"Trầm Vi Ngưng, ngươi thật to gan! Một phế vật linh mạch cấp một như ngươi không xứng mặc "hàm kiếm bạch xà"!" Lý trí của Trầm Thiên Thiên đã sớm bị ghen ghét và phẫn nộ thiêu đốt không còn sót lại chút gì, tới giờ chỉ còn lại khinh bỉ cùng trào phúng đối với Trầm Vi Ngưng!
Nhìn thân bạch bào mà Trầm Vi Ngưng đang mặc, nàng ta muốn phát cuồng!
Bạch bào xinh đẹp tuyết trắng như thế, bạch bào mà nàng vô số lần mơ thấy mình mặc vào!
Cho dù lúc này đang mặc ở trên người Trầm Vi Ngưng, nàng cũng cảm thấy áo bào trắng kia là y phục đẹp nhất thế giới!
Nhưng Trầm Vi Ngưng nhất định là không xứng!
Trầm Vi Ngưng chỉ lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, hoàn toàn không để ý tới, chỉ theo sau bốn vị trưởng lão đi vào trong đại điện.
Mà vẻ mặt của viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão đã sớm trầm xuống.
Bây giờ năm người bọn họ đều xem Trầm Vi Ngưng như bảo vật, hận không thể đem tất cả mọi thứ trao hết cho nàng, chỉ hy vọng nàng tu luyện đại thành để cho Huyền Vũ Viện đứng đầu tứ viện!
Nàng nghiễm nhiên đã trở thành ánh sáng tương lai của Huyền Vũ Viện trong lòng của năm vị lão nhân!
Vậy mà dám nhục mạ ánh sáng tương lai của Huyền Vũ Viện, thật quá là làm càn!
Viện trưởng còn chưa kịp nổi giận, chỉ thấy vành mắt Trầm Thiên Thiên đỏ lên, giống như bị điên mà lao về phía Trầm Vi Ngưng, định kéo bạch bào trên người nàng xuống!
Nó thuộc về nàng ta! Bất kì ai cũng không thể cướp đi, đặc biệt là Trầm Vi Ngưng!
Đông điện trưởng lão ở gần Trầm Vi Ngưng nhất, ánh mắt lạnh lùng, hắn đã chuẩn bị ra tay ngăn cản, hơn nữa một khi ra tay thì một chút mặt mũi cũng sẽ không lưu tình.
Nhưng mà không đợi Đông điện trưởng lão ra tay, Viêm Diệc Trạch đã kéo lấy cổ tay của Trầm Thiên Thiên trước, lực đạo lớn đến mức gần như là bóp nát xương cổ tay của Trầm Thiên Thiên!
Nàng ta bị đau tới hét ra tiếng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Thanh âm Viêm Diệc Trạch không còn ôn nhu như ngày xưa nữa, chỉ lãnh khốc nói: "Ở Huyền Vũ đại điện không dung thứ để cho ngươi làm càn!"
Lý trí vốn đã biến mất lúc này mới trở về một chút, nàng ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt nén giận của viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão, vẻ mặt tái mét.
Nàng, nàng ta vừa rồi dám điên loạn làm càn trước mặt năm vị trưởng lão có khả năng thao túng tương lai của cả Thiên Khải Quốc?
Nàng ta điên rồi, nàng ta nhất định là điên rồi!
"Thiên Thiên! Sao con dám vô lễ như thế?" Xương Minh Hầu là bị nữ nhi của mình dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
Địa vị của Huyền Vũ Viện ở Thiên Khải Quốc ngang vai ngang vế với hoàng thất, ngay cả Hoàng Thượng đều phải nhún nhường ba phần.
Tất cả các cao thủ của Thiên Khải Quốc hầu như đều được đào tạo từ Huyền Vũ Viện mà ta, địa vị cực cao, ai cũng không dám đắc tội.
Trầm gia hắn tuy rằng là hầu môn, nhưng nói cho cùng cũng là thần tử mà thôi, hắn đối với Tư Mã Hoằng còn phải tất cung tất kính, tuyệt đối không dám đắc tội.
Nếu Trầm Thiên Thiên đắc tội Tư Mã Hoằng, sau này Trầm gia ở Thiên Khải Quốc còn lăn lộn làm sao được?
Sau khi Xương Minh Hầu đã bình tĩnh rồi mới vội vàng chắp tay với Tư Mã Hoằng cùng bốn vị trưởng lão.
"Trầm Đình dạy con không đúng cách, vẫn mong viện trưởng và bốn vị trưởng lão đừng trách tội." Nói xong, Xương Minh Hầu quay đầu quát lạnh với Trầm Thiên Thiên: "Thất thần làm gì? Còn không mau dập đầu nhận tội!"
Trầm Thiên Thiên sửng sốt một chút, nhưng thấy Trầm Vi Ngưng vận một thân bạch bào chói mắt đứng bên cạnh viện trưởng, dù nói như thế nào nàng ta cũng không thể để mình phải dập đầu nhận tội được.
Trầm Thiên Thiên nàng xuất thân tôn quý, sao có thể quỳ trước một tiện nha đầu quê mùa sinh ra ở nông thôn?
"Trầm hầu gia là rường cột nước nhà của Thiên Khải Quốc, lệnh ái* dĩ nhiên cũng là lá ngọc cành vàng, đại lễ như dập đầu nhận tội này, thứ cho mấy lão già chúng ta nhận không nổi." Tư Mã viện trưởng lạnh lùng mở miệng.
(*Lệnh ái: tiểu thư, cách gọi lịch sự chỉ con gái của đối phương, người mà mình đang nói chuyện.)