Nhưng cũng có những người nói rằng tiếng đàn của Hàn điên mới chính là u ám nhất, bởi vì nó toát lên sự trống rỗng nơi tâm hồn của gã.
Người đứng bên sông thì lại nghĩ khác.
Bên kia có một bóng người lấp ló trên con đò nhỏ, ngày này qua ngày nọ chẳng ai biết gã là ai. Chỉ biết tà áo trắng cứ thoáng chốc lại ẩn hiện trong lân mây ngọn nước. Người hay Tiên cũng không rõ.
Gã chỉ để lại một bóng trắng trong tâm thức của họ.
Nên họ gọi gã là...
Bạch Ảnh