Hội đèn lồng mỗi năm một lần được tổ chức ở đường phố phía đông. Hoa đăng, đèn lồng treo đầy con phố dài.
Long Nhị sớm đã đón Cư Mộc Nhi đến Tiên Vị lâu ăn cơm.
Cư Mộc Nhi tâm sự nặng nề, nàng muốn tìm cơ hội mở miệng, nàng không muốn lấy chồng, thế nhưng mà nàng lại cảm thấy mình như vậy rất xấu xa, có lỗi với Long Nhị, thế nhưng mà lấy chồng cũng có lỗi, có lẽ là càng có lỗi. Cư Mộc Nhi không biết mình nên làm gì bây giờ.
Trong lòng nàng đang dao động, cho dù là năm đó hủy hôn với Trần Lương Trạch, nàng cũng không do dự như bây giờ. Là vì năm đó lần đầu nàng gặp chuyện này, không biết xử lý, hay là hiện tại không có sự mềm dẻo, ích kỷ và yếu đuối?
Cư Mộc Nhi cắn môi, nàng ghét bản thân mình, rất ghét.
Long Nhị vẫn nhìn nàng, quang minh chính đại ngồi ở phía đối diện nhìn nàng. So với lần đầu tiên gặp mặt, hắn có thể đọc hiểu nét mặt của nàng tốt hơn rồi. Hắn biết nàng đang nghĩ gì, từ sau khi cứu nàng về, nàng tỏ ra kỳ lạ. Chỉ có điều đang là dịp tết, hắn thật sự là quá bận, hơn nữa chuyện điều tra bọn cướp không có đầu mối thật là phiền lòng, cho nên hắn để nàng nhàn rỗi nửa tháng.
Thỉnh thoảng đến thăm nàng, nàng vẫn cứ tỏ ra mặt ủ mày chau như vậy. Trong lòng Long Nhị đương nhiên có oán hận. Chẳng qua là, Long Nhị gia hắn cũng không phải là tên Trần Vân Trạch gì đó, càng không là Vân Thanh Hiền.
Giữa nàng và hắn, không phải nàng nói không là có thể kết thúc.
Long Nhị yêu cầu gian phòng tao nhã sát đường ở trên tầng hai, lôi kéo Cư Mộc Nhi ngồi gần lan can trên lầu. Gian phòng tao nhã này cách đại sảnh bên ngoài một đoạn, lại cách rèm che, bọn họ nói chuyện bên ngoài không nghe được, nhưng lại có thể thấy hành động của hai người.
Vì vậy người trên đường ngẩng đầu là có thể thấy bọn họ, người dùng cơm ở tầng hai cũng có thể thấy bọn họ. Ánh mắt của mấy người này, Long Nhị hắn không quan tâm, Cư Mộc Nhi không nhìn thấy, hắn nghĩ nàng càng không cần để ý.
Món ăn Long Nhị chọn rất ngon, không có xương. Long Nhị giúp nàng chia thức ăn, nói cho nàng biết đó là gì, Cư Mộc Nhi vừa yên lặng ăn, vừa nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Đợi ăn gần xong, Long Nhị hỏi: “Hợp khẩu vị không?”
Cư Mộc Nhi gật đầu, trong đầu còn đang tìm lời dạo đầu thích hợp.
“Tiệc cưới sẽ mời mấy người đầu bếp tiệm này đến phủ giúp đỡ, mấy người bên Thang Trù bận không đến được.” Long Nhị rất tự nhiên nhắc đến chuyện liên quan đến việc cưới xin.
Cư Mộc Nhi giật mình, phản ứng theo bản năng gật đầu, sau đó nàng hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, rốt cục nói: “Nhị gia, hôn sự của chúng ta…”
“Như thế nào?” Long Nhị cắt lời nàng.
“Ta nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Được hay không được…”
“Hử?”
Cư Mộc Nhi ngậm miệng, nàng hiểu ra, rất rõ ràng Long Nhị biết nàng muốn nói cái gì, mà hắn không bằng lòng nghe.
Cư Mộc Nhi thở sâu, một lần nữa nuôi dũng khí. Vừa muốn mở miệng, lại nghe Long Nhị khẽ kêu: “Ấy chà, gậy trúc của nàng rơi rồi.”
Cư Mộc Nhi sững sờ, mở to mắt. Chính xác là nghe thấy tiếng “bộp” ngoài cửa sổ dưới tầng. Nàng đưa tay sờ mép bàn, gậy trúc của nàng đặt ở đó, sao lại rơi được?
“May mà không đụng trúng người khác.” Giọng nói của Long Nhị vô cùng nhẹ: “Đều tại ta, ta không cẩn thận đá xuống.”
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi thở dài, tính tình trẻ con lại tái phát. Nhưng hắn tức giận như vậy, tâm tình nàng lại tốt hơn.
“Ăn nhiều một chút.” Long Nhị gắp rau cho nàng. “Lúc trước gầy, bệnh một thời gian, chỉ còn da bọc xương, nhanh ăn thịt đi, bằng không thì ta ôm bộ xương thấy khó chịu.”
Cư Mộc Nhi bị Long nhị nói mặt đỏ ửng, cúi gằm, viện cớ ăn để che giấu, nhưng lại nghĩ ăn như vậy giống như nghe lời, muốn nghiêm túc béo lên, lúc này nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của Long Nhị.
Hắn cười, trong lòng nàng hơi phát cáu, nàng quyết định đổi góc độ thảo luận việc cưới xin.
“Nhị gia, ngài thích ta sao?”
Long Nhị dùng sức gắp rau cho nàng: “Nàng ăn hết đồ ăn trong mâm đi, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Cố ý chỉnh nàng?
Cư Mộc Nhi bĩu môi, ăn một miếng rau, lại hỏi: “Nhị gia, ngài thích ta sao?”
“Điều này phải xem so với ai.” Long Nhị chậm rãi nói: “Nếu so với tình cảm của Long Tam đối với Phượng Phượng, của đại ca đối với chị dâu, sợ là sự yêu thích của ta không bằng, nhưng so với Đinh tiểu thư, Trần cô nương, Lưu thiên kim gì đó, ta thích nàng hơn.”
Cư Mộc Nhi ngậm miệng, nhất thời cũng không biết nên trả lời Long Nhị như thế nào mới tốt. Nàng vốn nghĩ hắn sẽ nói không thích, nàng có thể thuận theo những lời này mà nói tiếp. Nhưng lời nói của hắn quá khéo đưa đẩy, không lừa gạt nói lời đường mật với nàng, không để nàng có đầu đề câu chuyện mà túm.
Trong lòng Cư Mộc Nhi trong thở dài, đang nghĩ bây giờ thu binh, tìm cơ hội tái chiến, không ngờ đối thủ lại truy sát.
Long Nhị hỏi: “Mộc nhi nói xem, nàng thích ta sao?”
Cư Mộc Nhi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nàng còn chưa kịp trả lời, Long Nhị lại nói tiếp: “Nàng chắc chắn là thích ta. Nếu không sao lại từ chối việc cưới xin với Trần Lương Trạch, lại cự tuyệt Vân Thanh Hiền, sau đó lại chính miệng cầu thân với ta, tất nhiên là vì nàng thích ta, đúng không?”
Cư Mộc Nhi ngây người, bất đắc dĩ khẽ gật đầu, cười nói: “Nhị gia, ngoài đường rất náo nhiệt, có phải tết Nguyên Tiêu sắp bắt đầu hay không?”
“Nàng nói, nàng thích ta, khiến ta rất vui”.
Cư Mộc Nhi thầm thở dài một hơi, xem ra cửa ải ngày hôm nay không dễ qua. Nàng bắt đầu bịa chuyện: “Nhị gia tướng mạo đường hoàng…”
“Không phải nàng không nhìn thấy sao?”
Cư Mộc Nhi nhếch miệng: “Giọng nói của Nhị gia rất êm tai.”
“Cái này thật sự không sai.” Long Nhị khen nàng.
Cư Mộc Nhi tiếp tục bịa: “Nhị gia phong độ, nhanh nhẹn, phong thái phi phàm.”
“Nàng cảm giác được hay sao?” Nghe rất không có thành ý.
Cư Mộc Nhi bĩu môi, buồn bực nói: “Tay Nhị gia rất ấm áp.”
Long Nhị thoả mãn nở nụ cười, duỗi tay cầm chặt tay nàng. Cư Mộc Nhi cắn môi, rút tay lại, nào có việc vừa chỉnh nàng lại còn lấy lòng nàng.
Nàng rút tay lại, Long Nhị không hài lòng, nghiêm túc nói: “Đưa tay đây.”
Cư Mộc Nhi nắm tay vòng trên đầu gối, cắn răng, dứt khoát nói thẳng: “Nhị gia, ngài đừng lấy ta, được không?”
“Không được.” Long Nhị trả lời ngắn gọn, Cư Mộc Nhi cắn môi, cúi đầu, xoắn ngón tay.
Long Nhị “Hừ” một tiếng, hỏi: “Vì sao không cưới?” Âm thanh của hắn nghe có vẻ rất tức giận.
Cư Mộc Nhi không dám nói lời nào.
“Nàng không muốn lấy chồng?”
Không dám gật đầu.
“Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì?”
Cư Mộc Nhi không biết nên trả lời như thế nào, tiếp tục cúi đầu xoắn ngón tay.
Long Nhị nhìn đám người rộn ràng dưới lầu, đột nhiên đứng lên nói: “Đi thôi, đi xem hội đèn lồng.”
Trong lòng Cư Mộc Nhi buồn rầu, trả lời vâng, đưa tay tìm gậy trúc, tìm không thấy, lúc này mới nhớ tới gậy trúc đã bị Long Nhị vứt đi. Nàng vội vàng nói: “Nhị gia, gậy trúc của ta…”
“Ah, vứt dưới lầu rồi.” Long Nhị không có chút cảm giác áy náy nào.
Cư Mộc Nhi đứng ở đó, nàng biết là rơi ở dưới lầu, thế nhưng mà là hắn vứt, chẳng lẽ không nên tìm người nhặt về sao?
Dường như Long Nhị biết nàng nghĩ cái gì, hắn hung dữ kéo tay của nàng, dắt nàng đi ra ngoài: “Gậy trúc kia sớm đã không biết bị ai nhặt đi, không thấy nữa.”
“Vậy ta đi đường thế nào?”
“Bây giờ không phải nàng đang đi hay sao?” Long Nhị rất hung hăng càn quấy kéo tay của nàng, trước mắt bao người, dẫn nàng đi xuống lầu, xuyên qua tiền đường, đi ra cửa Tiên Vị lâu.
Sắc trời hơi tối, tất cả các hộ gia đình đã ăn cơm tối xong, nhao nhao đi đến đầu phố đi dạo, mua ít đồ chơi, chờ xem hoa đăng.
Hành động chen chúc của mọi người, từ trước đến nay Cư Mộc Nhi đều không thích, từ khi bị mù càng không tham gia náo nhiệt. Nhưng Long Nhị lại dẫn nàng đi phía đông người. Cư Mộc Nhi bị giẫm vài cái, đụng phải mấy người, trong lòng có nỗi khổ không thể nói.
Nàng biết Long Nhị bị nàng làm tức giận, thế nhưng mà sau chuyện bị bắt cóc, bóng ma để lại trong lòng nàng không xóa đi được. Nàng đang thất thần, đột nhiên trên trán đau nhức, bị Long Nhị đánh một cái. “Đi đường cũng có thể ngẩn người.”
“Ta không ngẩn người.”
“Vậy nàng biết bây giờ đi tới đâu rồi không?”
Cư Mộc Nhi sững sờ, nàng hoàn toàn không nghĩ tới phải nhớ đường.
“Không phải nàng thích đếm số bước chân nhớ đường nhất sao? Không phải đi tới đâu nàng cũng biết sao?”
Thật ra là bởi vì nàng sợ lạc đường, cho nên lúc đi đường luôn dốc sức nhớ. Nhưng bây giờ hắn nắm tay nàng, hắn dẫn nàng đi, nàng quên, quên phải nhớ rồi.
Long Nhị dẫn nàng đến bên đường, kéo tay nàng sờ lên cán đèn màu. Cư Mộc Nhi ngửi thấy mùi thơm của của cửa hàng son phấn bên cạnh, nói: “Đường phố phía đông.”
Cửa hàng son phấn đầu đường phố phía đông, hội hoa đông của đường phố phía đông.
“Là đường phố phía đông.” Long Nhị cười, dẫn nàng đi sờ một chiếc đèn, nói với nàng: “Đợi hết tháng giêng, con đường này sẽ bắt đầu xây mái hiên, sau này chỗ dưới chân nàng đứng, phía trên chính là mái hiên.”
Cư Mộc Nhi ngẩn người, cảm thấy hốc mắt cay vây. Long Nhị lại nói: “Tinh nhi nàng thương, ở đây bán hoa, không cần dầm mưa dãi nắng nữa, nàng có vui hay không?”
Cư Mộc Nhi nhất thời nói không ra lời, một lúc sau mới trả lời: “Vui.”
“Lúc đó khi nàng tới tìm ta nói ra yêu cầu, có nghĩ tới ta sẽ từ chối hay không?”
“Ta thần trí không tỉnh táo, đại phu nói Tinh nhi sốt như vậy sẽ chết, ta khóc một lúc, nghĩ thế nào cũng phải làm chút việc cho nó. Cho nên xúc động, liền đi tìm Nhị gia.”
“Hừ, nàng cũng là người xấu tính, ta không đáp ứng, nàng liền kiếm cớ hắt trà vào ta.” Long Nhị lại chọc trán nàng.
Cư Mộc Nhi xoa đầu, ủy khuất nói: “Việc này không phải Nhị gia đã trả thù rồi sao?”
“Ta là người nhỏ nhen như vậy sao?”
Cô nương nào đó không dám trả lời. Nàng bị Long Nhị nắm tay, tiếp tục đi lên phía trước.
Long Nhị đi tiếp, nói: “Mộc nhi, chờ nàng lấy ta, người thân của nàng chính là người nhân của ta, ta sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt. Việc xây mái hiên này, chuyện mua bán nhỏ của Tinh nhi sẽ tốt hơn, hoặc là nó không thích bán hoa, ta cũng có thể sắp xếp việc khác cho nó.”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Nó là người rất bướng bỉnh, thiên vị quá rõ ràng nó sẽ không vui.”
Long Nhị gật đầu, cũng không để ý, dù sao trọng điểm hắn muốn nói không phải là Tô Tình. Hắn kéo Cư Mộc Nhi dừng lại, lại nói: “Nếu nàng không lấy chồng, không lấy ta, ta sẽ khiến nàng không mua bán gì được trong thành này.”
Cư Mộc Nhi ngẩn ngơ, Long Nhị xoa mặt nàng: “Là nàng cầu thân ta, ta đồng ý, cho nên nếu nàng muốn bỏ cuộc giữa đường, nhất định phải cân nhắc tốt hậu quả. Người biết bức hôn, không chỉ có một mình Đinh Nghiên Hương.”
Cư Mộc Nhi nháy mắt mấy cái, nhăn mặt. Long Nhị hù dọa nàng: “Nàng có sợ không?”
“Sợ.” Giọng nói lộ vẻ ủy khuất.
Long Nhị ôm nàng vào trong ngực, hôn lỗ tai nàng: “Rốt cuộc nàng đang do dự cái gì?”
Cư Mộc Nhi lắc đầu, nói không ra lời.
“Là mấy người nói láo trên phố? Nói hươu nói vượn khiến nàng không vui hả?”
Cư Mộc Nhi lại lắc đầu.
“Nàng sợ cái gì? Việc Đinh Nghiên San không lấy chồng, còn không ai muốn lấy bị loan truyền khó nghe, nàng có người muốn lấy, quan tâm người khác nói gì gì đó làm gì.”
Cư Mộc Nhi dụi mắt, lầm bầm nói: “Đừng nói Đinh cô nương như vậy.”
“Cô ta cũng không phải người gì đó của ta, ta mặc kệ cô ta.” Long Nhị xoa đầu Cư Mộc Nhi: “Ta chỉ quân tâm người trong nhà ta.”
Đúng vậy, Long Nhị gia keo kiệt lại bao che khuyết điểm, mọi người đều biết.
Cư Mộc Nhi lại cảm thấy khó chịu, nàng túm vạt áo của hắn, cố gắng muốn như thế nào làm theo chuyện này. Lúc này lại nghe Long Nhị nói: “Ta có một biện pháp tốt, có thể giúp nàng không do dự nữa.”
Cư Mộc Nhi ngẩng đầu, dụi mắt: “Biện pháp gì?”
“Nàng biết đây là nơi nào không?”
“Đường phố phía đông.”
“Hôm nay là ngày nào?”
“Mười lăm tháng giêng.”
“Cho nên trên đường rất đông người.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, nhiều người thì sao? Hắn là muốn nói nếu nàng không nghe lời, sẽ ném nàng trong đám người, khiến nàng bị người ta chen sao?
Cư Mộc Nhi đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên trên môi sít chặt, bị hôn.