• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời nắng gay gắt, trên người hắn toàn là đất với mồ hôi, chính hắn cũng có thể ngửi thấy mùi mồ hôi. Long Nhị vào phòng sai người chuẩn bị nước, hắn muốn tắm rửa.



Vào phòng, thấy Cư Mộc Nhi đang ngủ trưa. Trời nóng, nàng đeo cái túi nhỏ, ôm chăn mỏng, ngủ đến mức mặt đỏ bừng. Long Nhị nhìn một lúc, nhịn không được hôn mặt nàng.



Cư Mộc Nhi khịt mũi, cau mày, lật người tiếp tục ngủ.



Long Nhị cười toe toét, lật người nàng qua, hôn tiếp một cái. Cư Mộc Nhi mất hứng xoay người, dứt khoát kéo chăn, bịt kín đầu.



Long Nhị cười càng to hơn, kéo chăn mỏng của nàng xuống, đề phòng nàng bị ngạt thở. Chăm chú nhìn nàng, dường như hơi gầy. Điều này khiến Long Nhị rất vui, chứng tỏ nàng rất nhớ hắn, không có hắn ở bên cạnh, nàng chắc chắn cũng sống không dễ chịu.



Nghĩ bản thân mình có được địa vị quan trọng trong cảm nhận của Mộc nhi, Long Nhị kiêu ngạo đắc ý, cảm thấy hài lòng, cởi quần áo đi phòng bên cạnh tắm rửa.



Ngồi vào bồn tắm to, chưa kịp kị cọ, Long Nhị đã lại. Ướt sũng từ bồn tắm đi ra, nước nhỏ trên đường đi vào phòng ngủ, đi đến bên giường vén chăn mỏng của Cư Mộc Nhi lên, bỏ cái túi của nàng ra, sau đó bế nàng lên.



Cư Mộc Nhi bị tập kích trong lúc ngủ, hoảng sợ kêu to, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay đánh về phía người tập kích. Long Nhị kinh hãi, nghiêng đầu tránh. Chỉ muốn trộm hương, lại bị nương tử đánh, nói ra người khác cười rụng răng



Long Nhị kêu to một tiếng: “Là ta.”



Cư Mộc Nhi sững sờ, đối với việc bản thân bị một người cầm ông trần truồng ôm, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nói cái gì đó.



“Tướng công?”



“Là ta.”



Cư Mộc Nhi đưa tay kiểm tra mặt Long Nhị. “Tướng công?”



“Chẳng lẽ không phải là ta?”



Sờ sờ vân vê, lại dùng lực nhéo. “Không phải nằm mơ sao?”



Long Nhị đau đến hít một hơi, Cư Mộc Nhi hài lòng. “Hóa ra không phải mơ.”



“Long Cư thị!” Long Nhị hét một tiếng, nàng nhất định là cố ý!



Cư Mộc Nhi yếu đuối dựa vào trong ngực Long Nhị, ôm cổ, đầu tựa trên vai hắn, giống như mèo hoa nhỏ nghe lời của Bảo Nhi.”Tướng công, chàng về rồi.”



“Cùng gia tắm rửa.” Long Nhị tức giận, ôm nàng đến phòng bên cạnh, lột sạch ném vào trong bồn tắm.



“Tướng công chàng hôi quá.” Cư Mộc Nhi vừa ghét bỏ vừa ôm chặt Long Nhị. Nàng nhớ hắn rất nhiều, so với nỗi nhớ bản thân nàng vẫn nghĩ còn nhiều hơin.



“Dám ghét bỏ gia.” Long Nhị cắn nàng, ấn nàng vào ngực hắn để nàng ngửi thấy mùi mồ hôi.



Cư Mộc Nhi giãy dụa, nước tràn ra đất, trong lúc vô tình còn đánh phải mặt Long Nhị. Long Nhị hít sâu một hơi, xoay người đặt Cư Mộc Nhi trên vách thùng mạnh mẽ hôn. “Gia vừa về, nàng đã túm, cào, đánh, định làm phản ah?”



Câu trả lời của Cư Mộc Nhi là nhào lên, dùng sức ôm Long Nhị, cũng ra sức hôn.



Thật đúng là làm phản, Long Nhị vừa hôn vừa nghĩ, sự phản kháng này rất tốt! Hắn rất thích.



Tắm, nước tràn đầy sàn, sờ, mát xa lại hôn, đấm lưng, xoa ngực, gội đầu, giằng co đến trưa. Đợi đến lúc hai người trở về giường, nửa tháng chia ly, không nhịn được lại thân mật một phen.



Đợi đến khi Long Nhị thoả mãn, ngưng chiến thở phì phò, Cư Mộc Nhi đã ôm chăn làm ầm ĩ muốn đi ngủ. Long Nhị để cho nàng ngủ đến khi nha hoàn lần thứ ba đến thúc giục ăn cơm, mới gọi nàng dậy.



Đôi vợ chồng thân thân mật, vẻ mặt đầy sắc xuân xuất hiện trên bàn cơm, đám người hầu kinh ngạc. Dư ma ma vừa nhìn chằm chằm nhóm nha hoàn đang hầu hạ chủ nhân dùng cơm, vừa quan sát Cư Mộc Nhi. Vẻ mặt nàng như thường, cười cười nói nói với Long Nhị, một chút bất an cũng không có.



Trong lòng Dư ma ma suy tính, rốt cuộc phu nhân này là nhân vật như thế nào? Trước đó trên phố loan truyền nàng rất giỏi mê hoặc cầm ông, bây giờ nhìn thủ đoạn nàng đối phó với Nhị gia, sợ là thật sự có chút bản lĩnh.



Dư ma ma không biết sự thay đổi của Cư Mộc Nhi là sao, nhưng biểu hiện khác thường của phu nhân chắc chắn là muốn nói chuyện với Nhị gia. Đêm nay, Long Nhị đến phòng sách kiểm tra xem xét sơ công văn tích lũy lâu ngày. Dư ma ma mang theo tiên sinh phòng thu chi và Tiểu Trúc Tiểu Bình đến.



“Không phải lão nô muốn nói phu nhân không đúng, chỉ là sinh hoạt gần đây của phu nhân khác với trước, có lẽ là hơi không phù hợp. Nhưng thân là phu nhân của Long gia, nhất cử nhất động đều bị nhìn chăm chú, vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn. Chớ để người ngoài chế giễu Long gia chúng ta.”



Long Nhị cau mày, bảo tiên sinh phòng thu chi đưa sổ sách tới. Cẩn thận xem, trán nhăn lại, lại hỏi tiểu Trúc, tiểu Bình cụ thể những việc phu nhân đã làm, sau đó phất tay, bảo bọn họ đi ra.



Long Nhị ngồi trong phòng sách một lúc lâu, hắn nghĩ đến việc này, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lại không nghĩ ra được điều gì, dứt khoát đứng dậy về phòng.



Trong phòng, Cư Mộc Nhi đang gập quần áo. Tuy mắt nàng không nhìn thấy, nhưng có một vài việc nàng vẫn thích tự tay làm. Nàng nói như vậy nàng mới không trở thành người vô dụng.



Nàng gập quần áo rất chậm, nàng sờ bên trong rồi đến cổ áo bên ngoài, sau đó dọc theo đường may tìm chỗ gấp đôi, gấp xong, mới vuốt lên, sờ xem gấp được chưa, sau đó để qua một bên.



Long Nhị đứng ở nhìn Cư Mộc Nhi gập quần áo. Nàng gập xong bộ cuối cùng, xếp thành một chồng, sau đó bê lên, đến rương quần áo lớn bên kia, mở ra, bỏ quần áo vào. Rương bên phải là của hắn, bên trái là của nàng.



Long Nhị cảm thấy chắc chắn nàng đã làm ký hiệu trên quần áo, hoặc là lúc nàng gập quần áo đã làm ký hiệu, bởi vì nàng mỗi lần cầm quần áo, đều không lấy sai.



Long Nhị nhìn nàng đóng nắp rương quần áo, sau đó đi sờ đồ trang sức trong ngăn kéo, sờ lại sờ, dọn xong, cười cười. Long Nhị nhịn không được ho khụ khụ, Cư Mộc Nhi nghe thấy tiếng động hoảng sợ, rất nhanh đóng ngăn kéo lại, giống như vừa rồi nàng đã làm sai việc gì đó.



Long Nhị giả vờ vừa mới đi vào, đi tới nói: “Ta đã về.”



Cư Mộc Nhi bình tĩnh lại, nghênh đón cười nói: “Tướng công hết bận rồi hả?”



“Chưa xong, vừa nhìn sổ sách, bị hoảng sợ.”



Cư Mộc Nhi bảo Long Nhị ngồi xuống trước bàn: “Ta rót trà, đấm lưng cho tướng công.”



“Nàng thực sự là một người biết điều, biết ta xem đang sổ sách gì?”



Cư Mộc Nhi gượng cười hai tiếng, ân cần rót trà cho Long Nhị.



Đáng tiếc Long Nhị không bị bộ dạng kia của nàng làm mềm lòng, hắn liếc xéo nàng, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc nàng đang chơi đùa gì vậy?”



Cư Mộc Nhi vô tội nháy mắt mấy cái: “Không đùa giỡn, chỉ là tướng công không ở bên cạnh, nhớ tướng công, không cẩn thận, tiêu hơi nhiều.”



“Tiêu hơi nhiều? Số tiền nàng tiêu đủ cho đứa trẻ con nhà nghèo ăn ba năm đấy.”



Cư Mộc Nhi há to miệng, nàng thật sự không nghĩ tới nhiều như vậy.



“Nàng cố ý chọc giận gia đúng không? Gia xa cách nàng, nàng liền ra sức tiêu tiền khiến gia đau lòng, lo lắng, sau này không xa cách nàng đúng hay không?”



Cư Mộc Nhi nở nụ cười, nhưng cảm thấy hốc mắt cay xè: “Tướng công nhìn xa trông rộng không ai bằng.”



Long Nhị kéo nàng qua, “bốp bốp” đánh hai cái vào mông,” Gia đang giáo huấn, nàng còn dám trêu chọc gia.”



“Những lời ta nói rõ ràng là lời thật lòng.” Cư Mộc Nhi xoa mông, dựa vào người Long Nhị không đi, ôm cổ Long Nhị làm nũng.



Nhưng Long Nhị vẫn tức muốn làm càn, hắn chọc trán nàng: “Nàng tiêu bạc lung tung, là tội thứ nhất. Câu kết làm bậy với Trần Lương Trạch, là tội thứ hai. Tự nàng nói, kia là chuyện gì?”



“Bạn bè cũ gặp lại, nhớ tới chuyện còn bé, khó có được người cùng chơi cầm với ta, cho nên trò chuyện hơi lâu.”



“Trò chuyện hơi lâu?” Ngày nào cũng đi không phải sao. Long Nhị nghe lời nói hời hợt của nàng càng tức giận.



Hắn không để ý Vân Thanh Hiền, bởi vì trong lòng Cư Mộc Nhi, tên kia cái rắm cũng không phải, còn gây ra chuyện độc ác đoạt hôn gì đó, sẽ chỉ làm Cư Mộc Nhi phản cảm hơn. Nhưng Trần Lương Trạch lại khác, thanh mai trúc mã, tình thâm ý trọng, lý do từ hôn năm đó còn rất bi thương. Hơn nữa người từ hôn là Cư Mộc Nhi, có lẽ nàng còn chút áy náy với Trần Lương Trạch.



Người này, sợ rằng tình cảm này tích lũy quá nhiều, sẽ càng rối loạn hơn.



Long Nhị trừng mắt nhìn Cư Mộc Nhi, rõ ràng trong lòng nàng hiểu của hắn, hắn cũng không phải người hào phóng gì, chuyến đi xa nhà này nàng làm ầm ĩ như vậy, rốt cuộc có chủ ý gì?



“Tướng công, sao lại trừng mắt với ta?”



“Hừ.”



“Tướng công đừng tức giận, ta nhận sai không được sao?”



“Nàng sai ở đâu?”



“Ta không nên tiêu tiền.” Cúi thấp đầu, tay vạt áo ôm, bộ dạng có bao nhiêu tủi thân chính là có bấy nhiêu tủi thân.



Long Nhị hít sâu một hơi, muốn mắng nhưng mắng không được, cầmh phải chọc trán nàng. “Ta có nói không được tiêu tiền sao? Là không nên tiêu tiền lung tung. Nếu là đồ cần thiết, đồ nhất định phải mua, lúc đó mới có thể tiêu tiền.”



Cư Mộc Nhi gật đầu: “Đã biết, đồ nhất định phải mua mới có thể tiêu tiền.”



Long Nhị bị nghẹn họng, sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng? Nhíu mày nhìn bộ dạng tủi thân của nàng, nghĩ một lúc, mà thôi, chuyện tiền nong không so đo với nàng. Dù sao dặn dò phòng thu chi, sau này chi phí của phu nhân phải được hắn đồng ý mới được, như vậy nàng sẽ không tiêu lung tung được.



“Vậy Trần Lương Trạch thì sao?” Điều Long Nhị để ý nhất chính là việc này. Hắn không quan tâm bên ngoài nói gì, nhưng hắn rất để ý chuyện Mộc nhi nhà hắn đi gặp Trần Lương Trạch.



“Sau này không gặp nữa, được chưa.” Cư Mộc Nhi hoàn toàn không đấu tranh, rất nhanh thỏa hiệp.



“Không thể cứ như vậy được.” Long Nhị gia vừa được thế mà bắt đầu ra oai.” Vẫn phải phạt nàng.”



“Đừng phạt ta, ta nhận sai rồi.” Cư Mộc Nhi hoảng sợ, rất phối hợp thừa nhận.



“Không được.” Long Nhị gia đẩy Cư Mộc Nhi qua một bên, lớn tiếng nói: “Long cư thị, nàng phẩm hạnh không đoan chính, không biết tiết kiệm, phạt nàng úp mặt vào tường suy nghĩ ba ngày, cấm túc không được ra ngoài, ăn chạy, ngủ một mình, nghiêm túc suy nghĩ. Nếu sau này tái phạm, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.”



Cư Mộc Nhi gật đầu, khẽ hỏi: “Vậy tướng công sẽ ngủ ở đâu?”



Long Nhị nghẹn lời: “Nàng quản gia ngủ đâu.”



“Ta không cần ngủ ở phòng chứa củi sao?”



Long Nhị nghẹn lời, đi lên một bước chọc trán nàng: “Nàng không biết lấy lòng sao.”



Cư Mộc Nhi nhào tới trước ôm Long Nhị, nàng thật sự không biết lấy lòng người khác, nàng không biết mà.



Đêm nay, Long Nhị ngủ ở phòng khác. Tất cả mọi người trong phủ đều biết phu nhân làm chuyện sai trái, Nhị gia phạt nàng.



Cư Mộc Nhi nằm ở trên giường, nghĩ đến sự việc phát triển giống như tính toán của nàng, rất thuận lợi, nhưng nàng không sao thoải mái được. Nàng nghĩ đến sự săn sóc của Long Nhị đối với nàng, rõ ràng hắn biết nàng rắp tâm bất lương, nhưng vì thuyết phục mọi người, lại để cuộc sống sau này của nàng trôi qua dễ chịu, để Dư ma ma và mọi người không đâm chọc, bới móc nàng mà cố ý phạt nàng, nàng nghĩ đến kế hoạch từng bước một của nàng, nghĩ đến không lâu nữa sẽ chia xa, rốt cục nhịn không được nước mắt rơi như mưa.



Long Nhị cũng ngủ không được, hắn càng nghĩ càng giận. Rõ ràng vội vàng về nhà, nghĩ đến mỗi đêm có thể ôm nương tử ngủ ngon giấc, kết quả nàng lại gây chuyện với hắn. Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Sao nàng có thể làm loại chuyện ngu xuẩn này? Chẳng lẽ thật sự là lần đầu tiên hắn xa nhà, nàng quá nhớ hắn cho nên chuyện ngu ngốc?



Long Nhị càng nghĩ càng mất hứng, tóm lại người phụ này tiêu tiền lung tung, còn gặp người cầm ông khác, bất luận lý do là cái gì, đều không đúng.



Thế nhưng mà mặc dù muốn như vậy, đến nửa đêm vẫn không ngủ được, Long Nhị gia là nhịn không được lén về phòng, lén về phòng, lần mò về giường của mình, ôm nương tử, lúc này mới thực sự ngủ được.



Ba ngày bị phạt của Cư Mộc Nhi trôi qua rất nhanh.



Quả nhiên, nàng đóng cửa ba ngày này không ra ngoài, hàng ngày cũng ăn cơm chay, nha hoàn không được phép giải sầu với nàng, bản thân Long Nhị cũng ít về phòng. Đương nhiên chuyện hắn nửa đêm lén về phòng, ai cũng không tố giác.



Bởi vậy, Cư Mộc Nhi – Long Nhị phu nhân bị phạt rất đáng thương, Dư ma ma cũng có chút không cầmh lòng, đến thăm nàng, an ủi vài câu.



Ba ngày trôi qua, Long Nhị gia rất phách lối chuyển về phòng mình, các ma ma, hạ nhân an phận nghe lời, nói chuyện với Cư Mộc Nhi như cũ, tất cả dường như giống như trước kia.



Nhưng ngày tốt lành chưa qua được hai ngày, một chuyện xảy ra khiến Long Nhị há hốc mồm.



Ngày đó, tiên sinh phòng thu chi cẩn thận từng li từng tí đến phòng sách, lưỡng lự cửa ra vào, vẻ mặt khó xử. Long Nhị gọi ông ta vào, tiên sinh phòng thu chi cúi đầu, ấp a ấp úng nói một câu: “Nhị gia, Nhị phu nhân muốn mua cầm.”



Long Nhị nghe xong, mất hứng. “Nàng muốn mua cầm vì sao lại tìm ngươi nói?” Không phải nên tìm người làm tướng công hắn làm nũng xin mua cầm sao? Tìm tiên sinh phòng thu chi làm gì?



Tiên sinh phòng thu chi lau mồ hôi trên trán: “Không phải phu nhân nói với thuộc hạ. Là phu nhân đã mua, ông chủ cửa hàng cầm tới tìm thuộc hạ lấy tiền.”



Long Nhị sững sờ: “Mua?”



“Đúng vậy. Phu nhân nói, Nhị gia nói đồ nhất thiết phải mua thì có thể mua, phu nhân nói là ý của Nhị gia.”



Đồ nhất thiết phải mua đồ? Cầm cũng tính sao? Thái dương Long Nhị co rút, đau đầu.



Tiên sinh phòng thu chi nói tiếp: “Thế nhưng mà chiếc cầm kia thật sự là quá đắt, thuộc hạ không dám làm chủ, cho nên vội vàng tới báo với Nhị gia.”



Quá đắt? Đầu Long Nhị càng đau hơn. Hắn quyết định rót trà cho mình, ổn định tinh thần. Uống xong trà, hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”



“Tám vạn tám ngàn lượng…”



“Cái gì!” Tiên sinh phòng thu chi còn chưa nói xong, Long Nhị đã đứng dậy. “Tám vạn tám ngàn lượng? Cầm gì mà đáng giá tám vạn tám ngàn lượng bạc! Làm bằng vàng sao?”



“Không, không phải.” Lần này tiên sinh phòng thu chi thực sự đổ mồ hôi. “Là vàng.”



“Thật sự là làm bằng vàng sao?” Long Nhị hét to, không dám tin. Cầm làm bằng vàng, tầm thường như vậy, Mộc Nhi nhà hắn sẽ thích sao? Sở thích của nàng thay đổi từ khi nào vậy?



“Không, không phải cầm làm bằng vàng. Là phải trả tám vạn tám ngàn lượng vàng.”



“Cạch” một tiếng, cái chén trong tay Long Nhị vỡ trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh.



Tám vạn tám ngàn lượng, vàng!



Rất tốt, vô cùng tốt. Long Nhị nghiến răng nghiến lợi, cơn giận bừng bừng bốc lên. Nương tử phá sản này, lá gan của nàng còn thật là lớn đấy.



“Đang ở đâu?”



“A, chưởng quỹ kia đang chờ ở phòng thu chi.”



“Ta hỏi phu nhân.”



“Cái này, thuộc hạ cũng không biết.”



Long Nhị đen mặt, phất tay: “Ngươi đuổi tên chưởng quỹ kia đi, cầm này không mua.” Long Nhị dứt lời sải bước đi ra ngoài, quay lại tiểu việm tìm nương tử phá sản của hắn tính sổ.



Cư Mộc Nhi quả nhiên là trong tiểu viện, nàng đang cao hứng bừng bừng giảng “Truyền kỳ chi cầm”, “Long Phượng hợp minh”, “Thiên cổ chi âm” gì đó cho nha hoàn.



Long Nhị nổi giận đùng đùng đi tới, túm nàng vào trong nhà.



“Lúc ta không có ở đây, nàng làm chuyện mờ ám kia là muốn thử ta, đúng hay không?” Long Nhị chắp tay sau lưng, đi thong thả về phòng.” Ta khoan dung để nàng tiêu tiền, nàng liền tiêu tám vạn tám ngàn lượng vàng, đúng hay không?”



Cư Mộc Nhi cúi đầu không nói lời nào.



“Trước nàng nói muốn mua cầm, trong lòng thích, tất cả đều là thăm dò đúng hay không?” Long Nhị càng nói càng tức giận.



Cư Mộc Nhi cúi đầu khẽ nói: “Đó là chiếc cầm tốt. Chế tạo tuyệt vời, trên đời không có cái thứ hai nữa. Chưởng quỹ kia không bán, đó là bảo vật trấn giữ của cửa hàng ông ta, ta phí bao nhiêu công sức đấu cầm với ông ta, mới thắng và được mang cầm về. Tám vạn tám ngàn, cái giá này rất đáng.”



Long Nhị trừng mắt, nàng thật đúng là dám nói. Tám vạn tám ngàn lượng vàng, nàng tưởng là một nắm cát sao? Số tiền nhiều nhất mà Long Nhị hắn dùng, cũng không bằng một nửa số này. Nàng còn nói rất đáng giá! Rốt cuộc nàng có khái niệm về tiền bạc không vậy!



Long Nhị chỉ về phía Cư Mộc Nhi, nói không nên lời. Cư Mộc Nhi nói tiếp: “Tướng công, chiếc cầm này bảo đảm giá trị tiền gửi, đảm bảo giá, càng để càng đáng giá, tướng công mua về, chắc chắn sẽ không chịu thiệt.”



Còn càng để càng đáng giá? Long Nhị thiếu chút nữa nôn ra máu, nàng nói, mọi người sẽ coi tiền như rác, tốn tiền mua mảnh gỗ nát này như nàng sao.



Long Nhị đi đi lại lại trong phòng, rốt cục thốt ra một câu: “Tướng công quan trọng hay là chiếc cầm kia quan trong?”



“Tướng công đã là của ta, nhưng chiếc cầm kia chưa phải.”



Long Nhị nghẹn họng: “Tốt, rất tốt, tốt đến nghiến răng nghiến lợi. Có tướng công, không có chiếc cầm kia, nàng hết hi vọng đi.”



Cư Mộc Nhi cúi đầu, nước mắt rơi xuống.



Long Nhị càng nhìn càng tức giận, lớn tiếng quát: “Không được khóc. Việc này quyết định như vậy, sau này nàng dùng tiền, mỗi một khoản đều phải hỏi ta trước.”



Cư Mộc Nhi khóc càng lợi hại hơn, khóc thút thít.



Long Nhị trừng nàng: “Khóc cái gì mà khóc, tám vạn tám ngàn lượng vàng, nàng còn có lý không?”



Cư Mộc Nhi lắc đầu, bỗng nhiên đi tới ôm Long Nhị, vùi đầu vào vai Long Nhị, dùng sức lớn tiếng khóc. “Tướng công, tướng công, ta thật sự rất thích, tướng công, trên đời không có…nữa. Đó là chiếc duy nhất, ta rất thích.”



Long Nhị lòng dạ cứng rắn: “Đồ độc nhất vô nhị đồ trên đời này rất nhiều, đồ nàng thích không nhất định phải có.”



“Tướng công nói đúng.” Cư Mộc Nhi gào khóc.



“Nàng tự kiểm điểm đi.” Long Nhị tận lực bỏ qua nước mắt của nàng.



Nhưng Long Nhị còn chưa nói xong, Cư Mộc Nhi đã lớn tiếng nói: “Ta muốn về nhà mẹ đẻ.”



Điều này khiến Long Nhị càng tức giận hơn: “Về thì về, nàng ở nhà mẹ đẻ suy nghĩ kỹ đi. Ta không đồng ý, nàng không được phép quay lại.” Dứt lời, bỏ lại Cư Mộc Nhi đang khóc to không ngừng, quay người ra ngoài bảo nha hoàn thu thập hành lý cho Cư Mộc Nhi.



Cư Mộc Nhi thật sự về nhà mẹ đẻ, tiểu Trúc, tiểu Bình nơm nớp lo sợ, bị dọa không nhẹ. Nhị gia tức giận bảo các nàng thu thập hành lý của phu nhân, rồi lại dặn dò không thể để phu nhân bị đói, không thể để phu nhân bị sốt, không thể để phu nhân gặp người cầm ông khác. Chỉ cho suy nghĩ lỗi lầm ở nhà mẹ đẻ.



Tiểu Trúc, tiểu Bình hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết là phu nhân lại tiêu tiền lung tung làm Nhị gia mất hứng. Nhưng phu nhân khóc như vậy, các nàng không tiện hỏi, cầmh phải kiên trì yên lặng cùng Cư Mộc Nhi về nhà.



Một ngày không nói chuyện. Đến ngày thứ hai, cơn tức của Long Nhị còn chưa biến mất. Cả đêm không có nương tử, ngủ không được càng khiến hắn cáu kỉnh hơn. Nhưng chuyện càng gắt gỏng hơn khi Cư Mộc Nhi viết một bức thư bảo Tiểu Trúc đưa tới, thư viết tám chữ siêu vẹo, hiển nhiên do nàng viết. Trên thư nói vợ chồng bất đồng, khó có thể ở chung, hi vọng phu quân nghiên cứu luyện tập kỹ thuật cầm, hun đúc tình cảm sâu đậm, nếu không, chỉ có đường bỏ chồng.



Long Nhị tức giận đến mức xé tan bức thư kia. Lá gan của người phụ nữ kia càng ngày càng lớn, còn dám lấy chuyện bỏ chồng ra trêu đùa hắn. Còn bảo hắn tập cầm, hun đúc tình cảm sâu đậm, là ghét bỏ hắn rồi hả?



Đúng, nàng luôn ghét bỏ hắn, lúc mới quen nàng đã ghét bỏ hắn thô bỉ. Ai mới là phu quân thú vị hợp với nàng? Là tên Trần Lương Trạch kia sao?



Long Nhị vô cùng tức giận, bảo người chuẩn bị bút mực. Nàng biết hù dọa người khác, hắn cũng biết. Nàng biết viết thư cảnh cáo bỏ chồng, hắn cũng có thể viết thư bỏ vợ, hơn nữa hắn còn viết tốt hơn nàng.



Long Nhị nghiêm túc viết, vò nát một tờ lại một tờ, phải viết một bức thư bỏ vợ kiểu chữ tiêu sái, nội dung phong phú, rõ ràng mạch lạc để hù dọa nàng. Hắn liệt kê tất cả tội trạng hắn có thể nghĩ ra, không biết làm việc nhà, không sinh con, không tiết kiệm, chăm lo việc nhà, không cung kính với phu quân, ghen tị, nói nhiều, gây chuyện, tạo ra lời đồn ác ý trên phố, tổn hại danh dự nhà chồng.



Chi tiết từng cái, liệt kê hai mươi tội trạng, mỗi một tội đều đủ để bỏ nàng. Long Nhị nhìn, đột nhiên cảm thấy cầm ông cũng không phải loại người thích trêu đùa gì đó, rõ ràng nương tử xấu xa thành như vậy, vì sao hắn còn rất thích? Tuy bây giờ hắn giận nàng, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn thích nàng, giống như nàng thích cầm.



Trên đời không có nữa, đó là chiếc duy nhất.



Long Nhị nghĩ như vậy, dán bức thư, bảo Tiểu Trúc đưa cho Cư Mộc Nhi. Còn dặn dò: “Sau khi về, đưa nàng đọc, bảo nàng còn vi phạm, tái phạm một tội nào đó, gia chắc chắn sẽ trừng trị nàng.”



Tiểu Trúc bị dọa liên tục gật đầu, cầm bức thư kia đi. Vừa đi ra ngoài, lại bị Long Nhị gọi lại. “Các ngươi hầu hạ phu nhân cho tốt, sớm dỗ dành nàng trở về. Nếu trong ba ngày phu nhân về nhà, các ngươi có phần thưởng. Nếu không, phạt nặng!”



Tiểu Trúc sau khi nghe xong, lòng bàn chân như bôi mỡ vội vàng chạy về phía quán rượu, hận không thể lập tức trói Cư Mộc Nhi đem về.



Long Nhị tựa lưng vào ghế, nhìn bức thư bị xé nát trên mặt đất, trong lòng “Hừ” một tiếng, cáu kỉnh với gia, trở về xem gia có trừng trị nàng hay không.



Long Nhị kiên nhẫn đợi hai ngày, Cư Mộc Nhi hoàn toàn không có dấu hiệu muốn trở về. Bản thân Long Nhị ngại đi tìm nàng, liền gọi Lý Kha đi. Lý Kha đi, Cư Mộc Nhi đuổi hắn về. Hắn đi tìm Tô Tình nghe ngóng, Tô Tình cũng vẻ mặt mờ mịt, không biết Cư Mộc Nhi có ý định gì.



Cho đến ngày thứ ba, đáp án công bố.



Quan phụ trách hộ tịch ở kinh thành cầu kiến Long Nhị, hắn là tới tranh công. Ông ta nói, ông ta đã giải quyết xong việc bỏ vợ cho Long Nhị, đã xóa Cư Mộc Nhi trong sổ hộ tịch của Long phủ. Đã đóng dấu xong, chuyện đã làm thỏa đáng, ông ta cố ý đến đưa công văn bỏ vợ đã đóng dấu.



Long Nhị nghe xong việc này, như sét đánh ngang tai.



Viên quan kia vẫn còn nói lải nhải cằn nhằn, nói vụ tai tiếng của Cư Mộc Nhi mọi người đều biết, họ đều bất bình thay Long Nhị gia. Nhưng nàng ta kia rất giảo hoạt, nàng đã sớm nghe ngóng, dưới điều kiện như thế nào chồng không thể bỏ vợ, khi đó ông ta liền để ý, cảm thấy Cư Mộc Nhi chắc chắn giở trò.



Quả nhiên, hôm nay Cư Mộc Nhi lại đến hỏi, nói úp úp mở mở, hỏi nếu thư bỏ vợ mất hoặc bị tiêu hủy có phải không có hiệu lực hay không…. ông ta thấy nàng ta khả nghi, liền hỏi nhiều vài câu, ngoài dự đoán nàng ta hoảng sợ, quay người muốn chạy trốn, không ngờ một tờ giấy rơi ra từ trong tay áo, đúng là thư bỏ vợ mà Long Nhị gia. Cư Mộc Nhi thấy mọi chuyện lụn bại, đau khổ cầu xin, nàng ta không muốn bị hưu, liền giấu thư bỏ vợ, muốn nghe ngóng rõ ràng mới suy tính tiếp.



Ông ta nhớ tất cả những chuyện liên quan, cô gái này bị Long Nhị gia đuổi về nhà mẹ đẻ sớm đã ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, chuyện bị bỏ đã là việc vô cùng xác thực, hôm nay còn dám làm ra giấu thư bỏ vợ, tất nhiên là không thể để nàng ta thực hiện được. Vì vậy hắn giam Cư Mộc Nhi, cầm thư bỏ vợ của Long Nhị nhanh chóng tiến hành đóng dấu công văn, để tránh Long Nhị gia lo lắng chuyện bỏ vợ không thành, ông ta còn đích thân đưa tới.



Long Nhị sắc mặt tái nhợt, thì ra là thế, thì ra là thế.



Từ trước đến giờ, người nàng muốn đối phó không phải là hắn, mà là tên quan phụ trách hộ tịch ngu xuẩn kia. Hắn đi xa nàng làm ầm ĩ một trận, là để cho mọi người nhìn, là để cho Tịch Bạc Tư xem. Sau đó nàng dùng tám vạn tám ngàn lượng vàng hù dọa hắn, giả vờ đáng thương về nhà mẹ đẻ, đây cũng là để Tịch Bạc Tư xem. Sau đó nàng lại dùng thu cảnh cáo bỏ chồng gì đó trêu chọc hắn, kích thích hắn, nàng biết rõ hắn luôn đáp lễ với nàng, hắn nhất định sẽ đưa lại vật tương tự.



Sau đó nàng lại diễn một vở kịch, xóa tên mình khỏi sổ hộ tịch của Long gia.



Nàng tốn nhiều tâm tư như vậy, mượn tay hắn bỏ nàng.



Long Nhị tức giận đến mức nói không ra lời. Rất tốt, rất tốt, nàng thật sự là người thông minh, từng bước từng bước một, tâm tư kín đáo, chẳng những giữ lại thể diện của hắn, còn có được kết quả nàng muốn.



Rất tốt, nàng thật đúng là lợi hại. Rất bình tĩnh, dễ như trở bàn tay. Cái đầu thông minh của nàng, dùng để kiếm tiền, buôn bán rất tốt nhưng chỉ dùng để tính kế hắn!



Long Nhị chậm rãi đi về phía tên quan kia, đột nhiên nắm chặt cổ áo ông ta, dùng âm thanh nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn hỏi: “Ông thấy trên thư kia có hai chữ bỏ vợ?”



Tên quan kia há to miệng, cố gắng nhớ lại, trên bức thư kia viết lý do bỏ vợ rất rõ ràng mạch lạc, hắn thực sự không chú ý trên đó có hai chữ bỏ vợ hay không. Lúc ấy trong lòng, trong đầu ông đều là ý nghĩ nịnh bợ Long Nhị gia, làm việc cho Long Nhi gia; niềm vui có thể giành công chiếm hết, trên thư không có hai chữ bỏ vợ sao? Kia rõ ràng là một phong thư bỏ vợ.



Long Nhị nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, lại hỏi: “Trên đó có dấu vân tay của ta?”



Tên quan kia trả lời: “Trên đó xác thực là có dấu tay.”



“Là của ta sao?”



Viên quan kia há to mồm, hắn có ngốc cũng biết bây giờ Long Nhị gia đang lửa giận ngút trời.



“Viết lại tên nàng vào sổ hộ tịch của Long gia, nàng là Nhị phu nhân của Long phủ ta, hai mắt Nhị gia phát cáu, hận không thể xé xác tên ngu xuẩn trước mắt này.



Viên quan kia lắp bắp: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà, đã đóng dấu lên rồi. Nếu muốn viết lại, phải có giấy kết hôn…”



Long Nhị túm cổ ông ta, bóp đến nỗi xanh cả mặt, không thể nói gì.



Giấy kết hôn? Lúc hắn tính kế người ta không cần cái này. Viết lại, còn phức tạp hơn nhiều.



Long Nhị hất tay, ném viên quan kia ra ngoài cửa. Hắn nhìn chằm chằm viên quan kia lạnh lùng nói: “Ngươi chờ mất chức đi.”



Người phụ nữ đáng giận kia, hắn biết vì sao nàng lại bỏ hắn rồi. Chỉ là nàng đã quên, hắn là Long Nhị gia tiếng tăm lừng lẫy. Bất luận là lý do gì, dám không cần hắn, nàng nghĩ hay lắm!



Nếu hắn không khiến nàng khóc cầu xin hắn để nàng tái giá, tên của hắn sẽ viết ngược!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK