Vô Minh đảo mắt nhìn qua một lượt, ánh mắt có chút hờ hững, toàn là hồn sư tam giai, ngũ giai, còn có mấy tên cửu giai, mấy loại đẵng cấp này cấp hắn đã sớm không quan tâm. Đám người phía dưới nhìn thấy hắn đi ra thì liền thủ thế đề phòng, binh khí trên tay cầm chặt. Ngay cả tên đại ca lúc nãy cũng lấy ra một cây đại đao, bên trên vẽ đồ án một con mảnh hổ đang nhe nanh múa vuốt khí thế vô cùng. Tuy vậy hắn vẫn hờ hững đứng ở đó hai tay chắp sau lưng, nữ tử lúc nãy cũng từ bên trong đi ra, y phục trên người nàng đã chỉnh tề hơn, không còn xộc xệch nữa.
--" Đại nhân, bọn chúng chính là một đám sơn phỉ ở đây, thường ngày xuống chân núi chặng đường cướp của, không biết đã hại bao nhiêu bá tánh vô tội, người hãy vì dân chúng mà thế thiên hành đạo tiêu diệc hết bọn chúng đi...".
Nàng nói chuyện với hắn có vài phần lễ phép thế nhưng nói đến đám sơn phỉ kia lại có chút tức giận.
Vô Minh lắng tai nghe nàng nói xong cũng không đáp lời mà chỉ từ từ bước tới phía trước, tiến lại gần đám người kia. Thấy hắn tiến lại gần thì đám người kia lập tức giương cung bạt kiếm, bộ dáng sẵng sàng tấn công, một lúc sau Vô Minh càng lúc càng tới gần thì một tên trong số đó không kìm nén được, bật người một cái, lao đến, trường đao vun lên hướng đỉnh đầu hắn bổ xuống. Nữ tử nhìn thấy cảnh này cũng có chút hoảng sợ, một đao này tốc độ rất nhanh, tiếng không khí bị cắt ra nghe vu vu, thế nhưng khi lưỡi đao sắp chạm vào hắn thì chợt khựng lại, dừng như bị một lực lượng vô hình nào đó cản lại, dù cho lưỡi đao vô cùng sắc bén thế nhưng lại không thể xuyên vào dù là một tấc, ánh mắt tên cầm đao phút chốc chuyển thành kinh hãi, chỉ thấy Vô Minh nhẹ nhàng hất tay một cái hắn liền như một quả bóng bị đánh văng lên rồi rớt xuống lăn mấy vòng trên đất bất tỉnh nhân sự.
Tình thế lập tức biến thành căn thẵng, mấy tên kia nhìn thấy đồng bọn bị hạ cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút giận dữ, binh khí trong tay leng keng mấy tiếng rồi lập tức đánh tới, phút trốc liền có mười mấy cái binh khí hướng đỉnh đầu Vô Minh bổ xuống dự là sẽ nện hắn nát như tương. Hắn cũng không lơ là nữa, sắc mặt trầm xuống, hai tay đánh một vòng rồi vẽ theo hình thái cực tụ lại tại đan điền, từ trong đan điền chân khí cuồng cuộn vận chuyển, sau đó bộc phát một cái đánh ra hai chưởng về hai phía, dùng mắt thường có thể nhìn thấy một vòng chân khí rợn sóng đánh ra xung quanh. Lập tức mấy tên kia như diều đứt dây vừa lao tới đã bị luồn chân khí đánh tan tác, ngã nhào trên đất, binh khí bị hất văng lã chã.
--" Hừ, chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi...".
Tên đại ca sắc mặt đen lại, nhìn đám đàn em nằm la liệt dưới đất nhất thời nộ khí xung thiên, đôi mắt đỏ ngầu, rống lên một tiếng, đại đao chém tới, trên lưỡi đao còn mang hoả diểm hừng hực như một đầu mảnh hổ.
--" Ầm...".
Một đao đánh xuống, mặt đất cũng bị chẻ thành một cái khe sâu, thế nhưng lại không có Vô Minh ở đó, ngó mắt nhìn qua chỉ thấy hắn đang thong dong đứng cách đó vài trượng, không ai nhìn thấy hắn đã làm thế nào để thoát khỏi một đao trong gang tất đó, duy chỉ có mình hắn biết chuyện gì đã sãy ra. Lúc một đao kia sắp rơi trúng đầu hắn đã sử dụng một kĩ năng đặc biệt của Lăng Ba Vi Bộ, dịch di thuấn tức. Khi người luyện Lăng Ba Vi Bộ thành công sáu mươi bốn bước chạy cũng tức là đã luyện thành môn bộ pháp này, thì người đó có thể trong phạm vi sáu mươi bốn quẻ phương vị tự do thay đổi vị trí, cũng có thể nói chính là dịch chuyển tức thời ngay lập tức biết mất khỏi vị trí.
Vô Minh đứng phía xa xa kia khoan thai thâm trầm nhìn tên đại ca đang mặt mày nóng giận kia. Tên đó có thể nói là lữa giận công tâm, từ trước tới nay đây là lần chịu nhục nhã nhiều nhất, gầm gú một tiếng, như một đầu hung thú điên cuồng lao tới, hoả diểm trên đại đao đốt không khí nghe ù ù, một kích toàn lực chém tới với tốc độ kinh hoàn. Trong một khắc khi hoả đao cuồng cuộng lao tới, Chỉ thấy Vô Minh tay tụ ra một đồ án âm dương, đồ án đó không ngừng chầm chậm soay tròn, phía ngoài đồ án cơ hồ còn có thể nhìn thấy càn khôn luân chuyển. Hoả đao vừa chạm vào đồ án giống như chạm vào một tấm khiên cứng chắc nhất, hoàn toàn không thể làm cho nó bị một chút tổn hại, tay hắn nhẹ nắm lại, đồ án cứng chắc lập tức sụp đổ, chân nguyên từ trong đồ án cuồng cuộng bộc phát mạnh mẽ nện vào lồng ngực của tên kia, đánh hắn bay ngược về sau đập xuống nền đá.
Nữ tử kia nãy giờ đứng phía xa chứng kiến tất cả khiến nội tâm nàng rung động không thôi, nam nhân trước mắt nàng thoạt nhìn vô cùng bình thường, thậm chí không nhìn ra được tu vi lại ở trong một đám sơn phỉ thong dong tự tại, hơn thế lại trong vòng mấy chiêu liền đem bọn chúng đánh bại thảm hại. Ánh mắt nàng nhìn hắn trong phút chốc chuyển thành sùng bái ngưỡng mộ.
Vô Minh thu hồi chân khí, thong thã bước lại gần tên kia, sắc mặt có chút lạnh lùng, tên kia nằm dưới nền đá sắc mặt tái nhợt, miệng còn vươn vết máu, tuy vẫn còn tỉnh nhưng đã bị thương nặng không thể cử động, nếu lúc nãy hắn dùng toàn lực thì tên này đã mất mạng. Hắn bước đến gần tên đó rồi dừng lại, thần thái thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng.
--" Hừ, lão tử hôm nay thua trong tay ngươi, muốn chém muốn giết tuỳ ngươi...".
Tên kia tuy bị thương nặng nhưng miệng lưỡi vẫn còn cứng, ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn.
--" Đại nhân.. Xin ngài dừng tay...".
Chợt một tên trong số đàn em kia kêu lên, lập tức thu hút ánh mắt của Vô Minh, liền ngoái đầu nhìn sang, chỉ thấy tên đó nặng nề bò lại gần mình, ánh mắt khẩn cầu nói.
--" Đại nhân, xin người dừng tay, tha cho đại ca của chúng ta một mạng..".
--" A Đạt, không cần cầu xin hắn. Liệt Hỏa Bang chúng ta không đến mức nhục nhã sợ chết, cùng lắm kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ".
Tên đại ca tức giận quát lên một tiếng, thần thái không vì bị đánh bại mà suy sụp.
--" Tại sao ta lại phải tha cho hắn, không phải các người là sơn phỉ sao..".
Vô Minh không thèm quan tâm tên đại ca đang la ó phía bên kia, trầm trầm hỏi tên được gọi là A Đạt kia.
--" Đại nhân, chúng ta tuy là đạo phỉ thế nhưng từ trước tới nay chưa từng lạm sát, chỉ cướp của không giết người, từ lúc lập bang ra tới giờ chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý. Đặc biệt là đại ca của bọn ta chính là một người đạo nghĩa a. Đại nhân xin hãy suy xét tha cho chúng ta một con đường".
Tên kia thấy bộ dáng Vô Minh có chút hoà hoãn liền cúi đầu cầu xin.
--" Dù nói sao đi nữa đạo phỉ vẫn là đạo phỉ...".
Thế nhưng Vô Minh chỉ mang bộ dáng hờ hững trả lời.
--" Cái này...".
A Đạt kia nhất thời cứng họng, không nói thêm được gì.
--" A Đạt, không ngờ đệ lại tham sống sợ chết hèn hạ như dậy uổng công ta coi trọng đệ..".
Tên đại ca giận dữ quát lên.
--" đúng dậy..".
--" Đại ca nói không sai, A Đạt không ngờ ngươi lại vô sỉ như dậy".
--" Ta phi...".
--"....".
Mấy tên khác đều nhao nhao phỉ bán Tên A Đạt kia.
--" Hừ, vô sỉ thì sao, sợ chết thì thế nào, các huynh thử nghĩ đi, từ khi Liệt Hoả Bang lập ra tới nay đã từng làm nên chuyện gì chưa, chúng ta luôn chỉ cướp của chưa từng giết người, ngay cả A Lục hôm qua bị giết cũng là vì chuyện đó, chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý tại sao lại phải chịu chết tại đây, A Đạt ta quả thật không cam tâm...".
A Đạt chua chát nói, mấy tên kia cũng bị hắn làm tác động lập tức im bặt, ngay cả tên đại ca vừa giận dữ lúc nãy cũng trở thành trầm mặt, vẻ mặt tên nào cũng u sầu chua chát. Vô Minh nhìn thấy cảnh này nội tâm có chút buồn cười, đám sơn phỉ này đúng là lạ lùng a.
_________Lạc Kỳ Nam_______