• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm trưa, Chu Nhiễm nói muốn đưa Biên Trừng đến gần Lâm Đại đi dạo, Đường Tuyết viện cớ phải đến sân băng làm thêm nên cùng bọn họ tạm biệt.

Mấy người tại cổng Sướng Thiên chia tay, mỗi người một ngả. Lê Ngữ Băng cũng muốn đến sân băng huấn luyện, cậu đi cùng Đường Tuyết. Tay phải cậu chùm lên đầu Đường Tuyết, hai người chênh lệch đến hai mươi centi nên việc này cậu làm không cần dùng sức cứ thế tùy ý đặt lên.

Đường Tuyết có chút quýnh quáng, đầu rung lên không kịp thoát

Tay trái Lê Ngữ Băng vung lên hướng Biên Trừng chào " Đi trước, gặp lại sau.". Nói xong cậu đẩy đẩy Đường Tuyết chuẩn bị kéo đi.

Biên Trừng đột nhiên gọi cô: " Đường Tuyết. "

Lê Ngữ Băng cùng Đường Tuyết đồng thời quay lại, Đường Tuyết phát hiện ma chảo trên đầu cô có chút nơi lỏng nên nhanh chóng thoát ra quay lại nhìn Biên Trừng hỏi, " Còn chuyện gì sao?"

" Tôi ngày mai tranh tài cậu sẽ đến xem chứ? "

Đường Tuyết giật giật khóe miệng: "Cậu chả phải biết là tôi ghét nhất môn anh ư."

Sau khi nói xong lời này Lê Ngữ Băng đem đầu cô đẩy trở về, hai người ra ngoài được một khoảng, Đường Tuyết nói:" Này, buông tôi ra được rồi".

Lê Ngữ Băng không có thả cô trái lại lực tay trên đỉnh đầu tăng thêm một bậc, một bên nói:" Xoay trái, rẽ phải, làm chó mù". Sau đó cười cười.

" Bệnh tâm thần."

Đường Tuyết tức điên vén áo muốn đánh người, cậu lại đem đầu cô kẹp tại một đầu cánh tay giữ một khoảng cách, mà tay cậu lại quá dài, kết quả là Đường Tuyết gặp bi kịch, tránh cũng tránh không được, đánh cũng không xong.

Cô quay đầu bỏ chạy ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cậu.

Lê Ngữ Băng muốn đuổi kịp cô quả thật dễ như trở bàn tay, thế là chụp lấy đầu cô như hình với bóng. Hai người cư như vậy rong ruổi khắp đường đi, cũng không thèm quản những ánh nhìn xung quanh.

Đường Tuyết chạy đến giao lộ thiếu chút nữa đụng một chiếc xe tuần tra. May mắn Lê Ngữ Băng ở đằng sau kịp thời giữ cô lại.

Cậu dùng sức kéo hai vai cô quay lại, bởi vì quán tính hai người liền như thế va chạm, phía sau lưng cô dán vào ngực cậu.

Có thể là vừa mới chạy nên lồng ngực cậu lên xuống phập phồng, nhiệt lượng cơ thể tỏa ra bừng bừng, cô ở trong ngực cậu cảm thấy rất không tự nhiên, lập túc nhảy sang một bên.

Sau đó trừng mắt với cậu.

Dựa vào chiều cao Lê Ngữ băng, cậu cơ hồ quan sát Đường Tuyết. Khuôn mặt cô lộ ra càng nhỏ, đôi mắt lớn cùng con ngươi trắng đen rõ ràng rất có thần, thời điểm này còn tức giận trừng cậu nhìn đặc biệt giống con mèo xù lông.

" Lê Ngữ Băng, tôi hôm nay tâm trạng không tốt, cậu đừng chọc tôi."

Lê Ngữ Băng vừa rồi bởi vì chạy mà cặp sách rơi xuống cánh tay, lần nữa vung lên vai, nói:"Tôi giúp cậu, một tiếng cám ơn cũng không có? Đồ vô lương tâm."

" Tốt tốt tốt, cảm ơn cậu."

" Quá qua loa".

Đường Tuyết bực bội nắm tóc: "Vậy đến cùng là cậu muốn cái gì?"

Lê Ngữ Băng suy nghĩ một chút, đột nhiên một bên miệng khẽ dắt: " Đêm nay cậu mời tôi bữa khuya."

__________________

Bữa khuya đến nhanh chóng.

Lê Ngữ Băng điểm cả bàn đồ ăn, còn gọi thêm hai bình bia, vừa nhấc mắt thấy Đường Tuyết đang nhìn, cậu hỏi: " Cậu muốn sao?"

Đường Tuyết nhẹ gật đầu.

Thế là có thêm hai bình bia xuất hiện trên bàn.

Đường tuyết có tâm sự, một bình bia không do dự nuốt xuống, thổ lộ hết dục vọng ngày càng mãnh liệt. Cho nên lúc Lê Ngữ băng hỏi cô có hay không lúc trước cùng Biên Trừng có khúc mắc, cô cũng sảng khoái trả lời.

"Tôi trước kia có thích cậu ấy."

Mặc dù từng có suy đoán như vậy, nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận, cả người cậu hơi trùng xuống một chút, trái tim nhẹ nhàng bị kéo ra, không thể nói là chuyện gì xảy ra, dù sao cảm giác rất khó chịu.

Đường Tuyết một bên hướng ly thủy tinh trong tay rót rượu, một bên cường điệu nói: " Đặc biệt thích cái tên kia."

Lê Ngữ Băng ngoắc viên phục vụ lại gần lấy thêm hai bình bia sau đó quay đầu làm ra dáng vẻ khinh thường:" Thích hắn ta điểm nào?"

" Không biết, dù sao lần đầu tiên gặp liền thích, đại khá là trong cái tuổi ấy không phải đều có người thích sao.......... cậu không có sao?"

Lê Ngữ Băng lắc đầu" Không có, tôi bận bịu muốn chết." Nói rồi uống xuống một hớp rượu, muốn rượu cồn hóa giải điểm khó hiểu trong lòng. Cậu hỏi " sau đó thì thế nào?"

" Tôi lúc ấy ở ban thể dục, còn hắn ở ban lớp chọn, tôi vì muốn tiếp cận hắn lấy danh nghĩa đề cao thành tích học tập mới cầu ba nhờ quan hệ chuyển tôi vào ban lớp chọn."

Lê Ngữ Băng nghe được đây, nhẹ gật đầu " Cái đó cũng giúp cậu làm nên sự tình."

" Lúc ấy Chu Nhiễm cũng thích hắn, " cao tráng lớn", biệt hiệu này là Chu Nhiễm đặt, cậu ta cho là tôi không biết đâu....... dù sao bảy tám chuyện cứ thế xảy đến một đống lớn, nghĩ lại thật là ngây thơ."

" Là bởi vì cái ngoại hiệu " cao tráng lớn" mà từ bỏ trượt băng?"

" Hả? Thế thì không đến mức." Đường Tuyết vội vàng lắc đầu.

" Đến cùng là bởi vì cái gì?" cậu ép hỏi.

Nhắc lại chuyện này, Đường Tuyết rất khó khăn, mắt nhìn xung quanh, gặp Lê Ngữ Băng hùng hổ dọa người mà nhìn cô, gãi gãi cái ót có chút ngượng nghịu." Ai không muốn cùng người mình thích thi chung một trường đâu." Lúc nói lời này cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, cũng không biết trong lòng thực hư cái gì, cũng cố ý đưa âm thanh tăng lên để đền bù khí thế.

Lê Ngữ Băng yên lặng nhìn qua cô, ánh mắt có chút phức tạp.

Đường Tuyết nghiêng mặt, nhỏ giọng nói:" Giấc mơ của tôi là vào trường Bắc Đại nha, tôi luôn muốn........." Luôn muốn cùng hắn thi lên rồi.

Đại khái đối với học sinh cấp ba mà nói, cùng một người nỗ lực thi lên đại học danh tiếng là điều lãng mạn nhất trên thế giới.

" Cậu khi đó........" Lê Ngữ Băng đột nhiên nói.

Đường Tuyết chờ cậu nói hết lời, lại không ngờ tới, cậu nói đến một nửa lại không nói, cứ như vậy nhìn cô, trong mắt chứ một tầng sâu thẳm. Cô cực kì tò mò:" khi đó làm sao vậy?"

Khi đó cậu cũng muốn cùng tôi thi vào sơ trung. Cậu có nghĩ như thế?

Lê Ngữ Băng nhiều lần suy nghĩ muốn hỏi cô nhưng cuối cùng cậu cũng không mở lời.

Có những thứ cậu rất muốn hỏi. Nhưng là không đủ tư cách.

Giờ phút này tâm tư của cậu một bên nóng bỏng một bên lại lạnh buốt, cả cơ thể chịu giày vò như sắp mất mạng. Thế là bưng chén rượu lên một hơi tu ừng ực ừng ực.

Đường Tuyết nhìn một màn mắt trợn tròn, " Lê Ngữ Băng, cậu có phải bị trúng tà không thế? Uống chậm thôi."

Lê Ngữ Băng vốn nghĩ bồi Đường Tuyết giải buồn lại không ngờ đem mình uống đến phiền muộn. Cậu đặt chén rượu xuống, nhìn một bên khác nói:" Cậu có phải đồ ngốc không? Nói không trượt là không trượt."

" Tôi đây không phải là mỡ heo làm mê muội đâu, được rồi được rồi không muốn nhắc lại chuyện này nữa, mỗi lần đề cập đến lại thấy đau đầu, từ nay không cho phép cậu nhắc đến vấn đề trượt băng này nữa."

Lê Ngữ Băng thở dài, cười rồi lại cười, cười đến bất đắc dĩ cùng vô lực:" Cậu đấy nói cho cùng là thích hắn ta bao nhiêu?"

Đường Tuyết thấy Lê Ngữ Băng vậy mà khinh bỉ mình, cô không nói cho cậu biết, cô đã từng thổ lộ với Biên Trừng thế mà lại bị cự tuyệt, lí do cũng thật đáng cười. Cậu ta nói cậu ta không muốn yêu đương ở cao trung, phải học tập tốt.

"Vậy bây giờ thì thế nào? còn thích cậu ta?."

Đường Tuyết tay cầm lung lay, nhìn chén rượu chứa dung dịch màu hổ phách, vẻ mặt tang thương đáp, " Cậu biết không, có những người không thể dùng thích hoặc không thích để khái quát. Cũng như cậu ta là hồi ức, là thời gian, là đoạn thanh xuân độc nhất vô nhị."

Đúng vậy, thanh xuân độc nhất.

Ở trong cái thanh xuân duy nhất đó, có Biên Trừng, có Liêu chấn Vũ, thậm chí có cả Chu Nhiễm và rất nhiều người.

Duy chỉ không có cậu.

Lê Ngữ Băng bỗng cảm thấy lòng ngực bị chèn ép, buồn bực đến không thở nổi. Cậu nâng người lên, mắt nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại trên mặt Đường Tuyết.

Đường Tuyết tửu lượng vốn kém, lại thêm hôm nay có tâm sự, mới uống chút chút hơi cồn cấp hết lên mặt, hiện ra hai sắc hoa đào, ánh mắt mê ly nhìn chén rượu.

" Đừng uống." Lê Ngữ băng lấy đi chén rượu của cô.

" Cho tôi."

"Không uống. Đi thôi."

" Không đi, đợi một hồi nữa đi, tôi nói cậu nghe chuyện của Biên Trừng."

" Tôi không muốn nghe."

Cậu gọi người phục vụ đến thanh toán, sau đó mặc kệ sự phản đối của cô trực tiếp kéo ra ngoài. Đường Tuyết tức giận:" Làm gì vậy, đừng đụng tôi, thịt dê nướng còn chưa có ăn."

Lê Ngữ Băng đưa tay bắt lấy mấy miếng thịt dê trên bàn nhét vào tay cô. Đường Tuyết yên lặng ăn thịt dê nướng, bị Lê Ngữ Băng kéo rời khỏi tiệm cơm.

Sau khi ra ngoài cậu cũng không lấy xe, hai người cứ thế tản bộ trở về.

Đường Tuyết ăn thịt dê nướng đến miệng bóng loáng. Lê Ngữ Băng móc khăn tay lau cho cô, sau khi lau xong còn sờ lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ còn rất nóng hổi.

Ăn xong thịt dê Đường Tuyết lại bắt đầu ca hát. Lê ngữ Băng đã trải qua vô số lần khảo nghiệm làm cay lỗ tai bởi tiếng hát của cô, lông mày cũng không thèm nhếch lên.

Hát một lúc Đường Tuyết đột nhiên an tĩnh.

Lê Ngữ Băng lỗ tai được thu lại dễ chịu nên không có hỏi cô vì cái gì liền yên lặng.

Đến khu kí túc xá, cậu cùng cô đối mặt đứng đấy, cậu cúi xuống muốn cùng cô từ biệt, lại gặp cảnh cô rũ đầu xuống một cái.

" Ngủ rồi?". Cậu đưa tay lên đầu cô đẩy đẩy gọi mấy tiếng.

Nhưng cô không động tĩnh, không phản ứng.

Lê Ngữ Băng cảm thấy kì quái, đưa tay nâng cằm cô khiến cô ngẩng đầu.

Sau đó cậu phát hiện, trong mắt cô là một tầng nước mắt.

Cô nháy nháy mắt, những giọt nước mắt lớn bé thi nhau rơi xuống. Nước mắt được phản xạ bởi ánh đèn huỳnh quang như những hạt trân châu rạng rỡ.

Mặc dù biết cô hơn nửa là uống say, mượn rượu làm càn. Nhưng khi thấy cô khóc Lê Ngữ băng vẫn không chịu được liền mềm lòng, thanh âm cũng tự giác ôn nhu đi mấy phần " Thế nào?"

" Lê Ngữ Băng tôi đặc biệt hối hận." Đường Tuyết khóc càng lớn hơn, nước mắt hợp thành tuyến, lan ra gò má hồng chứa hai đạo nước mắt. " Tôi đặc biệt rất hối hận." Giọng nói cường điệu hơn.

" Hối hận cái gì?"

" Tôi lúc ấy sao lại từ bỏ sự nghiệp trượt băng chứ. Đầu bị nhúng nước thật mà"

Lê Ngữ Băng vuốt tóc cô an ủi," Lúc ấy khả năng là thấy trượt băng chưa phải là trọng yếu."

Trên đời này, có rất nhiều việc không hẳn là theo ý mình. Có lúc được lại chẳng để ý, mất đi rồi mới thấy quý giá.

Đường Tuyết vừa khóc liền không thu lại được, càng khóc càng hăng, một bên vụng về lau nước mắt, một bên nói:"Thời điểm nghỉ hè ở sơ trung huấn luyện viên Phương tìm tôi nói chuyện. Cậu biết huấn luyện viên Phương nói gì với tôi không?" "Ông ấy nói ông ấy cảm thấy ta có thể vào đội tuyển quốc gia, không nghĩ tới là ta cũng không trượt nữa. Tôi lắng nghe, cứ đề cập đến là khó chịu. Vì cớ gì tôi không tình nguyện nhìn thấy Biên Trừng. Nhìn thấy cậu ta tôi lại thấy giống như mình đánh mất một món đồ. Tôi tôi thật......."

Cô khóc đến nỗi nghẹn khí trong cổ. Lê Ngữ băng bắt lấy tay cô kéo vào ngực, một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng giúp cô thuận khí, nhỏ nhẹ an ủi," tất cả đều là chuyện đã qua."

Cô nằm sấp trong ngực cậu, buồn bã nói" cậu nói xem tôi có phải hay không rất ngốc?"

Lê Ngữ Băng ôm cô, cánh tay tăng thêm chút lực. Cậu vừa nhìn thấy một người.

Dụ Ngôn cầm bó hoa trên tay. Lúc đầu bước chân đều nhẹ nhàng, sau thấy hai người trước mắt ôm nhau bước chân cậu chậm lại.

Cậu đi đến chỗ hai người họ cách hai ba mét đứng chôn chân nhìn cô và cậu.

Kinh ngạc và bi thương đều viết lên mặt.

Lê Ngữ Băng một tay ôm eo Đường Tuyết, một tay nhẹ ấn gáy cô, lại nhìn Dụ Ngôn một chút, nói ra": " Trẻ vị thành niên mời tránh ra một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK