--“ Ừm... Muội không gì chứ... “.
Vô Minh nhìn nàng mỉm cười mới cái nói.
--“ Muội không gì... “.
Nàng lắc đầu đáp.
--“ Rốt cuộc tiểu tử ngươi cũng về rồi, giờ thì ta giao nàng ta lại cho ngươi đó, làm bảo mẫu cũng mệt rồi.... “.
Nữ tử kiều mị nhìn thấy Vô Minh thì đứng lên chống nạnh nói.
•--“ Ừkm.... Đa tạ cô nương, làm phiền rồi... “.
Vô Minh khách sáo nói một câu, hắn có chút không thích thái độ của cô nàng này nhưng thật sự thì không thể phủ nhận rằng bọn họ rất giữ lời.
--“ Được rồi, hiện tại chúng ta không ai nợ ai, sư muội chúng ta đi..”.
Cô ta vươn vai một cái tựa như rất uể oải rồi gọi nữ tử còn lại định là sẽ rời đi.
--“ Khoan đã sư tỷ, muội nghĩ hay là chúng ta ở lại đây đi... “.
Nữ tử kia vẫn im thin thít từ đầu đến giờ mới mở miệng nói một câu.
--“ Sao vậy.. “.
Nữ tử kiều mị thắc mắc.
--“ Hiện tại có nhiều chuyện kỳ lạ sảy ra, muội nghĩ là bí cảnh này chắc chắn đã có vấn đề, muội thấy vị đại ca này tu vi không thấp đối với chúng ta lại không có ý xấu, hay là chúng ở lại đây đi, nhiều người tương trợ lẫn nhau vẫn tốt hơn mà “.
Nữ tử kia nói ra nhẹ nhàng như nghe xong lại cảm thấy rất hợp tình hợp lí.
--“ Ừm... Chuyện này... “.
Nữ tử kiểu mị có vẻ lưỡng lự suy nghĩ.
--“ Ta nghĩ cô ấy nói đúng, hiện tại nhiều người vẫn tốt hơn một mình... “.
Vô Minh đứng một bên lên tiếng ủng hộ.
--“ Nếu đã nói vậy thì chúng ta ở lại... “.
Suy nghĩ một chút nàng ta cũng quyết định ở lại.
--“ Ờh, ta còn chưa biết tên của hai người là gì.... “.
Vô Minh trong tâm có một chút vui vẻ khi hai người họ ở lại, ở chung với nữ nhân không bao giờ là xấu cả.
--“ Ta tên là Hạ Mị Uyển còn muội ấy là Triệu Song Nhi.. Còn hai người tên là gì.. “.
Hạ Mị Uyển đem tên của mình và sư muội thản nhiên nói ra.
--“ Ta tên Vô Minh còn đây là Bích Ngọc sư muội của ta... “.
Vô Minh cũng không ngại tiết lộ danh tính đem tên của mình giới thiệu ra. Nhìn hai nữ nhân này hắn lại cảm thấy buồn cười, hai người một thì hoạt bát sành đời còn một thì tiểu thư e thẹn trái ngược hoàn toàn.
--“ À vị cô nương này lúc này cô có nói là bí cảnh này có vấn đề, đó là chuyện gì... “.
Vô Minh chỉ tay về phía Song Nhi hỏi.
--“ chuyện đó sao... Ta chỉ đoán thôi, trước khi vào đây ta đã được mẫu thân cho biết thông tin về bí cảnh này, người có bên trong sẽ có ma thú nhưng chỉ từ ngũ giai trở lại không có nghe nói là có ma thú lục giai, hơn nữa bọn chúng điều có triệu chứng điên loạn, hung hãn, chỉ cần gặp người liền xông vào cắn giết... “.
Triệu Song Nhi tinh tường nói ra.
--“ Không chỉ có ma thú điên loạn đâu, chúng ta còn bắt gặp rất nhiều người cũng bi như vậy... “.
Mị Uyển đứng một bên tiếp lời.
--“ Có chuyện như vậy nữa sao... “.
Vô Minh nghe xong liền ngạc nhiên hỏi lại.
--“ Đúng vậy, tất cả bọn họ điều điên cuồng hung ác, hơn nữa tu vi cũng rất cao... “.
Song Nhi đáp lời.
--“ Rất cao... “.
Vô Minh hỏi.
--“ Ừm... Là hồn đế... “.
Song Nhi gật đầu nói.
Vô Minh nghe vậy cũng cảm thấy lạnh người, không biết nơi này đã sảy ra chuyện gì.
--“ Nếu ta đoán không lầm thì bí cảnh này đang bi một thế lực nào đó khống chế... “
Song Nhi bề ngoài vô cùng ngây thơ thế nhưng trong chuyện này lại tỏ ra tinh tường, thông minh tuyệt đối.
--“ Bị khống chế sao... “.
Vô Minh nghi ngờ hỏi.
--“ Ừm,... Có lẽ vậy... Hiện tại việc quan trọng nhất là chúng ta phải giữ được tính mạng, qua mười ngày nữa bí cảnh sẽ mở cửa chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này, chỉ sợ.... “.
Song Nhi có phần lưỡng lự khó nói.
--“ Chỉ sợ chuyện gì... “.
Vô Minh hỏi.
--“ Chỉ sợ là bí cảnh này bị mất điều khiển, những người của Huyễn Thần môn không thể mở cửa bí cảnh thì chúng ta sẽ mắc kẹt trong này vĩnh viễn... “.
Câu nói của Song Nhi làm không khí trở nên nặng nề, tất cả đều trầm mặc không nói.
--“ Giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, hiện tại chúng ta nên nghỉ ngơi lấy lại sức lực, ngày mai lại tiếp tục... “.
Vô Minh là người đầu tiên mở miệng phá tan bầu không khí u ám.
--“ Huynh nói đúng, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức lực, nếu có chuyện gì cũng đủ sức chống lại... “.
Song Nhi tiếp lời đồng ý.
...............
Bầu trời rất nhanh đã chuyển thành đêm đen, chỉ có vài ánh sao leo lét. Ba nữ nhân kia đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có mình Vô Minh vẫn thức, hắn lụi cụi đút vài cành cây khô vào đống lửa đang lốp bốp cháy, những hoa lửa ùn ùn bay lên như muốn hòa vào những ánh sao kia, Vô Minh rời khỏi đống lửa bước tới tựa lưng vào một thân cây, mắt nhìn vào đống lửa, nét mặt lo lắng, hắn nhớ tới những lời Song Nhi nói ban ngày trong lòng bồn chồn không yên, hắn sợ chuyện gì sẽ xảy ra. Thở ra một hơi, đem cất lại những suy nghĩ của mình hắn từ từ nhằm mắt lại.
............................
Trời sáng, bốn người bọn họ quyết định men theo vách đá mà đi, dọc đường đụng phải không ít ma thú tuy nhiên không có con nào quá mạnh nên họ tiêu diệt khá dễ dàng. Đi thêm một đoạn nữa rốt cuộc họ cũng đi ra được cánh rừng bạt ngàn kia, trước mặt họ là một thảo nguyên rộng lớn, điều này khiến họ hơi ngạc nhiên, nội tâm có chút nhẹ nhõm, họ liền nhanh chóng đi về phía thảo nguyên lộng gió kia. Nơi đây tầm nhìn khá xa, họ có thể bắt gặp không ít người thế nhưng có vẽ họ vẫn chưa có ý định đối đầu với nhau chỉ nhanh chân đi khỏi cánh rừng quỷ quái kia càng xa càng tốt.
........
........
Thảo nguyên này so với cánh rừng kia còn rộng lớn hơn, mút tầm mắt chỉ thấy một màu xanh ngắt, gió thoảng vô cùng mát mẻ. Cái không gian ấy tưởng chừng êm đềm cho đến khi một cơn địa chấn xuất hiện, mặt đất rung lắc dữ dội, không gian vang lên âm thanh đang đang kỳ quái, bầu trời chuyển thành u ám, một dự liệu không lành xuất hiện trong đầu mọi người.