--“ Hừ, tiểu tử thúi, ngươi là người mà ta chọn lựa vậy mà chỉ một chút thủ đoạn nho nhỏ đã làm ngươi lung lay, tâm cảnh thật sự quá yếu kém, ngươi không thấy mất mặt sao... “.
Lão nhìn hắn tức giận mắng.
--“ Ta.. Tiền bối người nói ta là người mà người chọn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào... “.
Vô Minh bối rối không hiểu hỏi.
--“ Ngay cả Thiên Nhãn của ta cũng giao cho ngươi, ngươi còn hỏi... “.
Lão lườm hắn một cái.
--“ Thiên Nhãn, của người... Không phải sư phụ ta nói nó là của ông ấy sao... “.
Vô Minh rối càng thêm rối.
--“ Ngươi cũng không cần ngạc nhiên như vậy, sư phụ ngươi chính là đồ đệ của ta, Thiên Nhãn cũng là do ta cho nó, giờ nó đã là của tiểu tử ngươi... “.
Lão chán cái vẻ mặt ngơ ngơ của hắn nên ôn tồn giải thích.
--“ Nói vậy.. Nói vậy... “.
Hắn lắp bắp.
--“ Ngươi cái tên này sao mà chậm tiêu thế.... “.
Lão tức tối quát.
--“ Đệ tử bái kiến tổ sư tiền bối... “.
Hắn tuy không biết lời lão nói là thật hay giả thế nhưng cái lễ nghĩa ban đầu cũng cần phải có nên hắn liền cúi người hành lễ.
--“ Ừm... Ngươi đó, cần phải cố gắng hơn nữa, ngươi hiện tại còn rất yếu kém, để có thể gánh vác được sứ mệnh trên vai ngươi phải mạnh hơn nữa, nếu không mọi sự tính toán của ta sẽ tan tành mây khói... Và cả cái tinh giới này... Haizzzz... “.
Lão nói một lúc rồi ủ rũ thở dài.
--“ Tổ sư người nói gì ta không hiểu... “.
Vô Minh càng nghe càng loạn, không hiểu lão đang nói cái gì, tại sao cao thủ lại hay nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
--“ Ngươi không cần phải hiểu đâu, giờ cho ngươi biết cũng chẳng có tác dụng gì chỉ khiến tâm cảnh ngươi lung lệch mà thôi, chủ yếu bây giờ là ngươi nên chăm chỉ tu luyện đi, không chỉ tu vi mà tâm cảnh cũng rất quan trọng có biết chưa... “.
Lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài, dáng vẻ tiên nhân ôn tồn nói.
--“ Tâm cảnh... “.
Vô Minh hỏi.
--“ Ừm... Tâm cảnh đối với người tu luyện rất quan trọng, đạo tâm có vững thì con đường tu luyện mới suông sẽ, tu vi mới nhanh chóng thăng tiến, ngươi đã hiểu chưa... “.
Lão giảng giải.
--“ Đa tạ sư tổ chỉ điểm, tiểu điều đã tham ngộ... “.
Vô Minh cúi đầu cung kính thưa.
--“ Tốt, bây giờ thì ngươi làm chuyện ngươi nên làm đi, ta không còn việc nữa, ta đi đây... “.
Lão nói xong thì xoay người bỏ đi.
--“ Tổ sư người nói vậy là sao, việc con nên làm là việc gì.. “.
Hắn không hiểu gì hết vội vàng chạy theo gọi lão lại.
--“ Chuyện của ngươi thì ngươi tự biết đi chứ.. “.
Lão ném lại một câu rồi biến mất trong khoảng thời gian vô định. Vô Minh đứng ngẩn ra trong giây lát, thầm nghĩ lại mọi chuyện một lượt suy xét kỹ lưỡng, thế nhưng vẫn không thể hiểu nổi. Trong lúc hắn đang mãi suy nghĩ thì không gian lại một lần nữa biến đổi, khoảng trống mênh mông vô định bỗng chốc sáng bừng, phía xa lơ lửng một quả cầu rực rỡ như Mặt Trời ban trưa. Vô Minh sực người bừng tỉnh, chợt hiểu ra ý của lão, chuyện mà hắn cần làm chính là phải thu phục viên Huyễn Thần châu kia.
Bước nhanh về phía viên châu, dấn mình vào vùng sáng rực rỡ do nó tạo nên, lập tức hắn cảm thấy một cảm giác đau đớn tràn lan khắp cơ thể, mỗi một tia sáng kia giống như một mũi kim nóng bỏng cắt xuyên qua da thịt đau đớn không thể tả, Vô Minh đã phải đùng tay che lại đôi mắt để nó không bị hủy, hắn cứ tiếp tục bước từng bước đến gần viên châu nổi đau đớn cũng theo đó mà trở nên kinh khủng hơn, cơ thể hắn bắt ứa máu, đó là những vết đâm thật chứ không phải tưởng tượng, những tia sáng kia không ngừng xuyên vào người hắn, hắn vắng răng chịu đựng chân tiếp tục bước từng bước.
Trong động phủ Tiểu Hàn từ từ mở mắt, nàng vừa trải qua giấc mơ dài nhất trong đời, nàng đã nhìn thấy dòng đời trăm kiếp, chết đi sống lại rồi chết đi, trải qua vô số tang thương vui buồn, ánh mắt nàng cũng vì đó mà trở nên già hơn giống như một lão bà bà từng trải. Nàng đảo mắt nhìn ra xung quanh, chợt thấy Vô Minh đang nằm bất tỉnh phía xa, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy rằng nét mặt của hắn dù đang ngất xỉu vẫn tỏ ra rất đau đớn.
--“ Vô Minh chàng không sao chứ.. “.
Nàng cất tiếng gọi thế nhưng hắn không trả lời, lo lắng sợ hãi nàng lập tức xông vào căn phòng đá, nhưng khi nàng vừa vào đến cửa phòng đã bị một lực lượng vô hình hất mạnh trở ra, nguồn lực lượng này vô cùng vô đối khiến nàng không thể chống lại mà ngã sóng soài, dù té ngã nàng vẫn không bỏ cuộc mà cố thử thêm mấy lần, kết quả vẫn là như vậy, biết mình không thể làm gì được nàng chỉ đành đứng bên ngoài lo lắng nhìn hắn.
...............
Bên trong không gian vô định, Vô Minh giờ đây đã vô cùng thê thảm, người hắn không còn nguyên vẹn, toàn bộ phần thân phía trước tan nát không còn nhận ra, da thịt bầy nhầy lồi lõm tận xương, máu tươi lênh láng, nội tạng cũng lòi ra như muốn rớt xuống, nhìn hắn cứ như một cổ thây ma đáng sợ cùng cực, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ khóc thét lên vì sợ, nếu là người khác đã sớm gục ngã từ lâu thế nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn có nghị lực để bước tiếp.