Tiểu Phong ngã ngửa trên mắt đất nằm êm ái không khác một người ngủ say đang thả hồn theo mộng, không trông thấy một trạng thái chi gọi là đau khổ cả.
Nhìn thấy tình cảm ấy, Bạch Cơ bất giác tuông hai hàng lệ nóng. Nàng nói giọng buồn bã nghẹn ngào:
– Tiền bối ơi! Việc không thể làm cách nào khác hơn nên vãn bối đành liều như thế. Vãn bối trót đã nhận lời với Kỳ Trận Thần Quân cho chàng uống «Tán Công Phấn».
Bạch Cơ đem tất cả đầu đuôi công việc thuật cho Ngoạn Huyết Nhơn nghe.
Sau khi thấu rõ nguồn cơn, Ngoạn Huyết Nhơn cũng âm thầm đổ lệ. Ông ta rầu rĩ thốt lời:
– Bỏ hết! Bỏ hết! Đã có ngày nay là ngày trước! Ôi! Có điều nó mang nặng trong mình một mối huyết cừu của cha mẹ nó. Cừu sâu như biển cả, nó làm sao trả được hỡi trời?
Bạch Cơ nói:
– Tiền bối an tâm. Vãn bối đã hứa thay chàng báo cừu đáp nghĩa.
– Có điều tự tay nó không lấy đặng máu của kẻ thù.
– Được rồi, chẳng sao đáng ngại. Trong mình vãn bối còn một viên «Tụ Công Hoàn» chỉ cần đưa chàng uống vào là công lực sẽ khôi phục lại ngay. Hiện tại, vãn bối chỉ giữ chàng không giết người bừa bãi. Đến lúc cần thiết sẽ hay!
Ngoạn Huyết Nhơn gật đầu bảo:
– Không chừng, đó là biện pháp.
Đến ngày thứ nhì Tiểu Phong hồi tỉnh.
Khi Bạch Cơ kể lại lúc nàng gạt chàng uống «Tán Công Phấn» Tiểu Phong tuôn hai hàng lệ. Chàng nói bằng một giọng bi thương:
– Em Cơ ơi! Thù cha mẹ anh chưa trả mà em nỡ lòng nào sớm bắt buộc anh phải làm một kẻ phế nhơn?
– Anh à! Anh có tàn phế đâu! Chỉ vì em lo sợ tánh mạng anh bị hăm dọa nặng nề nên em phải làm cho nội công của anh tan mất.
Ngoạn Huyết Nhơn đứng một bên, nói xen vô:
– Đó cũng không chừng là do Cây Đèn Ma hại cháu.
– Cây Đèn Ma?
– Đúng vậy Cây Đèn Ma! Nếu cháu không đi lấy Cây Đèn Ma thì đã không có ngày hôm nay.
Tiểu Phong gật đầu, Ngoạn Huyết Nhơn liền nói:
– Thế thì, giờ đây chúng ta đi báo cừu.
Tiểu Phong nói:
– Võ công trong người cháu đã mất hết, làm sao đi báo cừu?
– Bạch Cơ và ta giúp cháu báo cừu.
Tiểu Phòng buông to một chuỗi cười thê thảm. Tiếng cười nghe não nùng đứt ruột gấp mấy lần tiếng khóc nỉ non. Chàng cười xong lại nói:
– Có điều, cháu đã hứa lời với Thần Vạn Năng, biết làm thế nào hoàn thành công việc?
Tiểu Phong nhớ đến đó, bất giác chàng lườm Bạch Cơ bằng cặp mắt hận thù, uể oải chống tay đứng dậy.
Bạch Cơ biết rõ chàng oán hận mình nên vội vã nói:
– Anh ... anh chớ nên giận em.
Tiểu Phong cười lạnh lẽo, đáp:
– Em Cơ, xin em đưa anh mấy bước ra khỏi Phỉ Thúy Cung. Cũng gọi lưu chút tình quyến luyến trong lúc chia tay.
Tiểu Phong giận Bạch Cơ là lẽ phải. Bởi vì chẳng những nàng đã làm mất toàn bộ công lực của chàng mà còn khiến cho chàng không trả được thù cho cha mẹ chàng nữa.
Bạch Cơ thảm thiết tuông rơi hai hàng châu lệ:
– Anh, em thay anh báo cừu!
– Không cần thiết lắm! Lòng tốt của em, anh xin ghi vào lòng. Tiểu Phong này mặc dầu mất hết công lực, nhưng cũng còn có biện pháp trả thù cho cha mẹ của mình. Xin em hãy đưa anh ra khỏi Phỉ Thúy Cung.
Ngoạn Huyết Nhơn hỏi:
– Cháu định đi đâu?
– Đi báo cừu cha mẹ trước khi đi tìm cái chết cho cháu! Làm con không tự tay trả thù cho cha mẹ, chết sao cho đành. Làm người không sức giúp đời, sống chi chật đất?
– Cháu đi báo cứu liền bây giờ sao?
Tiểu Phong lanh lảnh đáp:
– Thưa chú, vâng ạ. Đi ngay bây giờ.
Nói tới đây Tiểu Phong nhìn lên ba bức vẽ treo trên mặt vách tường. Ngần ngại một chút, chàng nói:
– Em Cơ, nếu không hẹp lượng, em có thể tặng một bức vẽ nầy không?
Bạch Cơ sững sờ một chút:
– Bức họa?
– Vâng. Một bức.
Bạch Cơ gật đầu. Nàng cuốn bức họa vẽ gương mặt người đàn bà trong đống lửa đỏ trao tặng chàng.
Sau khi cất bức họa vào túi, Tiểu Phong nói bằng giọng đầy tin tưởng:
– Tuy võ công mất hết, có điều anh sẽ tìm được người trả thù cừu giùm anh.
Ngoạn Huyết Nhơn biết rõ tánh Tiểu Phong hết sức cứng cỏi. Khi đã nhất định một việc chi rồi thì không thể nào thay đổi khác, ông ta gật đầu, bảo Bạch Cơ đưa chàng ra khỏi trận thế rừng tòng.
Sau khi rời xa «Phỉ Thúy Cung» Bạch Cơ thơ thẩn nhìn theo bóng hình Tiểu Phong, nói với một câu:
– Anh, anh không lượng tình tha thứ cho em sao?
Tiểu Phong chân bước lầm lùi mặt không quay lại, miệng nói to tiếng:
– Lượng tình tha thứ, hay không lượng tình tha thứ chẳng thành vấn đề. Mặc dầu em làm cho anh mất hết công lực, anh vẫn yêu em như cũ. Chúc em mạnh giỏi. Anh đi nhé!
Nói dứt lời, chàng nhắm phía chân núi chạy xuống một mạch.
Lúc nầy, hơn lúc nào hết, Tiểu Phong cảm thấy một nỗi niềm bi thống chưa từng có trong đời mình. Nhìn ánh mặt trời đỏ ửng phái xa xăm, chàng thở dài buồn bã.
Chàng bỗng nhớ đến bọn Lý Yên. Hiện tại toàn bộ công lực đã mất hết, chàng chỉ còn cậy nhờ mấy người nầy giúp sức đặng báo cừu. Với ý nghĩ ấy, Tiểu Phong nhắm phía sơn động của bọn Lý Yên hai mươi bốn người trú ngụ chạy đến.
Sau ba giờ đồng hồ chạy lúp xúp, mồ hôi nhễ nhãi hai gối mỏi tê, chàng mới đến nơi. Sau khi gặp mặt đông đủ, chàng thấy hai mươi ba kẻ môn hạ ấy theo sự hướng dẫn của Lý Yên đứng cung kính một bên chờ nghe chàng sai khiến.
Lý Yên lên tiếng nói trước:
– Lệnh chủ ra đi hơn mười mấy ngày trời mới trở về, chẳng biết hôm nay Lệnh chủ có việc cần cho Lý Yên này ra sức đỡ đần hay không?
Tiểu Phong nói:
– Nhờ mấy anh em giúp tôi trong việc báo cừu cho cha mẹ.
Lý Yên sửng sốt, nói:
– Lệnh chủ đã lấy đặng Cây Đèn Ma, mới đây đánh chết Nam Quân, Tây Thần ...
Tiểu Phong cắt dứt nửa chừng câu, nối lời nói tiếp:
– Có điều hiện tại, tôi đã mất hết công lực.
– Mất hết công lực?
Tiểu Phong gật dầu rồi đem chuyện uống «Tán Công Phấn» kể cho bọn Lý Yên nghe. Chàng chỉ giấu kín việc Bạch Cơ gạt mình uống thứ bột ấy không nói rõ mà thôi.
Nghe xong, bất giác Lý Yên kinh hãi, nói:
– Thế thì công lực của Lệnh chủ hiện tại đã mất hết rồi ư?
– Đúng như vậy đó.
– Lệnh chủ đã có lệnh dạy thì bọn anh em nầy ví dầu ...
– Kẻ sắp đến không rõ là bạn hay là thù?
Tiểu Phong biết rõ tâm lý của Lý Yên lúc nầy hết sức lo lắng cho chàng vì công lực của chàng đã mất hết. Nếu kẻ sắp đến là thù thì thật là một việc rất khó đối phó.
Thình lình ...
Những tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Tiểu Phong cùng Lý Yên quay mắt ngó lại.
Chỉ thấy trong một thời gian cực kỳ mau lẹ không đầy chớp mắt, có hai người đứng phía sau lưng.
Tiểu Phong vội vàng rùng mình đứng dậy.
Lý Yên bước nhanh một bước tới trước áng ngữ, mắt ngó hai người ấy chăm chăm. Hắn trông thấy một người vào trạc bốn mươi ngoài tuổi, mặc y phục theo lối nhà nho còn người kia là một quái nhân mặt mày gớm ghê hung ác.
Người trung niên nho sĩ ấy liếc nhìn vào mặt Tiểu Phong cười nhạt hỏi:
– Các hạ có phải là Tiểu Phong không?
Tiểu Phong lanh lảnh đáp:
– Không sai. Hai vị là cao nhơn phương nào vui lòng cho biết tên họ?
Người trung niên nho sĩ ấy, tay cầm cây quạt phẩy nhẹ bảo:
– Các hạ tuổi còn trẻ măng mà tên tuổi đã vang dậy khắp chốn giang hồ, khiến nhơn vật các môn các phái run sợ. Lấy cái mớ tuổi ấy mà sánh với cái danh kia, quả thật đáng khiếp phục vậy.
Phong độ của người trung niên nho sĩ nầy nhã nhặn, trong lời văn câu nói của hắn chứa đựng khí chất hào hùng khiến Tiểu Phong trong nhứt thời không sao đoán xét được đối phương có lai lịch như thế nào? Nghĩ ngợi băn khoăn, chàng lại hỏi tiếp:
– Không biết hai vị có phải vì Tiểu Phong này mà đến đây chăng?
Miệng mỉm nụ cười, trung niên nho sĩ ấy đáp:
– Không sai. Lão phu đã vắng bóng trên chốn giang hồ ngót vài mươi năm rồi. Hôm nay lại phải trở ra, một là gặp bạn cũ, hai là gặp các hạ.
Tiểu Phong và Lý Yên đều giựt mình thất kinh. Quả thật không ngoài ý liệu của họ, hai người nầy vì Tiểu Phong mà đến.
Tiểu Phong cười thản nhiên, nói:
– Thế ra là vậy. Dám mong cho nghe tôn húy?
– Lão phu là Thần Tri Tử. Vị nầy Đông Quỷ một kỳ nhơn trong «Tứ Đại Kỳ Nhơn».
Ngưng giọng một chút, hắn nói tiếp:
– Các hạ tuổi còn trẻ quá, hôm nay lại chết ở chỗ nầy, khiến người đau tiếc biết bao!
Trung niên nho sĩ tự xưng ngoại hiệu làm cho Tiểu Phong ớn lạnh xương sống. Chàng không ngờ Thần Tri Tử mà Thần Vạn Năng sai chàng tìm mời lên Hận Thiên Phong lại là người này.
Ngó Thần Tri Tử, Tiểu Phong nói:
– Ngươi chẳng phải chúa tể U Minh làm sao biết đặng hôm nay ta chết tại đây?
Thần Tri Tử cười, bảo:
– Không cần là chúa U Minh, chỉ thấy vô số nhơn vật võ lâm ở khắp mọi nơi kéo đến nơi nầy cũng đủ thấy rõ.
Tiểu Phong nói lanh lảnh:
– Tiểu Phong ta có bận tâm đến việc ấy chút nào đâu!
Đông Quỷ đứng một bên Thần Tri Tử nhẫn nại không nổi, liền cười khan hai tiếng, hỏi:
– Nam Quân và Tây Thân đều chết dưới tay ngươi?
– Còn ai khác hơn?
– Giỏi ... giỏi thật. Ngươi là nhơn vật lòng ác, tay độc quá đỗi. Đông Quỷ nầy đau lòng về nỗi mất bạn cố giao nên xinh lãnh giáo các hạ trước vài chiêu tuyệt học!
Nói dứt, hắn xoay tròn một cái đã đến ngay trước mặt Tiểu Phong.
Lý Yên rối thầm trong bụng, lách mình xẹt tới, miệng nói nhanh nhảu:
– Lệnh chủ nhường cho thuộc hạ trận nầy?
Tiểu Phong biết rõ dụng tâm của Lý Yên trong câu nói nên chàng gật đầu, trả lời:
– Ngươi cẩn thận một chút!
Đông Quỷ bị thái độ khinh thường ấy, tức lộn ruột, vì hắn tưởng Tiểu Phong chẳng đếm xỉa hắn vào đâu nên mới để một tên thủ hạ vô danh tiểu tốt ra đối phó với hắn, một trong «Tứ Đại Kỳ Nhơn». Đông Quỷ nhấn mạnh từng tiếng:
– Đã thế thì ta lấy mạng mi trước cũng chẳng mất công gì!
Tiếng «gì» vừa lọt ra, một chưởng cũng vừa đánh vào người Lý Yên.
Lập tức liền ngay theo đó ...
Hai mươi ba môn hạ của Lý Yên nghe tiếng Lý Yên bèn rùng rùng chạy vào.
Bọn chúng sắp thành hàng chữ nhứt chăm chỉ ngó vào trận đấu lườm lườm không nháy.
Không khí tại chỗ, sau khi Đông Quỷ xuất thủ, căng thẳng vô cùng ...
Nói tiếp, oai danh Đông Quỷ đứng đầu «Tứ Đại Kỳ Nhơn», nên một chưởng của lão ta hùng mãnh cực kỳ, gió dậy ào ào tràn tới ngay ngực Lý Yên.
Tự biết trận nầy rất quan hệ đến tánh mạng của Tiểu Phong chớ chẳng tầm thường, hơn nữa, cũng quan hệ đến mạng sống của hắn cùng với bọn môn hạ hai mươi ba anh em kết nghĩa của hắn không ít, Lý Yên nếu để bại thì hậu quả ra sao?
Nghĩ ngợi như vậy trong trí, hắn quyết phải liều mạng để bảo vệ toàn thể chủ tớ bọn hắn. Quát to một tiếng, Lý Yên cũng đánh tới một chưởng mãnh liệt cực kỳ.
Chiêu nầy hắn sử dụng lối đánh «Lấy răng chọi răng», thật Đông Quỷ không sao liệu trước đặng. Lão ta không khỏi sửng sốt đứng trân.
Đã quyết liều mạng không còn sợ chết nên Lý Yên thừa lúc Đông Quỷ sửng sốt ấy hắn vung cánh tay trái tới đạo chưởng lực thứ hai hợp với đạo chưởng lực thứ nhứt có sức nặng ngàn cân tràn tới không khác mưa cuồng, gió loạn.
Đông Quỷ chẳng dè một đứa trẻ tuổi vô danh thế ấy mà có được một võ học cao cường quá đỗi đến mức ấy nên vội vã thâu chưởng thối lui ra sau vì hơi khiếp sợ.
Thân mình Đông Quỷ vừa thoát khỏi bìa rừng bỗng nghe có một giọng nói vang dội truyền tới:
– Thế mới biết sông rộng sóng sau dồn sóng trước, đời dài người mới đổi người xưa.
Giọng nói chưa ngừng thì một người mặc áo đen, tuổi độ bốn mươi, đã đứng chần ngần tại chỗ.
Người ấy tướng mạo rất khôi ngô, mặt mày thêm hùng vĩ, có vẻ đạo cốt tiên phong, siêu phàm thoát tục. Tuổi tuy cao mà người rất trẻ, trông rõ không kém mộ thiếu niên anh tuấn tuyệt luân ...
Thần Tri Tử day mặt ngó lại, thấy người mặc áo đen ấy thì tự bảo thầm:
“Ủa lạ người nầy là ai mà ta không nhận ra?”.
Nên biết rõ Thần Tri Tử chẳng những võ công rất cao cường, đứng trên «Tứ Đại Kỳ Nhơn», đồng bực với «Kỳ Trận Thần Quân», «Xích Cước Đại Tiên» v.v ...
mà đối với các nhơn vật của các môn phái võ lâm, ông ta đều biết mặt, biết tên, chẳng sót một người. Hơn nữa, theo lời đồn đãi thì tài bói toán của ông như thần, biết được vị lai quá khứ nên mới có ngoại hiệu là Thần Tri Tử! Có điều ông ta lại không liệu đoán được người mặc áo đen này là người của môn phái nào.
Người mặc áo đen ấy liếc nhìn Tiểu Phong, miệng mỉm cười phơn phớt một nụ, khoan thai thong thả ngồi xuống dưới gốc một cây đại thọ, nhắm mắt dưỡng thần!
Lại thêm một nhơn vật thần bí nữa!
Ngay khi ấy ...
Một loạt những tiếng hú thanh thoát từ trong rừng già vọng tới. Ba bóng người, giống như ba con dơi quạ ban đêm, rơi mình đáp xuống tại chỗ. Đó là ba người, tuổi tác vào khoảng sáu mươi, một nữ, ba nam.
Thần Tri Tử liếc nhìn thầm bảo trong bụng:
“Thật không ngờ vì một Tiểu Phong mà khiến cho ba vị cao nhơn «Độc Mục Thần Ni», «Đoạn Hồn Thủ», «Thiên Hạ Đệ Nhứt Kiếm» phải xuất thân động thủ toàn bộ.”.
Còn đang nghĩ ngợi thì Độc Mục Thần Ni đã vung ngọn long đầu quảy (cây gậy đầu rồng) chống sâu xuống đất, nạt tiếng hỏi to:
– Ai là Đệ Tam Ma?
Tiểu Phong dõng dạc đáp liền:
– Chính tại hạ.
Ngắm nghía chàng từ đầu tới chân, bà ta nói lớn rang rảng:
– Đẹp thay một kẻ giang hồ ma tinh.
Nói dứt, Độc Mục Thần Ni tiến bước đi tới trước mặt Tiểu Phong.
Sự xuất hiện thêm mấy người tại chỗ càng tăng thêm bầu không khí căng thẳng.
Độc Mục Thần Ni đi đến sát bên hai mươi ba môn đồ của Tiểu Phong thì liền có mười mấy người sử dụng thân pháp nhẹ nhàng lướt ra cản lại.
Độc Mục Thần Ni mặc dầu là đàn bà, lại có công tu hành hơn mấy chục năm mà vẫn còn nóng nảy khác thường. Bà ta đảo lộn một con mắt sáng ngời, xạ ra những tia tinh quang rực rực, lanh lảnh quát to:
– Bọn bay mà cũng tưởng cản đường ta được sao?
Trong đó, một môn nhơn trả lời:
– Được không chi cũng cản!
Độc Mục Thần Ni cười khì một tiếng bảo:
– Đã vậy thì buộc lòng bần ni phải mở rộng sát giới.
Chưa kịp chớp mắt thì một quảy đã quét tới.
Độc Mục Thần Ni tự thị võ công của mình nên xem thường mười người môn hạ kia chẳng vào đâu. Không dè khi bà ta vừa quét tới một quảy đó thì mười mấy người nầy đã xoay tròn một vòng thi thố liền tuyệt học «Thập Quỷ Trận»!
Độc Mục Thần Ni chợt thấy bóng người thấp thoáng như bóng quế hồn ma trước mắt, ngọn quảy của bà ta đánh trợt ra ngoài không khí, chẳng trúng vào đâu.
Đương khi ấy ba người trong số đó đã xuất thủ đánh vào đàng sau lưng bà mỗi người một chưởng. Cả ba động thủ đồng một thời gian cực kỳ nhanh chóng và cũng ăn rập với nhau một lượt, mười người ấy liên thân động thủ liên hoàn.
Có diều vừa trông thấy Độc Mục Thần Ni đánh chưỡng ấy, bóng hình tợ ma quỷ của mười người môn hạ của Tiểu Phong xoay nhoáng lẹ làng thì Thần Tri Tử thất kinh nghĩ thầm trong trí:
“Úy, không xong, đây là trận pháp ...”.
Cũng vừa lúc Thần Tri Tử đầu óc rối ren chưa tìm thấy trận pháp ấy tên gọi là chi thì người mặc áo đen ngồi dưới gốc cây đại thọ cũng vừa đứng dậy thình lình, nhắm ngay chỗ Tiểu Phong đang đứng mà chạy thẳng tới.
Không khí tại trận đã căng thẳng trước rồi, hành động hiện tại của người mặc áo đen càng làm cho sự thần bí hiện lên.
Lý Yên xẹt tới cản đường người mặc áo đen ấy không cho đến gần Tiểu Phong. Tiếng hắn lanh lảnh:
– Người bước tới thêm một bước, Lý mỗ đành có lỗi với người đó.
Ánh mắt rực rực hung quang Lý Yên chỉ chờ động thủ.
Người mặc áo đen ấy cười lớn bảo:
– Mi cản nổi ta sao?
– Thì ngươi bước tới xem.
Không đợi nói dứt câu, Lý Yên đánh thẳng tới ngay mặt đối phương một chưởng.
Người mặc áo đen ấy hơi xoay nửa vòng thân hình nhè nhẹ, một chưởng ấy của Lý Yên trật vào chỗ trống. Lý Yên ngơ ngác thất kinh thì giọng nói trong trẻo của người mặc áo đen ấy đã nghe ở sau lưng:
– Võ công của các hạ còn kém xa lắm!
Lý Yên day mặt ngó lại thấy đối phương nhìn mình mà cười vui vẻ, chẳng tỏ chi ác ý cả. Lý yến không tin võ công của người mặc áo đen ấy cao siêu đến mức ấy. Đối phương thi thố thân pháp gì mà né tránh chưởng ấy của mình, Lý Yên không thấy rõ, cũng lại không thấy rõ bóng hình của đối phương biến mất ngả nào. Hắn chỉ thấy thế chưởng hắn đánh ra là không thấy người mặc áo đen ấy đâu cả.
Có điều Tiểu Phong đứng gần bên đó, lại xem thấy hết sức rõ ràng. Thân pháp của người mặc áo đen vừa sử dụng là một tuyệt chiêu đã thất truyền hằng mấy trăm năm trước của võ lâm.
Người mặc áo đen ấy không nhìn Lý Yên nữa, cất bước chạy đến sát bên Tiểu Phong, gật đầu tươi cười, miệng bảo:
– Các hạ có phải Đệ Tam Ma oai danh vang động khắp chốn giang hồ không?
Người mặc áo đen ấy hỏi rõ câu ấy hẳn có dụng ý nên Tiểu Phong đoán biết được, bèn trả lời ngay:
– Tại hạ chính là Tiểu Phong! Không hiểu tiền bối có điều chi chỉ giáo?
– Chỉ giáo?
Người mặc áo đen ấy nhích môi nở nụ cười miệng nói tiếp:
– Tên tuổi của các hạ sáng tỏ như bóng mặt trời đúng Ngọ, lão phu làm sao dám nói đến tiếng chỉ giáo?
– Thế thì, tiền bối cần tại hạ việc gì?
– Lão phu có một việc cần hỏi các hạ.
– Tiền bối hãy nói cho nghe!
– Các hạ vừa vào trong Phỉ Thúy Cung trở ra?
Câu hỏi ấy làm cho Tiểu Phong ngẩn người. Ngẫm nghĩ một hồi, chàng mới đáp:
– Vâng! Đúng vậy thật!
– Ở trong Phỉ Thúy cung, các hạ được thấy gì khác lạ?
Tiểu Phong có cảm giác người mặc áo đen nầy không những chỉ có thần bí về lai lịch mà câu hỏi của hắn ta cũng làm điên đầu không sao hiểu nổi.
Lặng lẽ chập lâu, chàng đáp lại:
– Chưa rõ tiền bối muốn hỏi về khía cạnh nào?
– Về khía cạnh thần kỳ!
– Thần kỳ?
Người mặc áo đen ấy gật đầu.
Tiểu Phong nói:
– Không có chi là thần kỳ cải!
– Không có sao?
– Vâng. Đúng vậy!
Người mặc áo đen ấy thở dài thất vọng, nói tiếp:
– Thế thì cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
Ngưng lại chốc lát, hắn ta nói thêm:
– Các hạ à! Chúng ta chưa được quen biết nhau lần nào từ trước. Chẳng qua các hạ đã cho lão phu biết qua một việc nên lão phu cần trả công khó cho các hạ một lần.
Tiểu Phong ngẩn người, nói:
– Tiền bối giúp đỡ tại hạ đó chi?
– Vâng. Chỉ giúp đỡ một lần thôi. Tại đây có bốn người cừu thị các hạ. Vậy các hạ muốn lão phu đuổi khỏi chỗ nầy người nào thì chỉ cho lão phu biết.
Tiểu Phong biết rõ võ công của người nầy siêu kỳ, lời ông ta vừa nói chẳng ba hoa. Do đó chàng mỉm cười, đáp:
– Lòng tốt xin ghi vào lòng. Vãn bối không dám làm nhọc sức tiền bối!
Chớp chớp hai con mắt sáng ngời, người mặc áo đen ấy nói giọng hòa nhã:
– Có chi mà dám hay không dám. Quy củ của lão phu xưa nay là vậy. Chịu ai giúp mình điều gì lớn hay nhỏ, tức khắc trả công lại đáp đền!
Tiểu Phong nói:
– Đã thế thì cung kính không bằng vâng lời.
– Hắc hắc hắc hắc! Các hạ cần đuổi người nào, nói rõ đi.
Tiểu Phong rảo mắt ngó vào trong trận nhìn xem khắp những người có mặt một lần kỹ lưỡng, miệng hỏi lại:
– Chỉ đuổi một người sao?
– Không sai. Chỉ một người thôi! Các hạ chỉ trả lời lão phu có một việc, lẽ nào đòi hỏi sự đền bù quá đắt?
Tiểu Phong cười đáp:
– Thế thì vãn bối cần đuổi Thần Tri Tử ra khỏi chỗ này ngay!
Người mặc áo đen ấy gật đầu. Hắn ta xoay nhanh thân hình nhắm phía Thần Tri Tử đang đứng chạy tới.
Người mặc áo đen thần bí ấy là người thế nào, thuộc môn phái nào, có oai danh gì trong giang hồ, Thần Tri Tử vẫn mù mờ chẳng rõ.