• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Thần cười sằng sặc:

– Trái lại bọn ta không đi mà còn ở lại đây xem chơi là khác!

Bóng đen nói:

– Cái đó là tự bọn ngươi! Thôi cứ ở đây chờ ba giờ đồng hồ nữa rồi sẽ biết lời ta nói đáng tin hay lời dối gạt nhé?

Chỉ thấy nhoáng xoay một cái, bóng đen đã biến mất.

Bóng đen ấy hiện đến bất ngờ. Biến đi cũng bất ngờ. Người ấy là ai? Ly kỳ, bí mật vẫn cứ bao trùm dày mo, chẳng một người nào có mặt tại trận hiểu biết thêm được tý nào hơn những lời của bóng đen ấy vừa nói! Bạch Cơ nhìn vào chỗ bóng đen vừa biến mất chợt như nhớ lại việc chi hệ trọng. Nạng vung lẹ thân hình nhảy vọt lên xe.

Chạy thẳng một hơi vào buồng, Bạch Cơ ngó vào chiếc giường của Tiểu Phong. Trái lại nàng hồi hộp mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng thấy chàng vẫn còn nằm, nhưng sắc mặt chàng từ màu tím biến lại màu hồng. Chàng không khác người ngủ mê lần lần tỉnh dậy ...

Thấy trạng thái rõ ràng như vậy mà Bạch Cơ vẫn còn ngờ cặp con ngươi của mình quáng manh. Nội tạng của Tiểu Phong trúng nhằm chất cực độc của Thiên Hạ Chi Độc, thần chết sắp rước hồn. Nàng và thiếu nữ áo trắng sợ hãi lo rầu cho đánh xe đi cầu khẩn chủ nhơn Thần Hồ rủi bị người của Liên Giáo và bọn Tây Thần chận đường cản trở. Mạng sống của chàng mỏng manh trong hơi thở, có đâu chỉ mới một vài nháy mắt mà chàng lại an toàn chẳng có trạng thái chi của người bị trúng độc như thế này? Người áo đen bao mặt đó là ai mà chữa trị cứu thương?

Bạch Cơ hãi kinh trong giây lát. Cuối cùng, nàng vận dụng công lực toàn thân vào hai bàn tay xoa khắp ba mươi sáu yếu huyệt trong mình Tiểu Phong. Kế đó nàng đem chân nguyên của mình giúp chàng điều trị thương tích ở người chàng, tống hết chất độc còn sót lại ra ngoài, phục hồi khí lực lại.

Sau hai giờ đồng hồ ...

Tiểu Phong hít mạnh một hơi dài, nguyên khí hoàn toàn đầy đủ như cũ. Mặt mày Tiểu Phong tươi tắn, đôi mắt sáng ngời, tinh thần khoan khoái. Nhưng Bạch Cơ hao tổn quá nhiều nội lực chèn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bức màn the phía ngoài cửa xe cuốn lên, thiếu nữ áo trắng lách mình vào buồng lẹ như một tia sáng. Sau khi đảo mắt nhìn sơ, mặt nàng hơi biến sắc.

Liền ngay khi ấy ...

Tiểu Phong bật người ngồi dậy, chàng liếc mắt nhìn xem bất giác sững sờ kinh hãi!

Sự việc xảy đến trong thời gian cực kỳ mau lẹ khiến ai nấy vừa sợ sệt vừa lạ lùng. Tiểu Phong vừa trúng nhằm chất độc nhứt thế gian nếu không có thuốc giải độc thần hiệu hay thứ cây cỏ quý lạ hiếm có trên đời thì tài nào cứu nổi tính mạng của chàng khỏi chết?

Ngó lơ láo thiếu nữ áo trắng chốc lát, Tiểu Phong cất tiếng cảm động hỏi:

– Cô nương cứu tôi?

Tâm tình đang băn khoăn mờ mịt, thiếu nữ áo trắng nghe hỏi liền giật mình.

Nàng nhích môi nở nụ cười khô héo, lắc đầu đáp:

– Không phải.

Tiểu Phong vẩn vơ nghĩ ngợi, chẳng hiểu thế nào, bỗng nhiên, lúc ấy Bạch Cơ đã khỏe khoắn hẳn lại như thường, bèn mở mắt ngó lên! Nàng ngó Tiểu Phong, mỉm cười đau khổ. Thấy Bạch Cơ cười, chàng càng thương cảm gọi nhỏ bên tai:

– Bạch muội em!

Nàng hỏi chàng:

– Kêu em là gì?

– Em cứu tôi!

– Không phải. Một người mặc áo đen!

– Người mặc áo đen? Là ai?

Bạch Cơ nở nụ cười buồn bã:

– Người ấy hẳn là người của anh. Nếu không thì sao lại cứu anh làm chi?

Tiểu Phong ngó thiếu nữ áo trắng ngơ ngác hỏi:

– Thế nào tôi lại ngủ mê mệt trên giường cô nương đây cho tới lúc tỉnh dậy?

Thiếu nữ áo trắng bắt đầu thuật lại câu chuyện đã xảy ra cho nghe, chẳng bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

Sau khi nghe xong, Tiểu Phong hỏi liền:

– Theo lời cô nương nói thì Tây Thần với Nam Quân hiện còn đang có mặt nơi đây?

– Đúng vậy!

Tiểu Phong cười lanh lảnh mấy tiếng nói:

– Tôi phải giết bọn chúng mới đặng!

Chàng vừa toan phóng đi thì bất chợt thiếu nữ áo trắng tạt ngang qua, chận lại. Nàng hỏi ngay:

– Đi liền sao?

– Vâng, đi ngay!

– Thôi, bỏ qua đi là hơn. Mặc dù Tây Thần với Nam Quân có chỗ chẳng phải với ngươi nhưng mà tội đâu đến phải giết.

Thiếu nữ áo trắng nào đã biết đặng người con gái thần bí dưới hang đất từng trao cho chàng mảnh giấy dặn chàng phải giết chết Tây Thần với Nam Quân?

Tiểu Phong cười gay gắt bỗng nhiên tiếng cười của chàng vụt tắt ngang, chàng nhìn thấy gương mặt của Bạch Cơ đầm đìa ngấn lệ như đóa hoa lê dưới cơn mưa gió phũ phàng. Đầu óc rối ren, chàng ngẩn ngơ chẳng nói đặng tiếng nào!

Kéo tay chùi sạch những dòng châu lệ, mặt nàng trở nên rắn rỏi, Bạch Cơ ngó thẳng vào Tiểu Phong nói:

– Lê Đại ca, em đi đây!

Dứt lời nàng quay mình phóng ra khỏi cửa xe, Tiểu Phong nhảy trờ tới cản đường, nói:

– Bạch muội cớ sao em ra đi bất ngờ vậy?

Bạch Cơ hỏi lại bằng một giọng thờ ơ:

– Phải chăng Tiểu Phong còn cần đến ta ra sức giúp ngươi điều chi nữa à?

Cá tính của Bạch Cơ thay đổi một cách bất ngờ đến thế thật Tiểu Phong không sao liệu trước đặng.

Thiếu nữ áo trắng cũng ngơ ngác, sững sờ.

Tiểu Phong nghĩ thầm trong bụng chắc là Bạch Cơ chưa quên câu chuyện cũ mà chàng đã phá trinh của nàng! Vì vậy chàng xuống nước năn nỉ:

– Bạch muội, em nỡ còn oán giận anh hay sao?

Nhìn Tiểu Phong bằng cặp con mắt u sầu, oán trách, nàng nói:

– Ta có gì oán giận ngươi đâu?

– Thế sao, khi không em lại bỏ ra đi?

– Bởi vì ngươi chẳng còn có điều chi để ta ra sức giúp đỡ ngươi nữa! Ta ở lại để làm gì?

Tiểu Phong rầu rĩ nói:

– Bạch muội, em hãy tin lòng anh lúc ban sơ.

Bạch Cơ ngắt lời:

– Chuyện lúc ban sơ bỏ đi, đừng nhắc lại.

– Thế thì anh cần em hiểu thấu ...

– Ta đã hiểu thấu rồi ...

– Đã hiểu thấu rồi, vậy cớ sao hai phen ba lượt em vẫn cứ lánh tránh xa anh?

Bạch Cơ thở ra một hơi não nề:

– Ta chẳng né tránh ngươi.

– Giờ đây em định xa lánh bỏ đi?

Đôi mắt long lanh của Bạch Cơ rướm đỏ. Nàng ngó ngay mặt chàng, hỏi gằn từng tiếng:

– Người biết ta là ai chưa?

– Biết rõ rồi!

– Biết rõ rồi à? Ai nói với ngươi?

– Ngoạn Huyết Nhơn!

Bạch Cơ bỗng cười to tiếng:

– Ngươi đã biết ta là ai rồi mà vẫn còn yêu ta à?

– Anh yêu em trọn đời!

Nàng hỏi gay gắt:

– Ngươi không quên ta là một còn đàn bà hư hỏng?

– Em không phải thế!

Bạch Cơ cười lanh lảnh nói:

– Trời ơi! Tiểu Phong, phải chăng ngươi đã có quan niệm khác đối với ta?

– Không sai. Em là một thiếu nữ tốt lòng, tốt nết, mọi việc đều tốt nhứt trong đời!

– Tốt nhứt à?

Sau một trận cười rộn rã như điên, nàng nói tiếp:

– Đó là lời mỉa mai. Hay là câu nguyền rủa?

Tiếng cười rộn rã điên cuồng của Bạch Cơ khiến Tiểu Phong ớn lạnh cả người. Tâm tình của Bạch Cơ thay đổi hết sức lạnh lùng bảo người khác đừng kinh hãi rụng rời sao được? Mặt mày biến sắc, Tiểu Phong lớn tiếng hỏi to:

– Bạch muội, em vẫn không tin lời anh sao chớ?

– Tin cái gì?

– Tin anh tha thiết yêu em!

Bạch Cơ lại cười như điên, như cuồng hơn nữa:

– Nguyện bảo ta phải tin ái tình à? Hả hả hả ...

Cười giọng điên dại cứ mỗi lúc mỗi rộn rã mãi lên chỉ trong chớp mắt thời gian đã biến Bạch Cơ thành một người gần mất trí.

Tiểu Phong không dằn nổi quát vang lên:

– Em làm giống chi kỳ cục vậy hả?

Liền theo nạt, chàng tát thẳng vào má nàng một bạt tai vang lên cái «chách».

Tiếng cười nắc nẻ của Bạch Cơ im bặt hẳn. Sau tiếng «chách» ấy, Bạch Cơ thối lui ra sau một bước.

Bầu không khí trở im lặng!

Tiểu Phong đứng ngây người. Dường thể một tát tai mạnh tay gò má nõn nà của Bạch Cơ không phải do ý muốn của chàng.

Bạch Cơ như kẻ mất trí, miệng nói không ngừng:

– Đánh, đánh thêm, đánh nữa đi, cứ đánh. Ngươi đánh thế nào cho giống lúc ban sơ vừa mới gặp nhau người đánh ta hộc máu mồm ra đó thì đánh!

Hai bàn tay ôm cứng khuôn mặt, nàng khóc một cách bi ai, thảm thiết ...

nàng nghĩ đến cái gì trong dĩ vãng chăng?

Tiểu Phong bị giọng khóc lê thê của Bạch Cơ không cầm lòng được. Chàng choàng hai cánh tay ra, ôm cứng Bạch Cơ vào lòng.

Thiếu nữ áo trắng thở ra một hơi u oán, quay mặt bước ra khỏi buồng.

Ôm Bạch Cơ vuốt ve mái tóc, Tiểu Phong kêu bằng giọng đầm ấm yêu đương:

– Bạch muội em ...

– Đại ca!

Nàng ngước mặt nhìn lên.

Chàng mấp máy hai vành môi, đặt một chiếc hôn nồng cháy.

Qua suốt thân hình của Bạch Cơ, những trận hôn tình rưới xuống. Dường như bao điều bất hạnh đã qua phải được bồi bổ lại bằng những vuốt ve, âu yếm hiện tại.

Có điều, đương khi lửa tình bừng cháy bên trong căn buồng âu yếm thơm tho thì có một thiếu nữ tim bào, ruột héo đang lê bước nặng nề bước ra khỏi xe.

Đó là thiếu nữ áo trắng!

Đêm, màn tối bao khắp trần gian. Ngoài những tiếng gió lạnh từ xa vi vu thổi đến, chẳng còn nghe thêm một âm thanh nào.

Bạch Cơ tha thiết rót vào tai Tiểu Phong:

– Lê đại ca, anh à ... Em không thể yêu anh ... Em là một người con gái hư hèn tai hại.

– Không em là một thiếu nữ trong giá trắng ngần. Mà dầu em là một người con gái hư hèn, anh đã cọ xát vào da thịt của em, anh không thể bỏ ...

– Em ...

Nàng nói một giọng buồn tênh tiếp theo:

– Em là một người con gái hư hèn, tai hại anh đã biết rõ vô số những chàng trai vì em mà mất cả sự trong sạch.

Tiểu Phong choáng váng đầu óc. Chàng nhớ lại Bạch Cơ là một thiếu nữ đồng trinh, chính chàng biết rõ hơn ai tất cả. Thế thì tại sao lại có đến mấy trăm cao thủ võ lâm bị ai hiếp dâm?

Bản thân của Bạch Cơ phải chứa đựng một việc chi xa xưa ly kỳ bí mật không thể phô bày trước ánh sáng mặt trời chăng?

Tiểu Phong nghĩ thầm trong trí:

“Ta phải biết qua dĩ vãng của nàng! Ta không thể để nhân thể của nàng mãi mãi chìm sâu trong mơ hồ bí mật.”.

Với ý nghĩ ấy chàng rù rì hỏi:

– Vì sao em làm như thế?

Bất thình lình Bạch Cơ đẩy mạnh Tiểu Phong dang ra khỏi mình, hỏi gắt lại:

– Anh muốn hỏi cái gì?

– Anh cần rõ thân thế em!

– Thân thế của em?

– Đúng vậy. Vì yêu em, anh không thể không hiểu biết cuộc đời của em!

Nàng cười thiểu não, đáp:

– Hiện tại anh vẫn chưa nên biết!

– Thế đến bao giờ?

– Cũng sẽ có một ngày. Bây giờ thì sớm lắm!

Trong lòng rạo rực, chàng nói:

– Em có yêu anh?

– Anh tin ở tình yêu của em đối với anh chớ!

– Tin.

– Thế thì thối lắm!

Vừa nói đến đó, bất ngờ nàng ngưng hẳn lại. Mắt ngó vào cái khuy áo trước ngực Tiểu Phong nàng kinh hãi hỏi liền:

– Đó là gì vậy?

Nghe Bạch Cơ hỏi, Tiểu Phong rùng mình sợ sệt. Nhìn ngay chỗ Bạch Cơ đưa ngón tay chỉ hỏi, chàng thấy một phong thơ màu hồng ló ra. Cả kinh Tiểu Phong rút phong thơ khỏi khuy áo giở ra đọc:

«Đồ đệ của chánh nghĩa mở xem» Chàng hiểu ngay đó là lá thơ của người con gái thần bí dưới hang đất viết cho mình! Chàng hiểu ngay là người đã giải độc cứu mình chính người con gái thần bí đó! Nghĩ tới điều ấy, lòng chàng cảm kích vô cùng. Chàng đọc tiếp:

«Đồ đệ chánh nghĩa!

Trong mình ngươi trúng nhằm chất cực độc. Chẳng thuốc nào trên thế gian này cứu khỏi. Phỏng như ta đến chậm một bước, mạng ngươi đã xuống suối vàng rồi! Thế là người không sao làm xong sứ mạng của Thần Vạn Năng đã giao phó.

Những công tác ấy, ngươi nói có làm xong một việc. Còn bao nhiêu việc nữa, ráng làm cho mau xong!

Trong ba ngày, cứ đến Liên Giáo đừng trễ.

Người con gái dưới hang đất» Xem xong bức thơ, Tiểu Phong vô cùng cảm kích trong lòng. Nếu không phải người con gái thần bí này đến cứu chàng kịp thời thì mạng sống của chàng há chẳng đã sớm xuống suối vàng rồi sao? Chàng nói lẩm bẩm trong miệng:

– Kẻ đại trượng phu đứng trong trời đất, mang ơn ắt phải trả. Ta dầu tan xương, nát thịt cũng không dám tiếc thân với người con gái thần bí này.

Bạch Cơ buột miệng hỏi:

– Ai viết bức thư đó vậy?

Tiểu Phong cất kỹ phong thư vào túi áo trước, trả lời:

– Ấy là một người con gái bất hạnh nhất trên đời!

– Người con gái bất hạnh nhứt trên đời? Nàng đã giải độc trong người anh?

– Phải. Đúng là nàng!

Bạch Cơ lại hói:

– Này đại ca, em cần hỏi anh một việc, vì cớ nào mà anh xuống tay tiêu diệt toàn bộ Kim Xà Giáo sát hại một lần những hai trăm tám mươi cao thủ?

– Anh không thề nói rõ lý do!

– Dưới hang đất tại Thập Hoa Thạch, anh đã nghe thấy những gì?

– Anh không thể nói rõ.

Bạch Cơ biến sắc, hỏi gắt một câu:

– Luôn cả với em mà anh cũng không thể nói rõ nữa à?

– Đúng thế đó! Anh đã thề nguyền với Thần Vạn Năng là không đem chuyện mắt thấy tai nghe dưới hang đất nói rõ lại cho bất cứ một ai nghe, kể cả em và chị Bắc Yêu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK