Đường Tuyết rất không muốn đối mặt với cái dạng ngoài ý muốn này.
Cô dựa vào cửa, tay mò đến khóa cửa, muốn bỏ chạy.
Tay của Lê Ngữ Băng liền phủ lên mu bàn tay cô, đem tay cô lật qua, mười ngón đan xen.
Đường Tuyết muốn mở miệng nói chuyện, Lê Ngữ Băng lại cúi đầu xuống hôn cô. Lần này hôn so với khi nãy ôn nhu tỉ mỉ hơn rất nhiều, hô hấp cũng trở nên nóng rực. Cậu một bên vừa hôn, một bên giữ chặt tay cô, chậm rãi, từ từ trượt xuống.
Trượt đến điểm cuối cùng.
Đường Tuyết cả kinh, thân thể chấn động, dùng sức rút tay về, Lê Ngữ Băng gắt gao đè lại.
"Giúp một chút." Cậu nói.
Đường Tuyết cảm giác máu ầm ầm hướng trên trán mà chảy, khẩn trương đến mức huyệt thái dương giật giật "Lê Ngữ Băng, cậu điên rồi."
"Giúp, giúp tớ một chút, xin cậu đấy."
Đường Tuyết nhìn thấy trên mặt Lê Ngữ Băng dâng lên một tầng hơi mỏng ửng hồng, con ngươi trong veo ẩm ướt, giống như một con vật nhỏ bất lực, cái này so với hình tượng mãnh liệt bình thường của cậu hoàn toàn tương phản.
Cô thế nhưng mà có chút mềm lòng.
——
Đường Tuyết đứng tại phòng nghỉ bên ngoài ngẩn người, cô có chút không thể tin được bản thân vừa rồi mới làm cái gì.
... Làm sao mình lại đáp ứng hỗ trợ vậy.
Đại khái, là tưởng niệm quá mức nồng đậm, hòa tan tất cả lý trí.
Sau đó, mặc dù cảm thấy quá thẹn, bất quá, Lê Ngữ Băng cái thời điểm kia còn rất... rất trội hơn sắc, khụ...
Đang phát ngốc, cửa phòng nghỉ mở ra, Lê Ngữ Băng một thân hơi nước từ bên trong đi ra. Đường Tuyết vừa rồi rửa tay, cậu thì vọt vào nhà tắm. Gian tắm rửa điều kiện đơn sơ, cậu cũng không có gội đầu, tuy vậy tóc vẫn bị dính nước, ướt sũng dính vào nhau. Cậu đi ra, tay trêu trọc một ít tóc, cúi đầu nhìn cô. (edit by wattpad jamjam1230)
Đường Tuyết giả bộ không quen cậu, xoay xoay lọn tóc nhìn xa xa người đi đường đang qua lại.
Cậu đi tới nắm lấy tay phải của cô, cô liền cảm giác như bị phỏng, tránh tay của cậu.
Lê Ngữ Băng cười cười, bắt được tay của cô, kéo, cúi đầu hôn một cái vào lòng bàn tay của cô.
Hôn xong lại còn chưa đủ nghiền, còn liếm một cái.
Đầu lưỡi mềm mại thấm ướt ở lòng bàn tay cô lướt qua một cái, tim Đường Tuyết như hụt một nhịp, sau đó không hiểu sao cảm thấy bộ dạng này rất không tốt: "Lê Ngữ Băng, cậu có biết vừa rồi cái tay này vừa trải qua việc gì không?"
"Tớ không có mất trí nhớ." Lê Ngữ Băng buông tay của cô, cuốn lấy ngón tay, nắm, nắm tay cô dẫn đến quầy thu phí.
Đến chỗ thu phí, bởi vì vượt quá thời gian, bị khấu trừ tiền thế chấp, Lê Ngữ Băng không chỉ không tức giận, ngược lại còn cho năm sao khen ngợi. Ký xong, cậu đem hóa đơn tiện tay nhét vào trong tay Đường Tuyết, ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, mà cô vừa vặn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt giao nhau, Đường Tuyết trong đầu chỉ toàn là hình ảnh trong phòng nghỉ khi nãy, cậu hé miệng thở dốc, mắt híp lại muốn cô làm nhanh hơn... Cảm giác không thể tốt nổi.
"Tớ hôm nay không muốn nhìn thấy cậu." Đường Tuyết nói xong, buông tay cậu ra quay đầu đi, vừa đi vừa nghĩ, hơn nữa sau này cũng sẽ không mặc cái loại váy này nữa, cảm giác so với không mặc quần áo cũng không khác nhau lắm?
Lê Ngữ Băng đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Cậu chỉ là không quen thôi. Sau này luyện nhiều một chút sẽ tốt hơn."
"Cút..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta liền thử nhìn một chút có thể hay không ẩn hình cao hơn tốc độ
(đến từ chòm bò cạp chấp nhất)
_________________
Lời editor: lúc đầu dịch tên chương hơi quíu mấy bạn ạ, không biết dịch sao cho sát nghĩa truyện. Giờ nhìn lại mới nghĩ hình như tên chương là lời của tác giả, ý là chương này là phúc lợi cho con dân đây mà, nên mọi người phải tranh thủ thời gian để xem nhá nhá:)))))))))))))
edit by jamjam1230