Edit: Thiên Tình
Thiệu Đình Ngọc đưa khẩu súng đã ráp xong cho Văn Anh.
Văn Anh biết bên trong không có đạn, tiện tay nghịch một lát, cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn: "Cho mẹ làm gì?"
"Cái này nhẹ nhất, thích hợp cho mẫu thân dùng."
Cô bất đắc dĩ cười: "Nhưng mẹ không biết dùng súng."
"Con dạy người."
Hắn nhảy xuống bệ cửa, từ phía sau nắm chặt tay Văn Anh, bày tư thế, đưa súng nhắm ngay bọn họ trong gương.
Từ chiếc gương dài Tây Dương này, rành mạch soi ra cảnh tượng trước mắt, thiếu niên tuấn lãng khẽ ôm người đứng trước mặt. Người đã từng cầm tay dạy hắn dùng đũa, bây giờ vóc dáng lại có vẻ nhỏ nhắn, chỉ cao tới bả vai hắn, giống như đang rúc vào ngực hắn vậy.
Thiếu niên đã hoàn toàn trưởng thành, từ một đứa trẻ sống trong bầy chó, dưới sự nuôi dạy tỉ mỉ của cô, đã trở thành một chiến sĩ dũng mãnh. Chỉ có ở trước mặt cô, hắn mới có một chút ngây thơ như lúc nhỏ.
Mà thời gian rất chiếu cố cô, dường như cô vẫn là nàng thiếu nữ văn tĩnh mà quả quyết của mười năm trước, chỉ có giữa hàng lông mày thêm vài nét thong dong từng trải.
Hắn cứ thế mà lấy súng nhắm ngay trái tim mình trong gương, bóp cò, trong miệng còn mô phỏng ra tiếng "đùng --".
Văn Anh chỉ cảm giác như mình bị bắn trúng, tim bỗng đập mạnh một cái.
"Tiểu Hổ!"
"Hửm?" Hắn nghiêng nghiêng, như đang hỏi làm sao vậy, giống hệt hồi nhỏ.
"Không được làm liều." Cô không hiểu vì sao lại hoảng hốt, giống như có chuyện gì đang vượt qua tầm khống chế của mình, chỉ có thể nghiêm túc dặn dò hắn.
Nhưng câu nói này cũng là không đầu không đuôi.
Thiệu Đình Ngọc về nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng "a" một tiếng.
*
Văn Anh ở thế giới này đã lâu, khi nhiệm vụ ở vào trạng thái đình trệ, cô cũng không cố thử qua ải, mà đúng lúc điều chỉnh trạng thái của mình thành hưởng thụ sinh hoạt.
Ngoại trừ tiêu khiển trong nhà, thỉnh thoảng cô cũng sẽ ra đường nghe hí kịch, đi dạo phố. Điện ảnh thì không xem nhiều, ở hiện đại đã xem qua phim màu, thế nên lúc này từ tình tiết đến chất liệu của phim đen trắng đều không thể thu hút được cô, ngược lại thì làn điệu ngâm xướng ê a trong kịch viện, cô lại thích hơn.
Hôm nay cô như mọi ngày muốn đi nghe hí khúc, sáng sớm rời giường, trước tiên coi sóc nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Đang ngồi ăn cơm, Thiệu Nhất Phong từ phía sau đi tới, ỷ vào phòng ăn không người, làm càn ôm chầm bờ vai cô, hôn một cái lên đầu, nói: "Chào buổi sáng."
Văn Anh đang gắp đũa, đã sớm nhận ra tiếng bước chân, lại không nghĩ tới hắn sẽ làm như thế.
Lúc hắn cười ngồi xuống, cô mới phản ứng lại, vén vài sợi tóc bị rơi rớt, tức giận quở trách hắn, "Không đứng đắn!"
Hắn cũng không cãi lại, chỉ chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô cười, ngón tay không thành thật bò lên mu bàn tay cô, thể hiện trọn vẹn câu "không đứng đắn" đến cực hạn.
Đột nhiên, tầm mắt hắn lướt qua vai cô, như là nhìn thấy ai.
"Ăn cháo, hay bánh mì nướng?" Văn Anh không phát hiện đôi mắt hắn có biến hóa, khi nghe được câu trả lời là "cháo", bèn tự tay múc một chén đặt trước mặt hắn.
Thiệu Nhất Phong gắp lấy gỏi khoai tây, nhưng lần nào cũng chỉ gắp được vài sợi, thử hai, ba lần đều như vậy.
Văn Anh không nhịn được cười, lấy đũa gắp vào chén cho hắn.
Hắn lại được voi đòi tiên mà yêu cầu, "Cô đút tôi đi." Cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng nháy mắt với cô, mặc sức thi triển sức hấp dẫn của mình.
Sự thật chứng minh, phụ nữ cũng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, vả lại cô biết rõ tính tình của hắn, nếu như không đút, hắn liền dám luôn nhìn cô bất động như thế, càng khiến người ta đau đầu.
Thế là Văn Anh tức giận nhét đũa vào miệng hắn, chỉ nghĩ đến động tác hung bạo, nhất thời quên mất đây là đũa của mình.
Cô vừa định rút đũa về, lại phát hiện rút không ra, khi nhìn lại, chỉ thấy đầu đũa bên kia bị hắn cắn trong miệng không buông, ngừng vài giây, mới nhả ra mà nuốt đồ ăn vào.
Nhưng mắt hắn luôn nhìn cô, dường như chứa đựng hàm ý, dư vị một lát mới nói: "... Ừm, ăn ngon."
Mặt Văn Anh "bùm" một cái đỏ rực lên.
Mãi đến khi Thiệu Đình Ngọc cũng ngồi xuống, nét ửng hồng trên mặt cô vẫn chưa tan.
Thiệu Nhất Phong thấy Thiệu Đình Ngọc không nói một lời, như là cảm thấy thú vị, gõ mặt bàn một cái.
Hắn không nghĩ tới đối phương giữ được bình tĩnh như vậy.
Nếu muốn nói trong nhà này, người có thể nhận ra tâm tư của Thiệu Đình Ngọc, chỉ sợ cũng chỉ có chính Thiệu Nhất Phong, người cũng ẩn giấu tâm tư tương tự. So với hắn, đối phương giấu giếm càng sâu hơn. Nếu không phải hắn vô tình phát hiện, trong một lần bị thương ý thức không tỉnh táo, đối phương lầm bầm tên Văn Anh, hắn cũng sẽ không phát giác.
Hắn còn nhớ phản ứng khi đó của mình, dùng từ khiếp sợ e rằng không đủ để hình dung.
Thiệu Nhất Phong và Văn Anh không có quan hệ máu mủ, Văn Anh chưa từng nuôi hắn, từ lúc bắt đầu hai người đã thuộc kiểu đối chọi giữa những người bằng tuổi. Cô rất có sức hút, ngay cả tư tưởng bảo thủ đặt ở trên người cô cũng trở nên khả ái, sớm chiều ở chung, nảy sinh hảo cảm với cô là chuyện tự nhiên bất quá.
Nhưng đối phương là do Văn Anh một tay nuôi lớn, mặc dù không phải quan hệ mẹ con, cũng hẳn là chị em hoặc là cái gì khác. Dù sao cô cũng chưa thật sự làm mẹ bao giờ, hắn vẫn cảm thấy dáng vẻ nghiêm mặt dạy dỗ của cô, giống như một người chị gái không hiểu lại phải vờ như hiểu vậy.
Lý do duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là, Thiệu Đình Ngọc căn bản không xem Văn Anh là người thân, hoặc là nói người thân trong suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của Thiệu Đình Ngọc.
Dù sao thằng nhóc đó từng sống trong ổ chó sáu, bảy năm mà...
Trong khi hắn đang trầm tư, Văn Anh đã ăn sáng xong, nói là hôm nay mình chuẩn bị đi kịch viện.
"Không được!" Thanh âm phản đối phát ra từ hai hướng khác nhau.
Văn Anh xem bên trái lại nhìn bên phải, "Làm sao vậy?"
Thiệu Đình Ngọc nói: "Nếu mẫu thân nhất định phải đi, vậy con sẽ đi theo."
"Không phải Tiểu Hổ không quá thích nghe hí khúc sao?"
Cô vừa phát ra nghi vấn, lại nghe Thiệu Nhất Phong mở miệng: "Dạo này thế cuộc căng thẳng, tiền tuyến lúc trước lại đang giao chiến ở tỉnh kế bên, phụ thân lại có xung đột với hắc bang, vật tư quân bị thiếu hụt, cho nên mới nghĩ tới biện pháp kết thông gia với thương nhân."
"... Không phải nói quy tắc giang hồ, không tai vạ vợ con sao?"
"Cô còn biết quy tắc giang hồ?" Thiệu Nhất Phong không được nhịn cười, lập tức dung túng nói, "Cô nói cũng đúng, bọn họ không dám manh động. Chẳng qua vẫn nên có người đi với cô mới yên tâm, hôm nay đúng dịp tôi không rảnh, vậy để 'con trai' cô cùng đi thôi."
Văn Anh nghe ra ý bỡn cợt trong lời của hắn, nó phát ra từ đối thoại ngầm lúc trước của bọn họ, cô bèn trừng hắn, khiến hắn thu bớt lại.
Thiệu Đình Ngọc được sự chấp thuận của cô thì không nói gì thêm nữa, dường như không phát hiện bầu không khí không tầm thường giữa họ, chỉ là lúc múc cháo, không cẩn thận đổ vài giọt ra ngoài.
*
Kịch viện ở thời đại này thường sẽ ứng xử tùy loại người, với thân phận như Văn Anh, sẽ được mời đến nhã gian lầu hai, không cần đưa vé, còn phải dâng trái cây điểm tâm.
Không lâu sau, trước màn che, dưới ánh lửa khói mù làm nổi bật, một diễn viên vẽ mặt hoa sắm vai linh quan lượn ra sân khấu, khán giả dưới đài dĩ nhiên dồn dập vỗ tay trầm trồ.
Bởi vì hôm nay có Thiệu Đình Ngọc theo bên người, vừa thấy là nhị công tử nhà đại soái, họ bèn bưng ra một hộp thuốc lá.
Văn Anh cám ơn xong, lại như cảnh cáo liếc nhìn Thiệu Đình Ngọc, "Đừng học hư."
Thiệu Đình Ngọc rất là vô tội nhìn lại.
Ánh mắt hắn lúc nào cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, chỉ ở trước mặt Văn Anh, mới thu lại tính công kích.
Hôm nay hắn ăn mặc đặc biệt giống công tử nhà giàu, đầu đội mũ mỏ vịt, ngồi xổm bên cạnh Văn Anh, từ dưới mũ ngẩng đầu nhìn lên, thuần túy ngây thơ vô tội.
Văn Anh bị hắn nhìn như thế, tức khắc cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, thuận tay cầm một miếng điểm tâm đút cho hắn.
Có thể là do hồi nhỏ đã quen đút, cô luôn dùng tay khi cho hắn ăn, hắn nhân tiện có thể liếm đến đầu ngón tay của cô.
Nhưng hôm nay cô vừa đút điểm tâm xong, lập tức thu tay về.
Con mắt Thiệu Đình Ngọc đột nhiên xẹt qua một tia tàn bạo, cảm thấy nóng nảy xao động.
Tuy vậy, lúc tay áo của Văn Anh suýt rơi vào tách trà, hắn vẫn đúng lúc nhìn thấy, tiếp được tay áo, cẩn thận mà nâng nó ra.
Lực chú ý của Văn Anh chuyển lại đây, vừa khen ngợi hắn một câu, đã bị tiếng ồn dưới lầu hấp dẫn.
Thì ra là có quân nhân gây sự, coi trọng một nữ sinh xinh đẹp, còn miệng lưỡi thô tục. Nhưng nữ sinh này cũng không đơn giản, có mang theo hộ vệ, không chịu được quấy rối vô cớ bèn lập tức đáp trả.
Bây giờ là thời đại vũ lực lên ngôi, có lính lưu manh gây sự là chuyện thường gặp, mặc dù dưới lầu tách trà bình trà bay đầy trời, người trong kịch viện đều tập mãi thành quen, chỉ chờ người ta quậy đủ rồi lại đi an ủi, còn là an ủi phe gây chuyện.
Văn Anh nhíu mày, "Tiểu Hổ, gọi người đi xử lý đi."
Thiệu Đình Ngọc thờ ơ liếc nhìn tình cảnh dưới lầu, nghe được lời của cô mới vẫy tay tìm người đi xuống.
Ở địa bàn này dù ngang tàng tới đâu cũng không bằng người của Thiệu gia, kẻ kia vừa nghe lập tức kinh sợ, còn định đi tới tạo mối quan hệ, nhưng đã bị đuổi ra ngoài.
Sau lần giúp đỡ này mới phát hiện thật trùng hợp, cô nữ sinh kia chính là Khổng gia tiểu thư mà gần đây bị bọn họ nhắc tới, là người tuổi nhỏ đứng hàng thứ tư, nếu Thiệu Đình Ngọc kết thông gia, ước chừng sẽ chọn cô bé này.
Nói vậy đối phương hẳn cũng biết chuyện hai nhà đang thương nghị, khi tới đây cám ơn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Đình Ngọc. Cuối cùng đối phương còn gật gù, "Khá đẹp."
Văn Anh nhịn không được nở nụ cười.
Thiệu Đình Ngọc rất không vui, thừa dịp Văn Anh không chú ý, lạnh lùng nhìn cô bé kia một cái, khiến tứ tiểu thư người ta phải co rụt về sau.
Chờ hí kịch kết thúc, Văn Anh lễ phép đề nghị đưa Khổng tứ tiểu thư trở lại, lúc nãy bị quân nhân gây rối, đối phương quả thật có chút không an tâm, lập tức gật đầu đồng ý.
Khổng tứ tiểu thư rất hoạt bát, dọc đường đi cứ líu ríu nói không ngừng, làm Văn Anh cười liên tục.
Bất thình lình, lúc xe đi ngang qua một quán cà phê, Văn Anh lơ đãng từ cửa sổ nhìn thấy Mị Hề, ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông lạ lẫm, mặc áo dài nam kiểu cũ, mặt mày sắc bén, rất có khí thế.
"Làm sao vậy?" Thiệu Đình Ngọc chú ý tới cô đang nhìn về một chỗ, theo tầm mắt nhìn sang, ánh mắt cũng ngưng tụ.
Thân là Thiệu phủ nhị công tử, hắn đương nhiên biết người đàn ông này, đó là nhân vật cầm đầu hắc bang mà gần đây đang có mâu thuẫn với Thiệu Các Thiên.
Văn Anh liếc nhìn Khổng tứ tiểu thư, đè lại tay hắn, dùng mắt ra hiệu: Trở về nói sau.
Hắn rất ăn ý ngậm miệng không nói.
Văn Anh luôn phái người chú ý động thái của Mị Hề, nhưng đối phương không phải dạng vừa, không phải lần nào cũng có thể bắt kịp cô ta. Lần này trong lúc vô tình phát hiện người đàn ông này, liệu có liên quan đến nhiệm vụ không?
Cô đang suy tư, con đường phía trước truyền lại ầm ầm truyền đến tiếng nổ vang, đột nhiên, tiếng súng bốn phía!
Danh Sách Chương: