• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười ngày sắp đến, sự tranh đấu trong linh cảnh càng trở nên kịch liệt, tất cả vì chiếc vé vào top một trăm mà không ngừng ác chiến, mục tiêu là bất cứ kẻ nào có hiệu phù trong tay, không ngừng đổ máu.

Nhóm người Vô Minh sau khi hội họp với đám đồng môn cũng tiến vào trận càng quét, ai cũng hăng say chiến đấu ngoại trừ Vô Minh, đơn giản vì hắn không cần ra tay, linh cảnh đã sớm thuộc về hắn rồi, hơn nữa số hiệu phù trong tay hắn cũng đủ để hắn lọt vào TOP một trăm.

Song Nhi cũng đã vơi bớt đau buồn vì Vô Minh đã hứa với nàng sẽ nghĩ ra cách cứu sống sư tỷ của nàng, phải nói là nàng và vị sư tỷ kia đúng là tình sâu như biển, thân hơn tỷ muội ruột thịt. Mục tiêu của nàng cũng chính là top một trăm kia.

.......................

Trong nội môn Huyễn Thần môn nơi môn chủ Triệu Tiên đang tọa ngự, không gian vốn yên ắng bỗng vang lên âm thanh hớt hải của một lão già, lão vừa chạy vừa gọi chưởng môn.

--“ Chưởng môn có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi.. “.

Triệu Tiên nét mặt vẫn điềm đạm hỏi.

--“Khang trưởng lão có chuyện gì mà hớt ha hớt hải như vậy.. “.

Khang Tư vừa thở dốc vừa nói.

--“ Đội hộ pháp vừa báo rằng họ đã mất liên kết với linh cảnh rồi “.

Triệu Tiên nhíu mày, nét mặt có chút động hỏi.

--“ Tại sao lại như vậy... “.

Khang Tư lắc đầu đáp.

--“ Ta cũng không biết, họ bảo mấy ngày trước trong linh cảnh có biến sau đó thì mất luôn liên kết với nó... “.

Triệu Tiên trầm tư một lúc rồi nói.

--“ Có lẽ Huyễn Thần châu đã có chuyện... “.

Khang Tư có chút ngạc nhiên hỏi.

--“ Ý chưởng môn là.. “.

Triệu Tiên tinh tường đáp.

--“ Có thể đã có tiểu tử nào đó đã luyện hóa được Huyễn Thần châu.. “.

Khang Tư vẽ mặt nghi vấn nói.

--“ Không thể nào, Huyễn Thần châu là bảo vật thượng cổ, ngay cả lão tổ năm xưa cũng không có luyện hóa được nó há một tên tiểu tử nào đó lại có thể được, chưa kể nó còn ở sâu trong bí cảnh muốn tìm ra nó đã là một vấn đề.. “.

Triệu Tiên thư thái mỉm cười đáp

--“ Khang trưởng lão àh, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, cuộc sống nó phi diệu lắm.. “.

Khang Tư đứng lặng im suy nghĩ, Triệu Tiên nhìn ra cửa lớn nét mặt đăm chiêu, miệng khẽ lẩm bẩm.

--“ Có lẽ.....”.

....................

Mười ngày...

Ngày kết thúc vòng một đã đến, tất cả mọi người trong linh cảnh đều có chung một mong chờ, linh cảnh sẽ mở cửa, và nó cũng mở cửa đúng như mong đợi của mọi người, tất cả những người tham gia từ sống đến chết đều bị trục xuất ra ngoài, một cơn mưa người ùng ùng rơi xuống thế nhưng khác với suy nghĩ của mọi người lần tham gia này không có ai phải bỏ mạng cả, tuy có bị thương tích nhưng vẫn còn sống, điều này khiến không ít người ngạc nhiên, nhất là những kẻ tham gia vì chính họ đã chứng kiến không ít người chết vậy mà lúc ra thì vẫn còn sống nhăn răng thật là một sự tình khó hiểu. Không ai hiểu chỉ có mình Vô Minh hiểu, thật ra chết trong bí cảnh không thật sự là chết họ chỉ bị chết lâm sàng mà thôi, thế nhưng vào lúc đó Huyễn Thần châu đã lén lút rút mất linh hồn và sinh lực của họ vì thế mới có tình trạng chết thật giống như những lần đại hội khác. Lần này vì cứu sống tín mạng của Mị Uyển hắn đã bắt Huyễn Thần châu nôn ra hết những linh hồn mà nó thu được, cũng may là nó còn chưa kịp luyện hóa nếu không thì đừng mong có thể sống lại.

Lần này không có người thiệt mạng làm yên lòng không biết bao người và cũng dấy lên trận thù hận lớn nhất lịch sử của Linh Hoàng Đại Lục.

...............

Sau khi kiểm kê một số thứ tất cả những người tham gia được sắp thành từng hàng đứng trên sân lớn, mỗi người lần lượt đưa ra số hiệu phù của mình, ba trăm người có số hiệu phù cao nhất sẽ tiếp tục được vào vòng trong, trong đó hầu hết là đệ tử của những môn phái lớn, còn lại một ít là môn phái nhỏ và tán tu. Vạn Linh cát được bốn người, bao gồm Bích Ngọc, Lãnh Thường, Đại Nhật và Vô Minh. Đệ tử của tứ đại môn phái hầu hết đều tiến vào vòng trong, chỉ có vài người không được may mắn nên bị loại.

Vòng một kết thúc, tất cả mọi người được nghỉ ngơi ba ngày để lấy sức, riêng Vô Minh được mời đến phòng trưởng môn.

Hắn hiện tại đang đứng trước cửa phòng của Triệu Tiên, hắn tuy không biết tại sao mình lại bị gọi đến đây thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên như thường ngày, chỉnh lại y phục hắn dõng dạc nói.

--“ Chưởng môn tiểu tử đến rồi.. “.

Từ bên trong tiếng Triệu Tiên vọng ra.

--“ Vào đi.. “.

Vô Minh đáp ứng một tiếng rồi mở cửa bước vào, bên trong cũng không có ai chỉ có Triệu Tiên và Khang Tư đang ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà.

--“ Bái kiến chưởng môn, bái kiến đại trưởng lão.. “.

Vừa vào hắn liền hành lễ.

--“ Không cần đa lễ.. Ngồi đi.. “.

Nói đoạn Triệu Tiên chỉ tay sang cái ghế nhỏ rồi bảo hắn ngồi đó.

--“ Đa ta chưởng môn “.

Vô Minh thi lễ một câu rồi bước sang từ tốn ngồi xuống, ngó sang liền trông thấy một tách trà nóng ắt hẳn là chuẩn bị cho hắn.

--“ Ngươi có biết tại sao lại gọi ngươi đến đây không.

Triệu Tiên vừa phì phò thổi trà vừa hỏi.

--“ Cái này... Thú thật tiểu tử không biết, dám hỏi người gọi ta đến là có chuyện gì.. “.

Vô Minh mỉm cười thật thà đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK