• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thành Bách Hoa, có một cô gái được mọi người tôn là tiên nữ. Chính nét đẹp thanh lệ của cô cùng với thứ khí chất sang trọng kỳ lạ đã khiến người ta chỉ dám ngước mắt lên nhìn mà không dám làm gì khác. Nếu như nói Hồ Điệp phu nhân chính là nữ nhân khiến cả thiên hạ đắm say thì Đạm Ưu Nhã chính là đoá sen trắng thuần khiết không ai dám hái.

Đáng tiếc, trời thường không thương phận má hồng, sinh ra trong gia đình giàu có và có truyền thống nho giáo, nhưng gia đình của Đạm Ưu Nhã vẫn không thoát khỏi cảnh bị người sinh ghen ghét, hãm hại khiến cho tan nhà nát cửa, từ một tiểu thư quyền quý, trang đài, Đạm Ưu Nhã phải bán mình làm một cô gái rót rượu ở lầu xanh.

Thế sự vô thường, mấy năm trôi qua, tiểu thư Đạm gia ngày nào đã chết, chỉ còn lại một tài nữ tên Đạm Ưu Nhã. Thứ khí chất sang trọng kia có lẽ không thể phai mờ đi theo năm tháng, nhưng lòng người thì sớm đã chết từ lâu.

Đạm Ưu Nhã không có chút than phiền gì, từ nhỏ gia đình của nàng đã có dạy, làm người thì nên cam chịu một chút, giúp người đừng mong người ta giúp lại, mà người ta hại mình thì cũng đừng trả thù làm gì, thù hận sẽ tiếp nối thù hận. Thế là Đạm Ưu Nhã cũng an phận, chịu kiếp sống hoa sen giữa nơi bùn hôi, người đời thấy tiếc nhưng lại không làm gì, bởi họ cũng sợ sen đã đi rồi thì chẳng còn gì để ngắm.

“Đạm cô nương, chúng ta đã cách thành Kim Ngư rất gần, mong cô nương nghỉ ngơi thật tốt, tới khi vào thành trực tiếp đi gặp mặt Tiêu Diêu Lâu Chủ” Một thị vệ vén rèm xe nói, Đạm Ưu Nhã chỉ gật đầu mà không nói gì, lúc này nàng đang chải đầu cho thị nữ của mình, dường như chẳng có gì làm nàng chú ý bằng mái tóc dài thướt tha trước mắt.

“Kiêm Lan à, sau này nếu ta không còn sống nữa thì cô sẽ được tự do, ngàn vạn lần đừng tìm cách trả thù cho ta” Đạm Ưu Nhã vừa chải tóc vừa nói, Kiêm Lan chỉ là một con bé mười lăm, mười sáu tuổi, nào có biết được chuyện đời phức tạp, trong mắt của con bé, gần tiểu thư là tốt, xa tiểu thư là xấu, còn lại không có gì đáng để tâm cả.

“Tiểu thư nói bậy, tiểu thư được Vô Thương Tướng Quân mời về, chắc chắn là có dụng ý. Kiêm Lan tự xét thấy phong thái và cả mỹ mạo của tiểu thư cũng không thua kém Hồ Điệp phu nhân là bao, có khi Vô Thương đại nhân lại muốn cưới tiểu thư về làm thiếp cũng nên” Kiêm Lan ngây thơ nói, con bé không nghĩ ra một viễn cảnh tồi tệ nào cả, trong ánh mắt trong vắt của con bé, người đẹp như Kiêm Lan về tay bậc anh hùng như Vô Thương là hợp lý.

“Kiêm Lan, ngươi còn nhỏ lắm, có nhiều chuyện không hiểu. Ta tự thấy lần này đi mà khó về, linh cảm của ta mách bảo rằng ta phải chịu cái chết không mấy an nhàn, cho nên sau này, Kiêm Lan ngươi đừng có nghĩ tới chuyện trả thù cho ta, khi biết tin thì cứ bắt xe về thẳng Bách Hoa, sống một cuộc sống mới là được” Kiêm Lan gật đầu, con bé không để chuyện này trong lòng bao lâu, con bé ngửa đầu ra đằng sau để Đạm Ưu Nhã chải tóc cho mình, miệng cười hưởng thụ.

“Đạm cô nương, phía trước có một thầy bói mù cản đường, nhất quyết không chịu rời đi. Còn nói là trên xe có một người gặp vận đại hung, đòi gặp người trên xe cho bằng được, chúng ta đuổi mãi không đi, tới đây xin ý kiến của cô nương” Tên thị vệ ban nãy lại vén rèm nói, Đạm Ưu Nhã suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.

“Mời người đó lên đây” Đạm Ưu Nhã buông lược, chỉnh lại quần áo cho ra nếp rồi ngồi thẳng lưng. Nàng muốn nhìn xem cái kẻ phán mình gặp chuyện xui xẻo nào rốt cuộc là thần thánh phương nào. Một người đàn ông được dắt vào, người đó là một thanh niên trẻ tuổi trông cũng khá điển trai, tuy quần áo rách rưới lại rất thẳng thớm, hai mắt người này chỉ nhìn chăm chăm vào một chỗ mà không có tiêu cự, có vẻ như bị mù thật.

“Chẳng hay, vị thầy bói này tại sao lại nói chúng ta sắp gặp phải điềm xui” Đạm Ưu Nhã nhìn vào mắt người đó thật lâu, khi thấy nó không hề di chuyển thì nàng mới chậm rãi nói.Thầy bói mù không trả lời mà đưa bàn tay trắng nõn của hắn lên trời, sau đó thầm thì như thể chỉ nói cho riêng mình.

“Thời loạn, thời loạn. Muốn giữ mạng thì một là bậc đại trí, hai là bậc đại hùng, mà ta có thể bấm ngón tay tính toán. Xem ra cô nương đây chẳng có ý gì muốn giữ mạng trong thời loạn, mấy ngày nay ta lại hay nằm mơ nhìn thấy một con chim yến bay vào trong một cái hộp nhỏ, mà hễ cái hộp đi tới đâu là người ta bị giết tới đó, nay ta đoán được chiếc hộp trong mơ rất có thể nằm trong tay cô nương, cho nên ta mới tới đây cảnh báo cô nương. Tuyệt đối, không được để hộp quý vào tay con đại bàng, yến nhỏ vốn là món ăn ưa thích của đại bàng” Thấy bói mù đưa tay sờ cằm, sau đó chậm rãi nói ra, Kiêm Lan có vẻ tin điều 9o1 là thật nên lắng nghe rất chăm chú.

Riêng chỉ có Đạm Ưu Nhã là che miệng cười nhẹ, sau đó nàng mới chậm rãi nói. “Thật tình, ngươi xem ra cũng còn trẻ, tay chân cũng lành lặn mà không chịu bỏ công sức ra đi kiếm tiền, lại giả mù đi lừa gạt người khác, thật là không có chí gì cả. Nhưng ta cũng khá khen là ngươi có đầu tư, quả thật chúng ta có một cái hộp, nhưng trong đó không phải là chim yến gì, càng không phải giao nó vào tay đại bàng”

Thầy bói mù gãi gãi đầu, sau đó mới lắc đầu, vừa cười vừa nói.

“Ta thật sự bị mù, ta thật sự là không nhìn thấy cái yếm màu xanh lam của cô nương mà” Tên thầy bói lắc đầu, che mắt lại, nhưng lại chừa ở bàn tay một khẽ hở nhỏ, hai con mắt mở thau tháu nhìn vào ngực Đạm Ưu Nhã. Nàng ta không quá xấu hổ, chỉ cười khảy rồi kéo áo lên, vừa vặn che đi cái yếm màu xanh xanh mới thay.

“Ta không qua được mắt của cô nương rồi, chả giấu gì cô nương, ta chính là người của Mai Hoa Đường. Ta được cử tới là mang cho cô nương vài thông tin quan trọng. Cách đây không xa, có một sơn trại, đó là nơi đóng quân có quân phản loạn Thạch Lưu, bọn hắn biết cô nương có vật quý bên người nên đã cho người phục kích sẵn, ta khuyên cô nương nên chuyển hướng, cô nương ngàn vạn lần, đừng nghi ngờ chúng ta, Mai Hoa Đường chúng ta chính là mang thông tin chính xác mười phần, đây đều là tình báo quan trọng của Hộ Xuân Vệ chúng ta” Tên thầy bói lúc này mới mở ra đôi mắt sáng ngời của mình, giọng hắn trầm lắng nhưng chỉ nhỏ nhẹ đủ cho hai người nghe.

“Hộ Xuân Vệ? Còn có lệnh bài, xem ra không phải là giả. Nhưng, ta tin là Mai Hoa Đường cũng không rảnh tới mức cho người đi báo tin cho ta, có yêu cầu gì thì các ngươi có thể nói, tuy ta không có quyền chức gì, nhưng ta sẽ cố gắng thành toàn cho các ngươi” Thầy bói mù sáng hai mắt lên, cứ như đây là mục đích ban đầu của hắn vậy.

“Qủa không hổ danh là Đạm Ưu Nhã. Chúng ta quả thật có chuyện muốn nhờ cô nương, như cô đã biết Mai Hoa Đường chúng ta đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì. Bọn ta cũng biết là lần này cô nương tới thành Kim Ngư là phụ, cái chính vẫn là gặp mặt Vô Thương Tướng Quân, chúng ta cũng không cầu xin gì nhiều, chỉ xin cô nương nói giúp chúng ta mấy lời” Kiêm Lan nghe mà không hiểu gì sất, chỉ lát sau con bé đã nằm trên đùi Đạm Ưu Nhã ngủ thiếp đi.

“Ta đã nghe qua Mai Hoa Đuờng Chủ vốn tài giỏi vô cùng, dù đối địch hay ở thế yếu đi nữa cũng không thể xuất hiện chuyện cầu tình này, huống chi Mai Hoa Đường Chủ cũng biết, muốn cầu tình cũng không thể, vì dù thiên hạ sẽ loạn ra sao đi nữa, thì họ vẫn là con heo đầu tiên cần phải làm thịt” Đạm Ưu Nhã cực kỳ bình tĩnh, nàng đã nhiều lần nghĩ về kết cục của mình khi đến thành Kim Ngư, vòng xoáy này nàng chạy không thoát.

“Chúng ta không phụng lệnh đường chủ. Chúng ta là tâm phúc của Tam Đường Chủ, chúng ta biết Tam Đường Chủ phải trải qua những gì, hơn nữa chúng ta cũng rất yêu mạng của mình. Ta không muốn chết oan mạng, nên dù không thể tha cho Mai Hoa Đường thì cũng xin tha cho chúng ta, cô nương không biết thôi, Nhị Đường Chủ có võ công rất cao, chúng ta mà rời đi chắc chắn sẽ chết rất thảm. Cho nên, chúng ta chỉ có thể đánh liều mong Đạm cô nương dùng lời vàng, lời ngọc của mình cứu chúng ta một mạng” Thấy bói mù nói với giọng cay đắng, hắn cúi đầu xuống khiến cho vẻ uất ức càng thật thêm.

“Thôi được rồi, ngươi đã tìm tới ta thì ta cũng không từ chối. Tuy nhiên, ta nói trước là lời nói của ta không có bao nhiêu cân lượng trong mắt Vô Thương đại nhân đâu” Đạm Ưu Nhã chậm rãi nói, tình báo này không giúp nàng nhiều lắm, nàng không tin quân phản loạn gì đó của Thạch Lưu có thể tạo ra khó khăn gì, nhưng Đạm Ưu Nhã cũng không muốn có thêm quá nhiều rắc rối.

“Thế thì tốt quá. Ở phía trước, bọn ta đã bố trí sẵn người tạo ra chiến trường giả. Mong khi cô nương đi ngang qua đó, chịu khó cho người nhặt lấy những đao kiếm và huy hiệu của chúng ta treo lên trên xe. Coi như là dấu hiệu cho thấy Mai Hoa Đường chúng ta đã bị đả bại, mà Đường Chủ cũng không dám vọng động. Lần này chỉ tới đây thôi, lần sau có dịp, chúng ta sẽ còn gặp lại” Thấy bói mù không đợi quá lâu, tự mình nhảy ra khỏi xe, lăn trên mặt đất.

“Ây da, tại sao ác quá vậy, ta coi bói sai thì có thể đuổi ta đi mà. Chỉ là giả mù nhìn ngực thôi cũng bị đánh sao? Thật là không có chánh nghĩa tồn tại trên đời nha” Thầy bói mù lăn lộn trên đất, la hét như thế cha mẹ mất.

Mãi tới khi đoàn xe đi xa, tiếng cười nhạo cũng bớt đi, thầy bói mù mới đứng dậy vươn vai, sau đó nhổ ra một bãi máu tươi, đang bị thương nặng mà hắn phải hoạt động nhiều quá, không có thuốc quý của Vô Ưu có khi Bạch Kỳ còn đang nằm liệt trên giường.

Bạch Kỳ đưa mắt nhìn về phía thành Kim Ngư ở tít xa. Mấy ngày tới, sẽ có rất nhiều người chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK