Sắc mặt Xương Minh Hầu cũng không quá tốt, Trầm Thiên Thiên tuy rằng kém hơn Trầm Vi Ngưng linh mạch nghịch thiên cấp mười sáu, nhưng trước sau gì cũng là đứa con hắn yêu thương từ nhỏ, cũng đã đạt tới linh mạch cấp bốn.
Huống chi dì ruột của nó vẫn là Khổng Quý phi được Hoàng Thượng sủng ái......
Suy nghĩ một lúc, Xương Minh Hầu vẫn quyết định cầu tình: "Tư Mã viện trưởng, chuyện này chỉ là mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, trục xuất khỏi Huyền Vũ Viện có phải nghiêm trọng quá không?"
Tư Mã viện trưởng đáp: "Nàng ta hôm nay dám vu oan, ngày mai nói không chừng dám giết người luôn thì sao."
"Không đâu, ta chỉ là, chỉ là......" Nàng ta nhìn thoáng qua Trầm Vi Ngưng, không cam lòng mà khóc sướt mướt, "Chỉ là nhất thời bị quỷ ám thôi, ta sai rồi......"
Nàng không thể nào ngờ được, một Trầm Vi Ngưng gì cũng không có bỗng nhiên sở hữu thiên phú linh mạch cấp mười sáu.
Linh mạch cấp mười sáu...... Cộng thêm toàn bộ gia thế bối cảnh của mình đều thua xa nàng ta.
Tim đau muốn chảy máu, nhưng nàng ta sau cùng không còn đủ kiêu ngạo mà xâu xé Trầm Vi Ngưng.
"Nếu biết sai rồi thì nhận lỗi với Vi Ngưng đi, nếu con bé tha thứ cho ngươi, lão phu dĩ nhiên không thể nói gì." Tư Mã viện trưởng nói.
Trầm Thiên Thiên sửng sốt, nàng ta nhất định phải nhận sai với Trầm Vi Ngưng?
Trầm Vi Ngưng hơi cong môi, lộ ra vẻ mặt ngạo mạn tới cực điểm.
Tức khắc, Trầm Thiên Thiên hận đến mức suýt nữa muốn nuốt sống nàng!
"Còn đần ra đó làm gì! Mau dập đầu nhận sai với tỷ tỷ ngươi!"
Xương Minh Hầu gần như là đè đầu Trầm Thiên Thiên xuống về hướng của Trầm Vi Ngưng, nặng nề mà dập xuống mặt đất một cái.
"Vị Ngưng tỷ tỷ, ta sai rồi, tỷ tha thứ cho ta đi."
Đầu Trầm Thiên Thiên bị va đập đến choáng váng, dù đau cũng không dám kêu lên, chỉ có thể nghẹn ngào nói.
Trầm Vi Ngưng cao cao tại thượng mà nhìn bọn họ, ngày hôm qua còn kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại quỳ dưới chân nàng.
Nếu Trầm Vi Ngưng thật thấy cảnh này có cảm thấy thoải mái hơn một chút không?
Đáng tiếc nàng ấy đã chết, nàng vĩnh viễn không nhìn thấy cảnh tượng này.
Cho nên, vẫn chưa đủ đâu.....
Khoản nợ Trầm gia phải trả lại cho nàng ấy còn lâu mới đủ.
Ánh mắt Viêm Diệc Trạch vẫn luôn dán trên người Trầm Vi Ngưng, thứ nhất là không nỡ dời đi, thứ hai còn là rất muốn biết, nàng là dạng người dễ mềm lòng sao?
Nếu đúng vậy thì tốt hơn nhiều, hắn chắc chắc, lấy thủ đoạn của hắn nhất định có thể khiến nàng bỏ đi thành kiến, bước về phe hắn.
Gương mặt nhỏ của Trầm Vi Ngưng rất bình tĩnh, ngũ quan tinh xảo làm cho người khác không nhịn được mà thương tiếc, chỉ có một đôi mắt sáng đen nhánh, đen đến mức giống như địa ngục, khiến người ta không cảm thấy bất kỳ tia hy vọng nào.
"Trầm Thiên Thiên, trước đây ngươi thề son sắt mà đánh cược với ta, con người của ta từ trước đến nay nói là phải giữ lời, nếu ngươi không hoàn thành đánh cược thì tốt nhất đừng xem ta như tỷ tỷ."
Trái tim Viêm Diệc Trạch co lại, nàng quả nhiên không phải người có thể thu phục dễ dàng.
Cũng được, một thiên tài như nàng, đáng để hắn dành nhiều thời gian chinh phục!
Trầm Thiên Thiên lại dùng sức ngẩng đầu lên, khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt bị lem ra.
"Tỷ, tỷ không tha thứ cho ta, ta tìm không thấy chứng cứ, tỷ cũng đừng mong bước ra khỏi Huyền Vũ Viện một bước." Lực uy hiếp trong lời Trầm Thiên Thiên cũng mất đi.
Giờ mới nghĩ lại, Trầm Vi Ngưng thật đúng là đáng sợ, trước đây vẫn luôn giả vờ yếu đuối, lúc này mới cho nàng một đòn trí mạng.
"Ta không ra ngoài cũng không sao, dù sao ta cũng thích tu luyện một mình."
Biểu tình lãnh khốc của Trầm Vi Ngưng là không cho phép cự tuyệt.
Loại nhãi nhép như Trầm gia, nàng trước giờ không để trong mắt, không cần ra tay cũng có thể đẩy bọn họ vào chỗ chết.