”
Hôm sau, nhân lúc Đinh Thịnh đến Hình bộ làm việc, Đinh Nghiên Hương về nhà mẹ đẻ.
Lúc về Đinh phủ, Đinh Nghiên Hương thấy Đinh Nghiên San đang thêu khăn vuông. Cô ta cười, trêu Đinh Nghiên San rằng bây giờ muội muội đã hiểu chuyện rồi, ngoan ngoãn luyện nữ hồng. Hai tỷ muội trò chuyện một hồi đến giờ ăn ngọ thiện. Sau đó Đinh Nghiên Hương nói cô ta mệt mỏi, cần về phòng nghỉ.
Đinh Nghiên San cũng về phòng nghỉ ngơi, nhưng cô ta không ngủ được. Công tử Chu gia mà cô ta vô tình gặp vài lần đã đưa bái thiếp mời cô du hồ. Đinh Nghiên San khổ não vì chuyện này: cô ta không hẳn là thích Chu công tử, nhưng cũng không hẳn là không thích, nhưng cô biết giờ tên tuổi mình không ra gì, tuổi cũng không còn nhỏ, nếu còn cân nhắc thì chẳng ai buồn lấy.
Đinh Nghiên San rất muộn phiền, đứng lên ra hoa viên đi dạo. Đi đi lại lại, lại nhớ ra lần mình phát hiện hai tên cải trang hộ vệ trong Đinh phủ. Cô ta khẽ thở dài, cảm thấy rất lo lắng. Cô ta không hiểu nếu người khác mà phát hiện ra đó là bố mình thì sẽ cảm thấy thế nào, cô ta chỉ biết rằng cô ta rất sợ, tự ti, phẫn nộ, lại bất lực. Cô ta sao có thể lo liệu được? Cô ta chỉ có thể luôn luôn để ý, mong muốn nếu phát hiện ra được bố mình có ý định xấu với Cư Mộc Nhi thì đi nhắc nhở Cư Mộc Nhi một tiếng.
Đinh Nghiên San đứng trong góc khuất, đang ngây ngẩn thì Đinh Nghiên Hương đi qua. Đinh Nghiên San muốn gọi tỷ mình lại nhưng lại thấy vẻ mặt tỷ tỷ không bình thường. Theo bản năng, cô ta đi theo tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ lén lút vào thư phòng của Đinh Thịnh.
Thư phòng của Đinh Thịnh là cấm địa, trừ phi Đinh Thịnh cho phép, còn không thì không ai được vào. Ngay cả khi Vân Thanh Hiền đến thì cũng bàn chuyện ở thiên thính, ít khi vào thư phòng. Thế mà đang giờ nghỉ trưa, Đinh Nghiên Hương vào đây là sao?
Đinh Nghiên San đứng đó thật lâu mà không thấy Đinh Nghiên Hương ra. Cô ta đang nghi ngờ thì một hộ vệ vội vã chạy đến cửa thư phòng. Đinh Nghiên San hết hồn, sợ tỷ tỷ bị phát hiện, lại thấy hộ vệ kia khẽ gọi: “Tiểu thư, đổi đội hộ vệ tuần phủ, chuẩn bị qua đây.”
Đinh Nghiên Hương đi ra, kín đáo đưa cho hộ vệ kia một thỏi bạc. Hai người rẽ riêng ra, đường ai nấy đi, cửa thư phòng lại như trước.
Đinh Nghiên San sững sờ. Dù cô ta cũng là tiểu thư, thỉnh thoảng cô ta cũng thưởng cho hạ nhân một chút, nhưng trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện mua chuộc hộ vệ của bố mình. Mua chuộc để làm gì? Vào thư phòng để làm gì?
Đinh Nghiên San chờ hộ vệ tuần phủ đi rồi mới đi ra. Cô ta vào phòng Đinh Nghiên Hương. Dù Đinh Nghiên Hương đã gả đi nhưng Đinh phủ vẫn giữ lại phòng của cô ta.
Khi Đinh Nghiên San đến, nha hoàn trông viện nói tiểu thư còn đang ngủ trưa, nhưng Đinh Nghiên San không để ý mà vào thẳng trong phòng Đinh Nghiên Hương. Đinh Nghiên Hương đang mặc quần áo thường, ngồi trên giường, nhìn Đinh Nghiên San đến thì cười cười: “Ta nghe thấy tiếng muội. Đến giờ cũng nên đi rồi. Không phải nương vừa hỏi ta xem muội về chưa sao.”
Đinh Nghiên San nhìn tỷ tỷ, đột nhiên có cảm giác xa lạ vô cùng, tựa như trước đây, khi cô ta vừa nhìn thấy hai người hộ vệ kia, cô ta cũng có cảm giác đó về bố mình.
Đinh Nghiên Hương cười: “Sao thế, muội không vui?”
“Muội…” Đinh Nghiên San nhìn tỷ tỷ của mình cười, cuối cùng cũng bật cười, “Ta muốn tỷ tỷ suy nghĩ giúp ta. Có người muốn rủ ta du hồ, ta đang do dự xem có nên đi hay không.”
“A, là công tử nhà nào?” Đinh Nghiên Hương kéo lại quần áo, kéo muội muội ngồi xuống, dường như rất hứng thú với đề tài này. Đinh Nghiên San cố gắng mỉm cười. Cô ta biết mình phải mỉm cười, phải giống tỷ tỷ mình, cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những ngày tranh đấu ganh gắt ngầm dần trôi qua.
Tháng Tư, quán rượu xây dựng lại mới hoàn toàn khai trương.
Còn Hình bộ tiếp tục sứt đầu mẻ trán.
Tháng Năm, Nhã Lê Lệ đại nhân lấy tư cách riêng đến kinh thành, tìm mấy bạn cầm thảo luận kỹ thuật chơi cầm, trong đó có một người là Nhị phu nhân Long phủ Cư Mộc Nhi.
Vì Hình bộ có những biểu hiện khiến Hoàng đế không hài lòng, các phe phái đối địch thừa dịp chèn ép, lôi ra vài vụ án chết oan trước đây mà Hình bộ từng làm qua loa để gièm pha. Trong đó có hai vụ Đinh Thịnh làm chuyện ngu ngốc. Nhất thời quần chúng tỏ ra phẫn nộ với chuyện phá án oan sai, đòi Hoàng thượng cho xét lại, tất cả trở thành Hình bộ làm việc không nghiêm chỉnh khiến Hoàng đế mất mặt. Hoàng đế lại bị Hình bộ che giấu, lừa dối, trở thành khổ chủ lớn nhất.
Tháng Sáu.
Việc Đinh Thịnh lén nuôi mật thám bị vạch trần. Vân Thanh Hiền tỏ ra quân pháp bất vị thân, dẫn hơn mười vị trung thần của Hình bộ, vạch trần tất cả việc này. Vân Thanh Hiền đưa ra hồ sơ ghi chép cặn kẽ quá trình Đinh Thịnh tổ chức huấn luyện mật thám, còn có vài người làm chứng. Tất cả rõ ràng, Đinh Thịnh hết đường chối cãi. Còn những việc qua tay Vân Thanh Hiền là vì anh ta nghe lệnh của Đinh Thịnh, nhưng ngay từ đầu không biết chuyện nuôi mật thám riêng này. Vì thế, khi anh ta dẫn thám tử của triều đình đi làm việc thì phát hiện ra sự thật, nhưng không khuyên can được nên đành thu thập bằng chứng, bẩm báo lên Triều đình.
Đinh Thịnh đã có tiếng xấu trong triều, Vân Thanh Hiền lại là người làm việc quy củ cẩn thận. Xét về danh tiếng, con rể này còn mạnh hơn bố vợ biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, trước khi Hình bộ bị lật, có rất nhiều lời đồn đại không hay đã đến tai mọi người, coi như đời Đinh Thịnh đến đây chấm dứt. Miễn chức quan, bỏ tù, đợi điều tra xong thì định tội.
Thời buổi rối loạn, lòng người hoang mang, Vân Thanh Hiền vẫn bình tĩnh phá hai vụ án, làm Hình bộ hãnh diện. Cái ghế Thượng thư Hình bộ đang trống, dù chưa chỉ định cho anh ta nhưng mọi người đã coi anh ta như người cầm đầu của mình, chỉ đâu đánh đó.
Trời sập ở Đinh phủ. Đinh Nghiên San dường như đã biết trước hết mọi chuyện. Đinh Nghiên Hương không về nhà mẹ đẻ, Vân Thanh Hiền lại dẫn người vào thư phòng của Đinh Thịnh ở Đinh phủ. Khi bị Đinh phu nhân mắng chửi, anh ta chỉ nói một câu: “Chẳng qua ta ra tay trước mà thôi.”
Đinh Nghiên San đứng bên, nghe lời này rất rõ ràng. Cô ta run bắn người. Qua một thời gian, chuyện không còn quá ầm ĩ, cô ta lặng lẽ đến Long phủ. Cô ta phải cảnh báo cho Long Nhị và Cư Mộc Nhi, để hai người bọn họ cẩn thận. Dù cô ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tốt nhất vẫn đề phòng thì hơn.
Tháng Bảy.
Long Nhị rất không thích tháng Bảy. Lần trước, hắn bị người ta mưu hại, chính vào tháng Bảy.