Cô xắn tay áo lên, "Lê Ngữ Băng, tớ liều mạng với cậu!" Nói xong một hơi liền xông lên.
Lê Ngữ Băng đột nhiên dừng bước, xoay người lại rồi giang hai cánh tay ra.
Đông —— cô liền đâm đầu vào trong lòng ngực của cậu.
Lê Ngữ Băng ôm chặt cô.
Đường tuyết: "..." Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang muốn làm gì?
Cách đó không xa cho rằng Băng ca găp xui xẻo, có náo nhiệt để xem, Tưởng Thế Giai: "..." Xin lỗi quấy rầy rồi, cáo từ.
Lê Ngữ Băng cánh tay thật dài, cậu một tay ôm eo Đường Tuyết, một tay ôm chặt lấy lưng cô, giống như lồng sắt nhốt cô luôn vậy. Đường Tuyết giật giật cơ thể, nghe được tiếng cậu nói bên tai: "Tớ muốn cho cả thế giới biết tớ cùng cậu ở một chỗ, không được sao?"
Giọng nói còn rất u oán.
Đường Tuyết sửng sốt một lát, tuy rằng tức giận cậu "tiền trảm hậu tấu", nhưng mà vẫn là có chút cảm động, vì vậy liền nói: "Vậy sao cậu không nói sớm với tớ? Còn lén lút đăng weibo."
"Weibo là không cẩn thận mà đăng đó, đã xóa rồi."
"Xóa thì được gì, đều bị người ta chụp lại hết rồi."
Lê Ngữ Băng siết chặt tay, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi." Giọng điệu quả thật rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Đường tuyết là người "ưa mềm không ưa cứng", Lê Ngữ Băng ngoan ngoan nhận sai, cô cũng không biết tại sao lại nổi giận, giãy giãy, nói: "Cậu mau buông tớ ra, xung quanh có nhiều người."
Lê Ngữ Băng lưu luyến mà buông tay ra, cúi đầu nhìn cô.
Đường tuyết có chút ngượng ngùng, xoay mặt đi không được tự nhiên mà nhìn ra xa xa, đưa tay, cào cào tóc ra sau. Tóc đen nhánh được bàn tay trắng nõn của cô chỉnh lại, liền khôi phục nguyên trạng, sợi tóc mềm mại, rõ ràng.
Ngay cả sợi tóc cũng đáng yêu.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm.
Cậu thừa dịp cô không chú ý, đột nhiên cúi đầu, hôn lên tóc cô một cái, sợ cô nổi giận, không dám dừng lâu, môi đụng tóc một chút liền tách ra, dù chỉ là một chút, vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Tóc ở trán tương đối mỏng, Đường Tuyết còn cảm nhận được cả môi của cậu đụng vào. Trái tim mạnh mẽ nhảy một cái, vì che giấu bản thân thất thố, liền cố ý trừng cậu một cái.
Lê Ngữ Băng nhìn vào mắt cô, hỏi: "Tại sao không muốn người khác biết chúng ta ở bên nhau?"
"Lê Ngữ Băng, ba tớ không đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ. Cậu khắp nơi đều bị người ta nhìn chằm chằm vào, chuyện của hai ta mà truyền đến tai ông, haiz, tớ cũng không biết ông ấy sẽ như thế nào nữa."
"Ba vợ—— a, tớ muốn hỏi, ba của cậu, có phải rất ghét tớ?"
Đường Tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Khả năng cũng không phải là chán ghét, ông ấy là cảm thấy cậu quá thông minh, tâm nhãn quá nhiều, lo lắng chúng ta ở cùng một chỗ."
Lê Ngữ Băng cảm giác rất tủi thân đấy. Cậu là một người chính trực, nhiều năm như vậy mới làm có một việc xấu, còn bị nhạc phụ đại nhân bắt tại trận, trong lòng cảm thấy rất đau khổ.
Tuy rằng đau khổ, lại không dám phàn nàn. Cậu rầu rĩ thở dài, nói: "Tớ sẽ chứng minh cho ông ấy xem, cậu đối với tớ có thể phó thác cả đời."
Phó thác cả đời, chuyện này lớn hơn.
Đường Tuyết trong lòng ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy phó thác cả đời cụm từ này không thích hợp dùng cho cô. Cô có thể làm chủ được cuộc đời mình, không cần gửi gắm cho người khác.
Muốn phó thác cả đời, cũng là lê Ngữ Băng đem mình gửi gắm cho cô.
Sau đó, Đường Tuyết đột nhiên nghĩ đến một chuyện ——
"Lê Ngữ Băng, ba mẹ cậu không thích tớ sao?"
Lê Ngữ Băng lập tức lắc đầu, "Sao có khả năng đó. Mẹ của tớ rất thích cậu."
Đường Tuyết kỳ quái nói: "Mẹ cậu không biết khi còn nhỏ tớ đã làm những chuyện kia với cậu sao?"
Lại lắc đầu.
"Cậu thật sự không nói?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Tại sao lại không nói?"
Tại sao? Đại khái, làm một nam tử hán, cả ngày bị con gái bắt nat, tự tôn của cậu không cho phép cậu vác mặt đi tố cáo. Lại nói tiếp, mẹ của cậu biết rõ nhất là cái sự việc kia, Đường Tuyết cầm sâu róm trêu cậu, làm cậu té luôn vào bụi gai. Nhưng lần đó Đường Tuyết xác thực không biết rõ tình hình, còn có cô giáo cùng bạn học làm chứng, cuối cùng Đường Tuyết được cho là chỉ vô tình chứ không cố ý, bị Đường hiệu trưởng phạt một trận, mẹ của cậu ngược lại cũng không trách tội.
Đường Tuyết thấy Lê Ngữ Băng đứng ở đó sững sờ, cô nhìn lên trời, thở dài, "Lê Ngữ Băng, cậu có thể nói."
"Nếu như tớ nói, ba mẹ tớ sẽ cho tớ chuyển trường, chúng ta sớm như vậy đã tách ra, tớ sẽ không theo cậu đi trượt băng, cũng sẽ không học khúc côn cầu, càng sẽ không trở thành tớ của bây giờ; chúng ta cũng sẽ không còn có cơ hội gặp lại. Hoặc là, coi như có một ngày nào đó gặp lại, song phương mà nói, cũng chỉ là gặp nhau đôi chút, cả tên họ cũng không nhớ. Đôi bên hàn huyên hai câu, đường ai nấy đi."
"Lê Ngữ Băng..." Đường Tuyết tưởng tượng thấy cái khả năng kia, tưởng tượng nếu cuộc sống của cô không có Lê Ngữ Băng... Đột nhiên đặc biệt khó chịu, vành mắt đỏ lên.
Lê Ngữ Băng nhìn cô, cười nói: "Đường Tuyết, tớ không chỉ một lần hối hận việc rời bỏ cậu sáu năm trung học, nhưng hiện tại lại rất may mắn, ít nhất tớ còn có được cậu sáu năm khi còn bé."
Đường Tuyết trái tim mềm mại muốn chết, cô quay lưng đi nhỏ giọng nói: "Bệnh tâm thần, tự dưng lại lừa tình vậy."
Lê Ngữ Băng vuốt vuốt đầu cô, xúc động nói: "Đôi khi tớ cảm thấy, vận mệnh an bài, đặc biệt tốt."
——
Lê Ngữ Băng đối với vận mệnh của mình liền cảm ơn tới lúc ăn cơm chiều.
Buổi tối cậu và Đường Tuyết cùng nhau ăn cơm ở Thiên Viên, Đường Tuyết nhàm chán lướt weibo. Lê Ngữ Băng công bố yêu đương rồi, cô cũng muốn nhìn một chút phản ứng đám fans hâm mộ của cậu.
Vừa mới lướt weibo, cô liền phát hiện fans và tin tức của chính mình tăng vọt, vì vậy tò mò ấn mở tin tức nhìn qua, đậu má!
Internet chính là không có bí mật, vụ việc năm trước gì mà chuyện tình tay ba liền bị người ta xách ra triễn lãm nữa rồi, văn hay ảnh đẹp, có mắt có mũi. Cũng cực cho người nào đó giữ mấy bức ảnh kia để nó tồn tại đến bây giờ.
Ở dưới một trận bát quái, gì mà có chân tướng nói cô ở cùng cậu là có ý đồ, những ý đồ này đều dựa vào mấy câu chuyện năm trước, làm những người nghe được đều kinh sợ. Nói cô cùng Dụ Ngôn thuê phòng bị Lê Ngữ Băng bắt gian tại trận, loại lời đồn như vậy mà có rất nhiều người tin, quần chúng đúng là có mắt như mù?
Đúng rồi, còn có Dụ Ngôn. Lần bát quái này còn hấp dẫn mặt khác một đám người chú ý là cậu—— nhân vật trong cuộc tình tay ba này, giờ phút này đang ở Bắc Kinh. Dụ Ngôn cũng là người có fans nha...
Cái đám người này, bát quái xong còn không hả giận, đem id weibo của cô rải khắp nơi.
Lúc này, rất nhiều fans lấy được id của cô liền bắt đầu tra hỏi.
Tính tình ôn hòa một chút, chỉ yêu cầu giải thích; nóng tính một chút, trực tiếp vào mắng, toàn mắng những lời khó nghe.
Kỳ thật đại bộ phận quần chúng vây xem đều chủ yếu là xem náo nhiệt, cho dù có ý tưởng, cũng có thể cơ bản mà kiềm chế. Nhưng cánh rừng lớn khó tránh khỏi có chút chim chóc luẩn quẩn, quá cực đoan, theo số lượng tăng lên, cánh rừng càng lớn, chim chóc cực đoan càng nhiều.
Đường Tuyết bị đám chim chóc này mắng đến trong lòng tức giận dẫn đến nóng nảy, điện thoại di động hướng lên bàn ném phịch một cái.
Lê Ngữ Băng hoảng sợ, lặng lẽ quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cậu xảy ra chuyện gì?"
"Băng Thần a " đường tuyết trừng mắt nhìn cậu, khóe miệng âm trầm cười cười, "Đám bạn gái của cậu, nói tớ chính là gái điếm nha." Nói xong, điện thoại ném tới.
Lê Ngữ Băng tiếp nhận điện thoại nhìn thoáng qua, trong nội tâm trầm xuống, hỏng rồi!
Đường Tuyết cơm cũng không ăn, trầm mặt đi ra ngoài.
Lê Ngữ Băng cầm túi xách của hai người vác lên vai, vội vội vàng vàng đuổi theo.
*edit by jamjam1230