Chỉ thấy bên ngoài biển tên đề mấy chữ “Nơi Ở Của Ta” còn bảng tên chùa thì bị vất cách đó không xa, trong chùa vẫn thi thoảng truyền ra tiếng chuông nhưng tiếng chuông này nhanh và mạnh nghe chẳng khác gì tiếng trống trận. Bạch Kỳ và Vô Ưu vừa bước vào trong chùa thì ngay lập tức mùi rượu mạnh sặc ngay vào mũi hắn.
Cảnh tượng xung quanh cũng khác hẳn mấy ngôi chùa khác, trên nền đất là mấy chục người đang nằm lê lết, trên người ai cũng nồng nặc mùi rượu, cạnh bên là gần trăm vò rượu chưa khui bao. Mấy gian chùa không thờ tượng Phật mà lại treo đủ loại tranh kỳ quái, có nơi thì treo tranh phong thuỷ, tranh thuỷ mặc, thậm chí có cả tranh Đông Hồ.
Mà ở ngay trước mặt Bạch Kỳ là một cái chuông đồng to khắc đầy văn tự cổ, chiếc chuông này cao hơn đầu người, thân chuông thì phải hai người ôm mới xuể, từ trong đó phát ra một thứ khí tức cổ kính khiến người ta phải ngước nhìn. Lúc này có một gã thanh niên đanh đứng trước cái chuông.
Tay hắn cầm một cây chuỳ gỗ to bằng bắp tay người lớn vỗ mạnh vào chuông, rõ ràng âm thanh đó là của hắn gây ra.
“Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm,…” Gã vừa đánh vừa hét thật to, khi đếm đủ một trăm thì gã cười sằng sặc sau đó lăn ra đất ngủ như chết.
“Công tử, tiểu thư, mời hai người đi theo tiện nữ” Bạch Kỳ còn đang mơ hồ với cảnh tượng trước mắt thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, Bạch Kỳ ngoải đầu nhìn thì thấy đó là một thiếu nữ nhỏ tuổi có tư sắc, trên mặt nàng có một ít tàn nhang nhưng vẫn không tài nào che lấp đi thứ khí chất nho nhã.
“Đây là đâu?” Vô Ưu liếc dọc nói, khi thấy ánh mắt thưởng thức của Bạch Kỳ thì Vô Ưu nhăn mặt, có vẻ khó chịu.
“Đây chính là gia tranh của chủ nhân tiện nữ, kính mời hai người đi theo tiện nữ, một lát sẽ lập tức tường tận” Cô gái vẫn không tỏ ra mất kiên nhẫn, Vô Ưu không nói gì mà chỉ lẳng lặng theo sau. Ngôi chùa này không hề nhỏ, chỗ mà đám người say xỉn ban nãy nằm chỉ là một góc sân.
Ở trong không khí khác hơn nhiều, toàn bộ kiến trúc nơi này được xây theo kiểu cổ kính, các bức bình phong ngoài trời hay những mái hiên nhỏ giữa bờ hồ khiến cho người ta cảm thấy thanh nhàn hơn khi vào đây, chim chóc ở đây cũng không thiếu, một đàn én lượn ngang mặt nước tạo ra một gợn sóng nhỏ rồi cất cánh bay đi.
Bạch Kỳ dìu tay Vô Ưu đi qua một chiếc cầu bắt ngang một con mương, bên dưới cá chép thi nhau bơi lội. Ở giữa một gian đất lớn lát gạch men, có một suối nước nho nhỏ chảy róc rách, chủ nhân nơi này cực kỳ tinh tế trong việc mang về một khối đá phong thuỷ đặt giữa mặt suối làm cho người ta ngỡ đây chính là suối thật.
Bạch Kỳ hít một hơi thật dài, ai tinh mũi sẽ nhận ra thứ nước chảy trong suốt chính là rượu, hơn nữa còn là một loại rượu tốt.
“Đúng là chịu chi” Vô Ưu tất nhiên cũng nhận ra sự hoành tráng của nơi này, so với khung cảnh có phần hỗn loạn bên ngoài thì ở đây đặc biệt rất thanh tịnh, Vô Ưu có thể quan sát thấy đằng xa có người đang gảy đàn, mà điều làm Vô Ưu kinh hãi là trình độ của họ đều rất giỏi, tuy rằng so với nàng thì không thể nhưng nếu đem ra ngoài chắc chắn cũng phải chiếm vị trí Kim Bài Tài Nữ ở các tửu lâu lớn.
“Tiểu Tuyết chỉ có thể dẫn hai vị tới đây, một lát sau chủ nhân sẽ ra gặp hai người, thỉnh hai vị ngàn vạn lần đừng mất kiên nhẫn” Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói, cái thái độ của nàng thật khó để cho người ta giận.
Bạch Kỳ để ý một điều nữa là xung quanh đây toàn là nữ, những tên thị vệ dẫn bọn họ về đây sớm đã biến mất dạng, ở đây đều là nữ nhân có tư sắc, ai cũng có một sức hút rất đặc biệt. Có người pha trà ở ngoài hiên, có cô thì đuổi hoa nghịch bướm, người đánh đàn, kẻ thổi sáo, nơi này chẳng khác nào tiên cung trong truyền thuyết cả.
“Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt Vô Ưu cô nương, còn vị công tử kế bên chắc chắn là vị phu quân trong lời đồn rồi” Bạch Kỳ đang quan sát cảnh vật xung quanh thì một cô gái xuất hiện, từ khí chất cho tới thần thái, cô đều toả ra một nét sang trọng bẩm sinh. Bạch Kỳ có thể nhận ra đây chính là Vương Ngọc ở Văn Đàn hôm bữa.
“Vương cô nương tài sắc vẹn toàn, tiểu nữ chỉ là một người gảy đàn nho nhỏ, nay được gặp con gái của thành chủ, thật sự là vinh hạnh vô cùng” Tới cả Vô Ưu cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương Ngọc ở đây, người này thân phận ra sao nàng tất nhiên hiểu rõ.
“Không dám, Vô Ưu cô nương thậm chí còn xinh đẹp hơn ta tưởng, nếu ta đem ta ra so sánh, ta tự thẹn không bằng” Vương Ngọc nhàn nhã cười, thật sự nàng không dám xem thường cô gái trước mắt, tình báo bí mật cho nàng biết, Vô Ưu là một cô gái không thể trêu vào.
“Vị công tử này, không tính giới thiệu sao? Ngày hôm đó gặp nhau ở Văn Đàn, chủ nhân của chúng ta thật sự là không ngừng nói về công tử” Bạch Kỳ đang ngẩn ngơ thì bị Vương Ngọc gọi tới.
“Ta tên Bạch Kỳ, người Đồng Lâm” Bạch Kỳ chỉ nhàn nhạt trả lời, trong lòng hắn thì đang cả kinh, tên Tiêu Thông kia là chủ nhân nơi này, mà con gái thành chủ lại gọi người khác là chủ nhân, việc này rốt cuộc là có ý nghĩa như thế này.
“Thế, vậy ra Tiêu Thông chính là chủ nhân nơi này. Ta thật sự muốn khen, cách bài trí như thế, so với tiên cung còn xa xỉ hơn, tiên ngao du trên mây trắng, có lẽ còn chả khoái hoạt bằng người dùng đất Phật để hưởng lạc” Bạch Kỳ hứng thú nói, người đời vốn tôn thần thánh lên một mức gì đó rất cao siêu, là bậc cao vời không thể đụng tới.
Người ta đi thờ thánh, thờ thần còn chưa xuể, thế mà ở đây có người dám dùng đất Phật để xây nên chỗ hưởng lạc, phạm đủ cả năm điều cấm của Phật giáo.
“Qúa khen, quá khen, người ta thường nói ta là người không biết trên dưới, sĩ vả thần linh, nhưng nào phải, ta chỉ muốn đưa con người lên ngang hàng với tiên nhân, làm việc tốt như thế, mà bị người đời gièm pha, thật sự trong lòng ta rất đau” Từ xa Tiêu Thông chầm chậm đi lại, ở bên hắn có hơn chục thị nữ đang hầu hạ.
Hôm nay Tiêu Thông rất vui vẻ, không ngờ chỉ là đi mời Vô Ưu cô nương về lại mang thêm cái tên thú vị này về tới nơi. Tiêu Thông sớm đã ở gần đây, chỉ là hắn đang tìm cơ hội đi ra sao cho thật hiển hách, thật hoành tránh, nghe câu khen của Bạch Kỳ, Tiêu Thông biết, đã tới giờ thể hiện.
“Ngươi từng gặp qua tiên nhân?” Bạch Kỳ quan sát kỹ Tiêu Thông từ đâu tới đuôi, sau đó mới chậm rãi nói ra.
“Tiên nhân loại nào? Nếu là có đủ mọi lạc thú trên đời, uống rượu ăn thịt, cùng mỹ nhân chơi âm nhạc thì thật sự ta cũng là tiên nhân đó” Bạch Kỳ lắc đầu, người khác thì không nhưng Bạch Kỳ nhận ra được trong con người của Tiêu Thông đang che giấu gì đó.
“Không? Là loại tiên nhân sẵn sàng huỷ hoại thể xác, ép bản thân vào đường cùng, đuổi giết ân sư, vì con đường thành Tiên mà không tiếc máu nhuộm đỏ cả tay” Bạch Kỳ dựa theo những suy luận của mình về thế giới tu tiên mà nói, theo lời kể của sư phụ và cả lần hắn gặp gỡ người tu tiên, thì thế giới này khắc nghiệt vô cùng, mà những người tu tiên sư phụ gặp đều phải chịu mọi đau khổ, không được ăn uống để tìm cách thành tiên.
“Rồi, nhưng chuyện đó không phải là chuyện vui gì. Ta thì lại nghĩ bọn hắn không phải là tiên nhân đâu, bọn hắn chỉ là những gã giang hồ nhân sĩ bình thường mà thôi, những gã đạo sĩ tự nhận mình là tiên nhân ấy, thật không đáng để tâm tới” Bạch Kỳ chỉ âm thầm gật đầu, có thể Tiêu Thông đã hiểu nhầm ý hắn.
“Các ngươi mời bọn ta tới để làm gì” Vô Ưu đợi hai người trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói, nhìn những thiếu nữ ăn vận hở hang lượn lờ trước mặt Bạch Kỳ, nàng có một loại xúc động muốn đem bọn họ toàn bộ giết sạch, mấy con hồ ly tinh đó phải ngu dại lắm đi câu dẫn Bạch Kỳ trước mặt Vô Ưu nàng.
“À, ta quên nữa. Vô Ưu cô nương, hôm nay chúng ta mời các ngươi tới đây là vì chuyện làm ăn. Thứ nhất, ta muốn cô nương ngừng đi diễn bên ngoài, trở về nơi của chúng ta diễn độc quyền, thứ hai sự kiện Hát Bội lần này, ta muốn cô nương đại diện chúng ta đi tham gia” Tiêu Thông vừa nói vừa phất tay, tức thì một đoàn thị nữ từ bên trong đi ra, trên tay ai cũng mang theo một tráp vàng bạc châu báu.
“Ta không hứng thú, số vàng bạc này quả thật rất mê người, nhưng ngươi kêu ta vào đi trở thành mấy ả thị nữ này thì không cần, nếu không có chuyện gì thì làm ơn để hai chúng ta đi về, hôm nay Giao Thừa, đừng để mọi chuyện quá khó xử” Vô Ưu nghiêm mặt nói, nàng ghét nhất là ai nói chuyện theo kiểu muốn dùng tiền để mua chuộc người khác như Tiêu Thông.
“Hiểu lầm, hiểu lầm. Thật tình ta muốn mời cô nương về diễn cho tửu lâu của chúng ta, thù lao chắc chắn sẽ hơn nơi khác mười lần, hơn nữa không giấu gì cô nương, ta cảm thấy Bạch Kỳ huynh đây rất hợp với mình, nói chuyện với huynh ấy tốt hơn đám văn sĩ nhàm chán kia nhiều” Tiêu Thông vội vàng nói.
“Một vấn đề nho nhỏ mà ta luôn muốn hỏi ngươi” Tiêu Thông quay sang Bạch Kỳ chắp tay thành khẩn, từ ánh mắt có thể thấy hắn hoàn toàn nghiêm túc, tới Vương Ngọc cũng bất ngờ che miệng.
“Ta, tự nhận không phải người giàu nhất nhưng nếu kiếm tiền thì ta chắc chắn giỏi nhất, ta, không tự nhận phong lưu nhất nhưng hậu cung ba trăm người đều là ta tự mình tán đổ, ta, chả dám nói mình là người tài nhưng cầm kỳ thi hoạ tất cả đều thông. Nhưng ta lại cảm thấy vô cùng trống trải, cái ngày ta thấy bài quyền đó của huynh, ta thật sự rất cảm phục, cái cảm giác hoài niệm đó, ta chỉ hỏi huynh làm sao có?”
Bạch Kỳ trầm ngâm một chút.
“Ngươi có bao giờ, nhớ về những lúc mới bắt đầu chưa?”
“Như thế nào”
“Có một gã nhìn như ăn mày, nhưng có đôi mắt sáng hơn sao, người của gã ăn mày đó bê bết máu, gã đi không nhìn thẳng đường, vậy mà gã lại dừng lại và nói với ta” Vô Ưu lên tiếng.
“Cô nương đẹp lắm, tức thì mọi chướng ngại đều biến mất, ta không biết có gặp lại hắn hay không, mà ta cũng không dám đi tìm hắn. Vì nhân sinh phải có thừa, có khuyết, nếu gặp lại thì chắc chắn phải nắm lấy, không gặp, thì vẫn sẽ trở thành điểm khuyết lưu lại mãi một đời”
Tiêu Thông thở dài, Vô Ưu nói rất tối nghĩa, nhưng hắn hiểu được. Lựa chọn của hắn hôm nay, với lựa chọn của hắn ngày xưa.
“Vương Ngọc, nàng còn nhớ mục tiêu của chúng ta khi lập nên Tiêu Diêu Lâu không?”
Vương Ngọc tiến lên vỗ về hai vai của Tiêu Thông, ánh mắt như có điều gì u khuất được giải thoát.
“Lạc Thú Nằm Nơi Mộng Phù Phiếm. Tiêu Diêu Tự Tại, Sướng Như Tiên”