• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vu Lam cười đến quá mức, mấy nhân viên công tác đứng bên cũng không tiếp tục nhịn được nữa.

Kết quả là trong phòng náo loạn đến nảy lửa, bên ngoài mọi người lại cười nói vô cùng vui vẻ.

Có thể thấy, một người đạo diễn như Ngô Quan Quân thật sự thất bại.

Sau khi dùng điện thoại quay lại toàn bộ quá trình xong, Vu Lam mới lôi một gói cà rốt khô trong túi ra, vừa ăn vừa tung tăng đi về phòng.

Cô nhìn video trên màn hình điện thoại một hồi lâu, khóe miệng cong lên một nụ cười tươi, ấn tải lên video bằng một tài khoản Weibo phụ, sau đó gắn tag # Ngô Quan Quân Bối Ni #.

Video tải lên rồi, về phần mọi chuyện sẽ náo loạn đến mức nào cũng không thuộc phạm vi quan tâm của cô.

*
Diệp Phù Dư nhận được điện thoại của Lận Châu.


Cô nhìn thấy dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, nheo mắt trầm tư nửa ngày, cuối cùng vẫn ấn chấp nhận.

Sau khi cuộc gọi được kết nói, cả hai đều không mở miệng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của từng người.

Không biết qua bao lâu, bên phía Lận Châu mới truyền đến một tiếng ho khan, sau đó là giọng nói trầm thấp của Lận Châu, "Mấy ngày nay ở đoàn phim như thế nào rồi? Ngô Quan Quân chắc là không bắt nạt cô đi?"
Xa Thần đứng bên cạnh đợi nửa ngày lại chờ được một câu như vậy, anh bỗng giật giật khóe miệng, vẻ mặt đầy hoang mang mà nhìn ảnh đế nhà mình.

Có phải đầu óc có vấn đề mới nói được những lời đó không?
(bởi vì đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu:v)
Có bị bắt nạt hay không, cậu xem Weibo không thấy được hả?
Thật thắc mắc đầu của tên này có bị thương hay không!
Ngu ngốc!
Xa Thần khó chịu đến mức muốn mắng người, người đàn ông lớn tuổi chưa từng yêu đương thật đúng là làm người ta một lời khó nói hết.

Nhưng Xa Thần bận rộn suy nghĩ nửa ngày, Lận Châu cũng chưa chú ý tới.

Không lâu sau khi hỏi vấn đề này, anh lại ho khan một tiếng, sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, "Chuyện kia, hiện tại người qua đường và cư dân mạng trên Weibo đều thảo luận về Ngô Quan Quân và Bối Ni, chắc là cô sẽ không bị ảnh hưởng nữa.

"
Nghe vậy, Diệp Phù Dư ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Cô gái nhỏ trong gương giương khóe miệng lên một chút, ngay cả chính mình cũng không rõ vì sao cười, cô theo bản năng mím môi, giọng nói nhẹ rất nhiều, "Anh cố ý đăng cái tin Weibo kia? Vì tôi?"
Lận Châu: "Cũng không hoàn toàn là vì cô, trước kia Ngô Quan Quân đích thật cũng mắt mù mà đến đụng chạm tới tôi.

"
(huhu một pha tự bóp đến từ vị trí anh nhà ಥ‿ಥ em hiểu tại sao con đường tuy thê của anh lại dài lê thê vậy rồi)
Xa Thần: "???"

Anh hai, không cần thêm câu sau được không? Nếu không anh gọi cuộc điện thoại này nhằm mục đích gì?
Xa Thần bất lực nhìn lên trời, nhưng vừa thấy dáng vẻ biệt nữu* của Lận Châu, lại nhịn không được thở dài.

biệt nữu*: trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng làm một nẻo á
Aizz, khiến một người đàn ông độc miệng đột nhiên thể hiện tâm ý của mình thật sự quá khó đi.

Anh đau đầu, làm một cái thủ thế, ý bảo Lận Châu không có việc gì thì đừng làm khó chính mình cũng đừng xấu hổ, nhanh chóng cúp điện thoại đi.

Cả người ảnh đế Lận khó chịu, không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Ném điện thoại trên sô pha, Lận Châu mặt không biểu cảm nói: "Ông đây vừa rồi thật giống như một tên ngốc.

"
"Không phải tên ngốc.

" Xa Thần mặt đầy yêu thương nhìn anh, khi thấy Lận Châu hơi nhíu mày mới mỉm cười nói, "Là ngớ ngẩn.

"
Lận Châu: "! "

Anh thật sự rất hiếm khi tốt bụng như vậy, thấy cô gái nhỏ bị người trong đoàn phim bắt nạt, muốn giúp đỡ một chút, dù sao hai người cũng là vợ chồng.

(Lận-luôn-kiếm-cớ-Châu)
Nhưng Lận Châu cảm thấy, vẫn là bộ dạng hung dữ không cho phép Diệp Phù Dư ăn thịt của anh càng dễ làm cho người khác tiếp thu được.

Chậc.

Làm người tốt thật khó quá đi.

Diệp Phù Dư hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng ảnh đế Lận, cô chớp mắt nhìn cuộc gọi bị cúp ngang trong chốt lát, mặt đầy hoang mang.

Một lúc sau, cô bĩu môi quyết định cất điện thoại, đi ra ngoài xem xét tình hình.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK