Đã có người ra tay giúp nàng, sao lại có thể không nhận?
"Ta sợ nàng gặp nguy hiểm." Có những kẻ, muốn mà không được thường bí quá hoá liều.
Mà hắn cũng không thể luôn ở cạnh người nàng, tuy rằng hắn rất muốn giấu nàng ở nơi chỉ cho mình hắn nhìn thấy.
Nhưng mà, nàng không phải một bình hoa để cho kẻ khác thưởng thức, nàng là thanh kiếm sắc bén sắp được tuốt ra khỏi vỏ!
Bất kì ai cũng không được phép tranh đoạt hào quang của nàng.
"Cho nên ta mới muốn đứng ở nơi mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy." Trầm Vi Ngưng khí phách mà nói, "Nơi càng nguy hiểm, ta càng an toàn."
Hô hấp của Mặc Vô Cực cứng lại, say mê nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy tự tin của nàng, ánh hào quang rực rỡ như thế, thật là tốt đẹp.
"Ta không muốn giấu đầu hở đuôi, như thế trái lại sẽ cổ vũ bọn hắn sử dụng thủ đoạn âm độc, giờ muốn mượn sức ta thì dựa vào bản lĩnh đi!"
Thế giới tôn trọng kẻ mạnh, không có gì quan trọng hơn thực lực!
Trầm Vi Ngưng khẽ ngáp một cái, ánh mắt biếng nhác giống như tiểu miêu.
Mặc Vô Cực đứng lên, trước khi nàng kịp phản ứng đã ôm eo nàng bế đi tới giường.
Động tác nhanh thật!
Thực lực người này cao thâm khó dò, ngay cả nàng cũng không nhìn ra, ở Thiên Khải Quốc tuyệt đối không tìm thấy ai có thực lực như vậy.
Chỉ là nếu người này không đối lập với nàng thì nàng cũng không cần phải dò hỏi tới cùng.
Nàng chỉ hơi nghiêng mặt, đôi mắt sáng liếc hắn.
Mặc Vô Cực bị nàng nhìn đến phát ngứa, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ ngây ngô non nớt của nàng lại chỉ có thể yên lặng thở dài.
Quá nhỏ, nàng bây giờ còn quá nhỏ...... Hắn không nỡ làm tổn thương nàng.
"Được chiếm tiện nghi, ngươi còn thở dài?"
Mặc Vô Cực nói: "Nếu ta lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên nàng có đánh ta không?"
Trầm Vi Ngưng nghĩ đến cảnh tượng như thế bèn gật đầu nói: "Có."
"Haizz......" Cho nên hắn chỉ có thể thở dài.
Mặc Vô Cực bế nàng đặt xuống giường, động tác dịu dàng đắp chăn cho nàng.
"Nàng nghỉ ngơi một chút đi, muốn ăn gì ta đi mua cho nàng."
"Cái gì ngọt là được."
"Tuân mệnh." Hắn buông màn che xuống, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Con ngươi của Trầm Vi Ngưng hơi co lại, nháy mắt đã biến mất sao? Một tia tàn ảnh cũng không thấy.
Thật đáng sợ...... Có thể thuấn di*, phải có cấp bậc cao thế nào đây?
(*Thuấn di: kỹ năng xuyên không gian, dịch chuyển tức thời.)
Trầm Vi Ngưng chỉ biết, lấy cấp bậc lúc này của nàng, thuấn di chính là kỹ năng trong truyền thuyết.
Nàng không khỏi thấy may mắn lần nữa, may mà hắn không phải địch nhân của nàng.
****
Trầm Thiên Thiên khóc sướt mướt trở về Trầm phủ, còn Xương Minh Hầu thì sắc mặt đen như đít nồi đi vào trong.
Khổng phu nhân sớm đã nghe tin vội vàng chạy tới, thấy trên mặt nữ nhi sưng phù lên, tóc tai bù xù thì vừa đau lòng vừa tức giận.
"Thiên Thiên là nữ nhi bảo bối của ta, từ nhỏ ta đã không nỡ động vào nó một chút, sao ngài có thể đánh con bé thành như vậy?"
Khổng phu nhân ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ cùng với địa vị trong cung của Khổng Quý Phi, xưa nay ở Xương Minh Hầu phủ có tiếng nói ngang Xương Minh Hầu.
Xương Minh Hầu trước kia có hơi sợ bà vợ này, nếu không lén lút tìm nữ nhân ở bên ngoài, còn có một đống con hoang.
Nhưng hắn cảm thấy mình hôm nay đã có thể nở mày nở mặt, khỏi cần phải e ngại thế lực của Khổng gia nữa.
Hắn có một đứa con gái là thiên tài linh mạch cấp mười sáu!
"Là tại ngươi từ nhỏ không dạy dỗ nó đàng hoàng nên giờ nó mới biến thành bộ dáng ngu xuẩn này!" Xương Minh Hầu cả giận mắng.
"Nghe nói con bé Trầm Vi Ngưng kia giờ phong quang rồi, nhưng Hầu gia đừng có mà quên, trước kia đối xử với nó như thế cũng là do ngài gợi ý, ngẫm lại mấy chuyện đã làm với nó, ngài nghĩ nó sẽ dễ dàng tha thứ cho chúng ta sao?"