Sau khi quen biết không bao lâu, hai con yêu tinh Hồ Ngọc Thiến và Diệp Phù Phù đã thẳng thắn với nhau.
Hồ Ngọc Thiến biết Diệp Phù Dư đến từ Minh Sơn, cũng biết cô là một con hồ ly hoang dã, từ ngày sinh ra đã được Bạch Trạch nhận nuôi. Nhưng lúc này sao đột nhiên chui ra một người anh?
Ánh mắt Hồ Ngọc Thiến nhìn Diệp Thanh Y hiện lên chút chần chờ cùng hoài nghi.
Diệp Phù Dư thấy bộ dạng của cô như vậy, khóe miệng hung hăng giật một cái, dưới tầm mắt nhìn qua của Hồ Ngọc Thiến, gật nhẹ cái đầu.
Vì thế, Hồ Ngọc Thiến đành cứng đờ thân mình tràn ngập nghi hoặc của mình mà vươn tay ra.
Sau cái bắt tay lễ phép, Diệp Phù Dư nhỏ giọng giải thích với Hồ Ngọc Thiến: "Trước đây anh trai em vẫn luôn bế quan nên em không nói với chị."
*
Diệp Phù Dư và Hồ Ngọc Thiến ở trong văn phòng của Diệp Thanh Y gần một tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Y nhân cơ hội này đem toàn bộ tương lai xán lạn, đầy triển vọng của Diệp Phù Cho nói hết một lần. Trong từng dòng từng chữ chỉ lộ ra một ý tứ ——
Đương nhiên, vì để cho cô gái nhỏ không cô đơn, anh tiện thể cũng đào* Hồ Ngọc Thiến đi.
đào*: nguyên văn là "给挖走", nghĩa là đào góc tường, cướp người qua chỗ khác á
Ba người cùng nhau ăn cơm tối xong, Diệp Thanh Y đưa hai người đến nhà Hồ Ngọc Thiến mới rời đi.
Diệp Phù Dư đứng ở ban công vẫy tay với người đàn ông, quay đầu lại thở phào nhẹ nhõm.
Thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Thanh Y lại xuất quan vào lúc này ——
Chuyện cô và Lận Châu kết hôn còn chưa thông báo cho bất kỳ yêu tinh nào ở Minh Sơn đâu.
Diệp Phù Dư tưởng tượng một chút cảnh tượng Diệp Thanh Y biết chuyện kết hôn của cô, không ngừng rùng mình.
Hồ Ngọc Thiến không biết diễn biến tâm lý của Diệp Phù Dư lúc này đặc sắc như vậy, Diệp Thanh Y vừa đi, cô liền nhịn không được đem tất cả nghi vấn trong bụng đổ ra.
"Không phải anh ruột." Diệp Phù Dư liếc cô một cái, "Sau khi em sinh ra, ánh nhìn đầu tiên chính là nhìn thấy anh ấy, Minh Sơn lúc ấy cũng chỉ có một con hồ ly. Nghe nói là Bạch Trạch lụm ở đâu một con tiểu hồ ly liền vội vàng chạy tới hóng hớt. Đại khái là đồng loại nên hợp nhãn duyên. Chú Bạch Trạch nói, anh trai em thấy em le lưỡi với anh ấy lập tức ôm không buông tay."
Tính nết của Diệp Thanh Y không thể tính là an phận, trước đây từng là quỷ kiến sầu, Bạch Trạch thấy Diệp Thanh Y thích tiểu hồ ly như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút khó xử.
Cả núi Minh Sơn chỉ có hai con hồ ly này, tiểu hồ ly đi theo Diệp Thanh Y cũng rất tốt. Nhưng dựa theo tính tình Diệp Thanh Y mà nói, khó tránh sẽ xảy ra chuyện.
Mắng đến toàn bộ Minh Sơn đều rung chuyển.
Rơi vào đường cùng, Bạch Trạch không cho Diệp Thanh Y trực tiếp đem tiểu hồ ly đi, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở, làm bộ nhìn không thấy Diệp Thanh Y thường dắt tiểu hồ ly đi chơi.
Về sau tiểu hồ ly có một chút linh thức, liền theo họ của Diệp Thanh Y.
Mà mấy năm nay dẫn theo tiểu hồ ly, Diệp Thanh Y cũng thu liễm rất nhiều, không đến mức là quỷ kiến sầu. Điều này làm Bạch Trạch cảm thấy có vài phần vui mừng ngoài ý muốn.
Sau đó, Diệp Thanh Y bế quan, tiểu hồ ly xuống núi, hôm nay lại đụng phải.
"Mọi chuyện đại khái là vậy đó." Diệp Phù Dư gặm một miếng thịt bò, có chút mơ hồ nói.
Hồ Ngọc Thiến nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Mẹ nó làm chị sợ muốn chết. Em không biết lúc chị vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy bả vai hai người dựa sát vào nhau, bà đây còn tưởng là em dám vứt bỏ anh Lận của chị mà lao vào vòng tay của người đàn ông khác. Ngay lúc đó chị đều đã nghĩ kỹ xem cho em chết như thế nào rồi."
---
Editor có lời muốn nói:
Vốn định hai chương này để dành mai đăng nhưng mà kiềm lòng không đặng, chúc cả nhà iu đọc truyện vui vẻ nhá. Mong là ngày mai cũng năng suất như hôm nay ╚(•⌂•)╝ cố lênnnn