• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Kỳ tỉnh giấc ở một gian phòng quen thuộc, vẫn là chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt gọn trong góc nhà. Chiếc tủ quần áo sờn cũ làm từ gỗ mục, chiếc giường bằng đá cùng với mấy cái mền cũ, Bạch Kỳ vén cái mùn che muỗi ra. Vậy là Khuyết Nguyệt đã mang hắn về lại thành phố dưới đất.

Hắn rời đi nơi này gần cả tháng rồi, vậy mà cũng không có chỗ nào bám bụi, hết thảy đều rất sạch sẽ, trên bàn còn có một bát cháo nóng đang bốc khói nghi ngút. Bạch Kỳ cũng không ăn vội mà đi thay cái bộ quần áo nồng nặc mùi rượu ra, sau đó mới húp cháo, cơ thể Bạch Kỳ đã khỏi hẳn. Hắn lại mạnh khoẻ như chưa từng bị gì.

Hành trang trên người hắn vẫn còn nguyên, Hồng Trần Quyển với nằm ở trong túi áo, mấy cọng chỉ cùng vài chục lượng bạc thì được đặt ở đầu giường. Lúc hắn rời khỏi U Mạch, trời vẫn còn rất tối, Bạch Kỳ đã phải chật vật một khoảng thời gian để ra khỏi khu rừng, trên đường đi hắn nghiên cứu kỹ Bách Hoa Lạc của Phương, các điểm yếu của nó cơ bản được Bạch Kỳ nắm, tuy nhiên những vấn đề đó Bạch Kỳ nghĩ mình có thể giải quyết được.

Hắn có thể dùng công thức chế tạo ra sợi dệt Chu Tằm Y để tạo ra một loại tơ chỉ đủ chắc chắn, sau đó hắn sẽ mài nhỏ chúng lại để đảm bảo độ sắc bén, Bạch Kỳ cũng nghĩ ra cách thêm vào vài loại dược liệu khiến cho nó trở nên lợi hại hơn. Sau nhiều lần nghiên cứu, Bạch Kỳ đã thành công trong việc tạo ra một phiên bản chắc chắn hơn của Bách Hoa Lạc, Bạch Kỳ gọi nó thành Trăm Hoa Rụng.

Tuy rằng, nó không đạt tới mức trong suốt như tơ chỉ của Phương, nhưng cũng phải tinh mắt mới nhìn ra được nó. Bạch Kỳ cũng không đụng tới Hồng Trần Quyển lần nào, thứ nhất là hắn không có thời gian, thứ hai Bạch Kỳ muốn hoàn thành Trăm Hoa Rụng càng nhanh càng tốt, nó là tuyệt kỹ tốt nhất mà Bạch Kỳ có thể có trong thời gian ngắn.

Nếu Kha Vạn có ở đây, Bạch Kỳ có thể nhờ hắn tạo ra cho mình một loại trang bị thích hợp nữa, tiếc rằng Du Khách Hội đã giản tán, chỉ còn mình Bạch Kỳ tại đây. Năm người bọn họ nếu tính riêng lẻ thì không ai đạt tới đỉnh cao chân chính, nhưng chỉ cần hợp lại, dù là cao thủ đứng đầu các phái mạnh nhất đất nước cũng không phải là đối thủ.

Bạch Kỳ đợi cho đầu óc tỉnh táo hơn mới bắt đầu xem Hồng Trần Quyền.

Ngoài mở đầu giới thiệu sơ bộ về lý do ra đời của quyền sách này, cùng với hiểu biết sơ bộ của Tiếu Lãng về người tu tiên ra thì nội dung quyển sách hầu hết là những trải nghiệm của bản thân Tiếu Lãng. Trong mỗi câu chuyện, Tiếu Lãng đều nêu ra tiền căn hậu quả của hết thảy mọi thứ, lão suy xét từ điểm nhỏ nhặt cho tới điểm quan trọng. Nào là lý do tại sao kẻ này lại làm thế này, lý do tại sao bản thân mình lại hành động như thế.

Ở bên dưới, Tiếu Lãng phân tích cái mạnh yếu của võ công đối thủ, cũng có lúc ông viết về tâm tình của họ. Hầu hết, câu chuyện nào cũng kèm theo một chiêu thức mà ông đã ngộ ra, từ mỗi câu chuyện Tiếu Lãng đều sáng tạo ra một chiêu thức trong Hồng Trần Quyền, từ cương dương bá đạo cho tới âm nhu lạnh lẽo hết thảy đều có.

“Hồng Trần Quyền thật ra không dạy võ công, hết thảy chiêu thức ở đây sợ rằng ngoài chính bản thân ta ra thì không có ai có thể lĩnh ngộ được, sở dĩ ta lưu lại nó chỉ là để tạo ra một cảm giác đại khái, để cho hậu nhân có thể phần nào liên tưởng được. Tuy nhiên, võ công cao chưa hẳn đã tốt, Hồng Trần Quyền chẳng qua chỉ là một công cụ để cho các ngươi phòng thân trong quá trình tìm hiểu hồng trần. Nó không dương, không âm, không nội không ngoại, Hồng Trần Quyền, đơn giản là đầu quyền dính bụi hồng trần mà thôi”

Qủa là từ đầu tới cuối, không có một chiêu thức nào trong Hồng Trần Quyền Bạch Kỳ có thể cảm ngộ được, cảm giác khi hắn thi triển nó ra rất gượng ép, hoàn toàn không được tự nhiên, càng rắc rối hơn là chiêu thức hoàn toàn không có sáo lộ tu luyện, thứ lưu lại chỉ là cảm giác mơ hồ khi Tiếu Lãng thi triển chúng ra mà thôi.

“Vậy cái quan trọng nhất là phải toàn tâm toàn ý đúng không? Phải giữ cảm xúc của mình y như ban đầu mới có thể thi triển ra chiêu thức” Vấn đề này, Bạch Kỳ không làm được, hắn chỉ có thể nhớ rõ ký ức của mình, còn cảm xúc thì rất nhiều chuyện đã hoàn toàn phai nhạt, người tính không bằng trời tính, Tiếu Lãng xem ra đã nhìn lầm hắn. Tuy rằng, Hồng Trần Quyền rơi vào tay Bạch Kỳ có thể trải qua rất nhiều biến đổi thậm chí đạt tới một đỉnh cao mới, nhưng nếu ngay cả một chiêu thức Bạch Kỳ cũng không thể thi triển ra thì sao?

Bạch Kỳ có một bí mật, từ trước tới giờ hắn không hề nói cùng ai. Đó là những giấc mộng, Bạch Kỳ rất ít khi nằm mộng, nhưng y như rằng mỗi lần hắn nằm mộng là sẽ có hai chuyện xảy ra. Thứ nhất, Bạch Kỳ sẽ rơi vào một khung cảnh hết sức sống động, sống lại cuộc sống của mình trong quá khứ, một cách hoàn hảo không sai lệch đi đâu được, hoặc Bạch Kỳ sẽ mơ thấy mình sống trong thân xác của một ai đó và trải qua một câu chuyện bất kỳ. Việc này có điểm chung là những giấc mơ rất chân thực, Bạch Kỳ sẽ nhớ như in những giấc mơ đó không sai một chút, từ tiếng chim, tiếng gió đều khắc vào đầu hắn, đặc biệt mọi cảm xúc trong mơ đều rất đậm sâu.

Chuyện thứ hai là việc Bạch Kỳ sẽ quên đi quá khứ, nói chính xác hơn Bạch Kỳ sẽ quên đi những cảm xúc trong quá khứ. Có thể lúc đó hắn rất vui, cũng có thể rất buồn nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mộng hắn sẽ quên đi mọi cảm xúc lúc đó, Bạch Kỳ sẽ chỉ còn những ký ức về nó mà thôi, thậm chí nói đôi khi những ký ức đó cũng bay đi.

Ban đầu Bạch Kỳ tưởng rằng ai cũng giống như mình, hắn cứ nghĩ giấc mơ của mình là chuyện bình thường. Nhưng Bạch Kỳ đã lầm, những giấc mơ càng ngày càng ít xuất hiện, nhưng khi nó đã xuất hiện rồi thì đại biểu có một thứ gì đó sẽ bị xoá đi. Rồi những cảm xúc và ký ức trong giấc mơ lại càng đậm sâu thêm. Bạch Kỳ đôi khi tỉnh dậy mà quên mất mình là ai, hắn có thể nhớ mọi chuyện xung quanh nhưng cảm giác của hắn về những thứ đó thì quá nhạt nhoà, như thể Bạch Kỳ chỉ là người thứ ba đứng quan sát mọi chuyện.

Chuyện này là một bí mật Bạch Kỳ chỉ có thể giữ trong lòng, tuy rằng đôi khi Bạch Kỳ cảm thấy việc này bình thường nhưng nó cũng có một số hệ quả của nó, Bạch Kỳ khi đến vùng đất nào cũng đến bằng sự chân thành và nhiệt huyết, hắn sẽ ở đó, cho tới khi hắn mơ rồi quên sạch mọi cảm xúc ở nơi đó, và cứ thể Bạch Kỳ lại đi tìm nơi khác.

Chỉ có thế mà Bạch Kỳ đã đi gần mười năm, sống qua không biết bao nhiêu thân phận. Là một kẻ gần như chả thể hối hận, căm ghét hay yêu thương một ai đó. Số cảm xúc hiếm hoi còn lại trong hai mươi mấy năm qua chính là những thứ khó quên nhất, tuy rằng chúng đã bị phai đi nhưng không cách nào xoá mất cả.

“Đó chính là kho báu duy nhất của ta” Bạch Kỳ thở dài, bát cháo mới húp được một nửa vẫn còn đang bốc khói. Tay Bạch Kỳ cầm Hồng Trần Quyền mà hồn đã trôi đi đâu không biết.

Bạch Kỳ lật tới trang cuối cùng thì mấy chữ khiến cho hai mắt hắn sáng lên.

“Hồng Trần Hồi Mộng Thức”

Đó không phải là một câu chuyện, chỉ là vài dòng chữ ghi vội của Tiếu Lãng mà thôi.

“Đây là thứ ta dựa vào nguyên lý hoạt động của Thanh Tâm Quyết và một loại pháp môn tu tiên tên là Sưu Hồn Thuật. Bằng cách tiếp nhận thông tin từ kẻ khác, chứng kiến và có lý giải về họ trong một khoảng khắc nào đó, ta có thể đi vào trong đầu họ, nói đúng hơn khiến cho câu chuyện của họ diễn ra một lần nữa trong giấc mơ của chính bản thân mình, với điều kiện tiên quyết là ngươi phải biết câu chuyện đó. Đây là một phát kiến vĩ đại của ta, nếu muốn ta có thể có hàng trăm chiêu thức nữa bằng cách tái hiện lại câu chuyện của họ bằng giấc mộng của mình. Tuy nhiên ta đã lầm, ta không hề cảm nhận được một chút cảm xúc nào trong giấc mơ cả, hơn nữa giấc mơ của họ cũng sẽ phai nhạt đi rất nhanh trong trí nhớ của ta. Một điểm cuối cùng chính là việc tìm một kẻ thật tâm kể cho ngươi nghe câu chuyện của hắn và lý giải nó, càng khó hơn là cảm thông nó. Ta đã dùng nó trên một ngàn người, kết quả thu được là những tiếng nói vô cảm lảng vảng trong đầu, khiến cho tâm cảnh không yên, hơn nữa ta cũng không tạo ra chiêu thức nào được cả. Đây là chiêu thức đáng giá nhất, và cũng là nguy hiểm nhất của Hồng Trần Quyền, hy vọng hậu nhân không nên liều lĩnh tu luyện. Nó không còn là võ công nữa, nó đã nằm giữa ranh giới tiên pháp và võ học, nằm giữa con người và thần tiên. Tuy nhiên ta vẫn hy vọng, một ngày nào đó, hậu nhân có thể vận dụng nó, và biến nó thành tiên pháp chân chính”

Bạch Kỳ cười to, những dòng chữ của Tiếu Lãng như thuốc kích thích cho linh hồn của hắn, Hồng Trần Hồi Mộng Thức chính là làm riêng cho hắn, tuy Bạch Kỳ không biết tần suất xuất hiện của giấc mơ. Tuy nhiên, điều này nói rõ Bạch Kỳ có thể lý giải và hiểu thấu những câu chuyện của Tiếu Lãng, để khi vào mơ Bạch Kỳ có thể tái diễn nó, lúc đó hắn rất có thể tu luyện được những chiêu thức của Tiếu Lãng, mà không chỉ có mình ông, Bạch Kỳ có thể luyện ra không biết bao nhiêu chiêu thức nữa.

“Bạch Kỳ huynh, ngươi đang cười cái gì vậy?” Bạch Kỳ bỗng nghe thấy một âm thanh êm diệu quen thuộc, Hà Nhi không biết từ lúc nào đã ở cửa phòng, hai tay con bé đang bưng một niêu cơm lớn, vẻ mặt hớn hở và hoạt bát hơn trước.

“Hà Nhi, huynh chỉ cười khi thấy muội đẹp quá thôi” Bạch Kỳ réo lên một tiếng, chẳng hiểu sao trong lòng hắn thấy ấm lên.

“Lại đây ăn cơm với ta” Bạch Kỳ vẫy tay, Hà Nhi vui vẻ chạy tới, giữa đường vấp té, tức thì đổ hết cả tô cơm.

Bạch Kỳ cười sảng khoái, ra là hắn không quên.

Cảm giác ở đây, như là nhà vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK