Edit: Thiên Tình
Vũ Văn Lạc vô thức quay đầu nhìn thoáng qua khoang thuyền, chiếc mành dày nặng làm từ vải bông kia che đến kín mít, không biết đối phương phát hiện bằng cách nào.
Phía đối diện, đôi mắt tối đen của Vũ Văn Hoằng nhìn thẳng vào hắn. Trong chớp mắt đó, hắn bỗng nở nụ cười, trong nụ cười mang chút thanh xuân ngại ngùng, "Đại ca lại đoán đúng nữa rồi..." Hắn dường như không phát hiện vẻ mặt của đối phương hơi sững lại, nghiêng người mời Văn Anh đi ra.
Đến giờ phút này, Văn Anh không cần thiết phải trốn tránh nữa. Nàng vén rèm đi ra, hướng Vũ Văn Hoằng hành lễ, "Vấn an Thái tử điện hạ.''
Tầm mắt của Vũ Văn Hoằng chuyển sang người nàng, nhìn chăm chú chốc lát, không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí chợt lắng xuống. Người hầu không biết xảy ra chuyện gì, khoanh tay cúi đầu không dám phát ra chút tiếng động. Dù là ai cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Thái tử không tốt.
Bấy giờ, chỉ có cơn gió rét lạnh mang theo tiếng rít từ mặt hồ thổi qua.
Văn Anh duy trì tư thế hành lễ không nhúc nhích. Vũ Văn Lạc siết chặt tay, vừa định mỉm cười nói gì đó, đã nghe Vũ Văn Hoằng ho nhẹ hai tiếng, ngắt lời hắn: "Thì ra là vậy." Vũ Văn Hoằng liếc nhìn Vũ Văn Lạc, "Chưa tới đại tuyển, đệ tốt nhất nên hành sự cẩn thận, đừng làm hỏng thanh danh của người ta."
"Đó là hiển nhiên." Vũ Văn Lạc vờ như không hiểu hàm ý trong lời nói đó, thân mật mà chớp chớp mắt, "Chuyện này, đại ca phải bảo mật giúp đệ."
Vũ Văn Hoằng lại ho khan một lát mới "ừ" một tiếng, xem như đồng ý.
Lúc hai người đang nói chuyện, Văn Anh đứng ở một bên nhàm chán chơi ngón tay.
Đến khi sắp đổi thuyền, Vũ Văn Lạc mới gọi nàng. Tảng băng đập mãi không xong, dù sao cũng không thể đợi đến trời tối được, Vũ Văn Hoằng bèn đề nghị lên thuyền hắn, Vũ Văn Lạc cũng nghe theo, nói cám ơn. Hắn bảo Văn Anh đi trước, còn mình ở phía sau che chở nàng.
Chiếc thuyền lắc lư không ngừng, Văn Anh chỉ mới đứng ở nơi mũi thuyền, thân hình đã lung lay liên tục.
Vũ Văn Lạc đỡ khuỷu tay nàng, giúp nàng đứng vững. Nàng chỉ cần đi về phía trước một bước là được.
Nhưng khi nàng thấy con sóng đang cuộn trào không dứt, lại nhìn chiếc thuyền đối diện đang lắc qua lắc lại, hai chân như bị đóng băng, vẻ mặt chần chờ.
[Lắc mạnh quá, nếu không đứng vững, không biết có rớt xuống không...]
Vũ Văn Hoằng vốn định đi vào trong khoang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng. Sau đó hắn quay về vị trí vừa đứng, đưa tay ra, "Cẩn thận."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đặt tay mình vào tay hắn mà mượn lực bước qua, thân thể thoáng lay động một cái rồi nhanh chóng đứng vững. "Đa tạ Thái tử điện hạ!" Nàng nở nụ cười ngọt ngào, lại chợt nhận ra nhiệt độ trong tay không bình thường, bèn hô nhỏ một tiếng.
Hắn thu tay về, nhưng vẫn nghe thấy tiếng lòng của nàng.
[Thật nóng, không phải nói là bệnh nhẹ sao?]
Vũ Văn Hoằng nhìn sang, ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đều sững sờ. Sau đó hắn liền thấy nàng nghiêng người chắn gió, mở miệng thúc giục: "Thái tử điện hạ đi vào trước đi."
Ngón tay của hắn không tự chủ giật giật, như có cái gì từ trong lòng trào ra.
Văn Anh vừa giục xong, quay đầu thấy Vũ Văn Lạc lưu loát nhảy từ phía đối diện lại đây. Đúng lúc này hai chiếc thuyền đập mạnh vào nhau, cú va chạm làm hắn như sắp rơi xuống hồ băng vậy.
Nàng kéo lấy tay áo hắn, "Này, chàng từ từ thôi --"
"Sốt ruột cái gì." Hắn nhanh chóng đứng vững, búng nhẹ vào trán nàng, bị nàng trừng mắt còn muốn cười tiếp. Lại thấy Vũ Văn Hoằng vẫn đứng đây, hắn mới nghiêm chỉnh lại, khóe miệng vẫn vểnh lên, liếc nàng một cái, "Quấy rầy đại ca, tính khí của nàng ấy không tốt, có thể sẽ ồn ào một chút, đại ca lượng thứ nhiều hơn... Ui --"
Âm cuối là hắn bị véo cánh tay mà kêu ra tiếng. Hắn cúi đầu, chỉ thấy Văn Anh cười xán lạn, khẽ "hừ" một tiếng, không quay đầu lại tiến vào cửa khoang, hắn đành đuổi theo.
Vũ Văn Hoằng chỉ nhìn, vẻ mặt hờ hững, như thể không chút cảm xúc.
*
"Ý Thái tử thế nào? Thái tử?"
Vũ Văn Hoằng chợt lấy lại tinh thần, bình ổn nỗi lòng, mới nhìn về phía Hoàng hậu.
"Chuyện gì vậy mẫu hậu?"
Hoàng hậu dùng ánh mắt mà quở trách hắn, bất đắc dĩ đành phải mỉm cười nói với Ngô Ngọc Trinh: "Mấy ngày trước hắn lại bị bệnh, thân thể vốn đã yếu còn ra ngoài hóng gió, không biết nên nói thế nào mới tốt. Đến giờ tinh thần vẫn chưa thấy khá hơn, con chớ trách."
"Không sao." Ngô Ngọc Trinh dịu dàng cười, "Thái tử bận rộn công vụ, chúng ta nên thông cảm nhiều hơn."
"Ta biết hài tử như con rất là hiểu chuyện, sau này... còn phải nhờ con chiếu cố một hai."
Nữ nhi gia dù sao cũng da mặt mỏng, lời này vừa thốt ra, mặt Ngô Ngọc Trinh đã hơi ửng đỏ.
Hoàng hậu thấy thế cũng hài lòng, nhưng liếc sang kế bên, thấy con trai mình vẫn là bộ dạng mặt ủ mày chau đó, chỉ phải than nhẹ. Chờ Ngô Ngọc Trinh rời đi, nàng mới giữ hắn ở lại tâm sự, "Nếu con không vừa ý Ngọc Trinh, thừa dịp này nói ra để mẫu hậu còn đổi người khác, bằng không con đưa cái mặt đờ đẫn này cho ai xem? Thật làm ta bực mình mà."
Trước mặt con trai, Hoàng hậu nói chuyện cũng tùy ý hơn, tới câu cuối còn bắt đầu giận dỗi.
"... Nhi tử không có chỗ nào là không vừa ý." Vũ Văn Hoằng đã nhìn quen cảnh này, xoa xoa ấn đường một lát, bỗng nhiên hỏi, "Nếu là có, mẫu hậu thật sự sẽ đổi cho ta?"
"Đó là đương nhiên..." [Đương nhiên sẽ không.]
"Ta hiểu rồi."
Hoàng hậu kỳ quái nhìn hắn, trầm ngâm giây lát rồi nói, "Lại nói, phía Văn gia có ý để cho con gái họ làm Trắc phi của con."
Vũ Văn Hoằng khẽ biến sắc.
"Chắc con gặp qua nàng rồi, hài tử kia dung sắc thù lệ. Nếu con thích, ta sẽ sai người đi nói một tiếng, giữ lại cho con." Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc. Danh Trắc phi tuy dễ nghe, nhưng trước mặt Chính phi cũng chỉ là thiếp, bởi vậy Hoàng hậu chấm tướng mạo của Văn Anh trước tiên.
Hắn không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nếu hắn gật đầu đồng ý, nàng sẽ lại lần nữa trở thành Trắc phi của mình. Nếu là lúc mới trọng sinh, hắn nghe đề nghị như vậy sẽ kiên quyết từ chối, hoặc sẽ cười nhạt trào phúng một phen. Nhưng bây giờ --
Hắn nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn không thể nói ra một chữ "không".
"Hay là thôi đi, đã con không quá thích, ta liền hồi đáp bên kia." Hoàng hậu nói, "Cũng tốt, nếu Chính phi vừa vào cửa, Trắc phi cũng nạp vào, trong lòng Ngọc Trinh sợ sẽ không dễ chịu. Trước đó Ngô gia cũng từng đề cập tới, nói là Ngọc Trinh sẽ không để ý. Nhưng ta ngẫm lại vẫn thấy không thoả đáng."
Ngược lại cũng lạ, nghe được câu này, Vũ Văn Hoằng nghĩ ngay tới dáng vẻ tự tại của Văn Anh khi ở bên Vũ Văn Lạc. Bọn họ hỏi qua nhiều người, lại chưa từng hỏi Văn Anh đến cùng có đồng ý hay không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng hắn không nói gì thêm.
*
Một ngày trước chung tuyển, Vũ Văn Hoằng dựa theo yêu cầu của Hoàng hậu, đưa Ngô Ngọc Trinh ra Chung Túy cung.
Hành lang rất dài, bầu không khí yên tĩnh mà áp lực, khiến Vũ Văn Hoằng bất giác nhớ tới lần mình đi cùng Văn Anh. Nàng nhìn như cung kính, trong lòng lại suy nghĩ hết cái này đến cái khác, liên miên không dứt, không chút kiêng dè. Cho dù là người có thành kiến với nàng, nhìn nàng trẻ con như vậy, e rằng trái tim cũng không sắt đá lên được.
Ngô Ngọc Trinh lại bất đồng.
Nàng khống chế nội tâm của mình quá tốt, hắn rất ít khi nghe được lòng nàng nghĩ gì. Chuyện này vốn không có gì sai, nhưng trên mặt nàng cũng mang một tấm mặt nạ, được kiểm soát cực kỳ chặt chẽ. Mỗi một biểu cảm, mỗi một câu nói giống như đã được tập luyện sẵn, gần như hoàn mỹ không tì vết.
Lúc sắp đi tới cuối, nàng dừng bước, nghiêng người chủ động nói: "Đến ngày đó, ta chờ ngọc như ý của Thái tử." Nàng hơi quay mặt đi, gò má ửng đỏ, như đang vì lời mình nói mà xấu hổ.
Nhưng lòng nàng không chút gợn sóng, bình tĩnh không có bất kỳ tiếng vọng.
Hắn đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng muốn gả cho ta?"
Ngô Ngọc Trinh hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đáp: "Thái tử khí vũ hiên ngang, tướng mạo đường đường, có tú nữ nào không muốn gả cho người?"
"Nếu có một ngày, ta không còn là Thái tử, nàng vẫn muốn gả cho ta?"
"Thái tử là người thừa kế do bệ hạ khâm định, sao sẽ có ngày đó?"
"Giả dụ mà thôi." Hắn nheo mắt nhìn nàng, "Giả dụ có chuyện xảy ra, ta bị người khác hãm hại mà không còn nữa, nàng sẽ làm thế nào?"
Tự nhận bản thân rốt cuộc đã hiểu hắn muốn hỏi cái gì, Ngô Ngọc Trinh kiên định nói: "Ta tất nhiên là nguyện theo Thái tử mà đi, tuyệt không sống tạm."
Vũ Văn Hoằng yên lặng nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: "Nàng rất tốt."
Ngô Ngọc Trinh âm thầm thở phào, khẽ mỉm cười.
*
Vào ngày chung tuyển, Trữ Tú cung từ trên xuống dưới bận rộn vô cùng, cung nhân tới tới lui lui, mấy nội thị trong các viện đợi nghe sai phái suýt chạy đến gãy chân. Người này đòi nước nóng, người kia đòi cánh hoa, còn có người muốn thăm dò người khác trang điểm thế nào, chính mình có khác biệt so với mọi người không, có đủ thu hút không. Quả thực huyên náo lạ thường.
Canh giờ vừa đến, các nàng mới miễn cưỡng hoàn tất, xếp thành một hàng, quả nhiên là trăm hoa đua nở, mỗi người mỗi vẻ. Có vài người sử dụng phấn vàng mà Văn Anh tặng, rực rỡ hơn hẳn người khác, rước lấy nhiều ánh mắt hâm mộ.
"Sao nàng không dùng?" Một tú nữ có quan hệ không tệ với Văn Anh hỏi nàng.
So với người khác, lần này Văn Anh quả thật đơn giản rất nhiều, vẫn phong cách đường hoàng như mọi ngày, lại không có ý tưởng sáng tạo nào khác.
Không đợi Văn Anh đáp, bên cạnh đã có người sáp đến cười nói: "Nàng ấy không phải có Lục hoàng tử rồi sao? Không cần đọ sắc với chúng ta, dù sao vị kia cũng là hoàng tử cơ mà." Trong lời nói có gai, nhưng Văn Anh không đáp, nàng ta tự thấy bẽ mặt liền rời đi.
Lúc sắp tiến vào đại điện, một tiểu nội thị bất cẩn va vào hàng tú nữ. Các tú nữ người này đụng người kia, trang phục cầu kỳ suýt bị người kế bên đụng hỏng, không khỏi dồn dập trách cứ tiểu nội thị.
Hắn cuống quýt muốn quỳ xuống khấu đầu tạ lỗi, Văn Anh bèn đỡ hắn lên.
"Ngươi đang bưng ngọc như ý đấy, mau đi đi, các nàng sẽ không trách ngươi." Đôi mắt cười của nàng như lấp lánh muôn vàn vì sao, bờ môi đỏ cong cong, nụ cười xán lạn, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Tiểu nội thị nhìn ngây người, giây lát đã đỏ mặt cúi đầu, liên tục nói cám ơn mới rời đi.
Ở chỗ ngoặt hành lang, cây quạt trong tay Nhị hoàng tử Vũ Văn Phong rơi xuống đất, hắn nghiêng đầu kích động nói với cận thị: "... Ngươi nói xem, trên cõi đời này tại sao có một người đẹp đến vậy!?"
Nụ cười ngọt ngào của nàng làm tim hắn muốn tan chảy!!
Quả nhiên, dù người khác có dùng phấn vàng của nàng đi nữa, mỹ mạo vẫn không bằng nàng nửa phần!
Cận thị thay điện hạ nhà mình nhặt lên cây quạt, thuận tiện mở quạt che mặt cho chủ tử, miễn cho mất mặt.
Tiến vào đại điện, nhìn đến công cụ đặt trên bàn, mọi người mới biết phần thi cuối cùng là nữ hồng. Trên điện ngồi một nhóm người, cao nhất là đế hậu, phía dưới là các hoàng tử đến tuổi thành hôn. Giây phút tiến vào đại điện, bầu không khí bắt đầu tràn ngập căng thẳng.
Dưới sự dẫn dắt của cung nhân, Văn Anh ngồi trước một cái bàn dài. Đột nhiên, cô phát hiện có một tầm mắt sáng quắc nhìn về phía mình, hơi ngước mắt lên xem, mới biết đó là Nhị hoàng tử Vũ Văn Phong. Trên đầu cô lập tức toát ra dấu chấm hỏi. Nếu không phải chung tuyển, cô đã muốn quên luôn người này. Hắn xác thực là đối tượng nhiệm vụ, chỉ có điều theo thứ tự lớn nhỏ, hắn xếp chót mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao.
Cô rõ ràng không có làm gì, sao bỗng dưng hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
Chẳng qua rất nhanh sau đó cô liền không để ý chuyện này nữa, chuyên tâm hoàn thành phần thi.
Chung tuyển còn được gọi là "Như ý chi tuyển". Trên tay mỗi vị hoàng tử có một thanh ngọc như ý, khi các tú nữ thể hiện xong phần thi của mình, hoàng tử sẽ tặng nó cho người mà họ vừa lòng đẹp ý.
Đến thời gian quy định, nội thị công công đứng trên đài cao giọng tuyên bố, các nàng bèn đồng loạt đứng lên chờ đợi. Bên cạnh mỗi cái bàn đều có cung nhân dùng mâm đựng tác phẩm của các nàng.
Các hoàng tử từ trên bậc thang bước xuống, lần lượt đi qua giữa điện. Có người nhìn túi thơm trong mâm, có người quan sát dung mạo dáng vẻ của tú nữ. Những hoàng tử có thứ bậc thấp hơn đều đưa mắt nhìn Thái tử và Nhị hoàng tử, định bụng sẽ tránh đi người bị hai người kia lựa chọn.
Các tú nữ nín thở chờ đợi, mắt không dám nhìn loạn, chỉ phải nhìn thẳng phía trước.
Mắt thấy Thái tử đi về phía Ngô Ngọc Trinh, các nàng đều cảm thấy đúng như dự đoán, có cảm thán có mất mát.
Bất ngờ chính là, ngọc như ý của Nhị hoàng tử lại bị đặt xuống đầu tiên. Hắn tươi cười, cứ như lựa chọn này không có gì là khó khăn, vừa xuống bậc thang liền đi đến chỗ Văn Anh. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Văn Anh, hắn cầm ngọc như ý bỏ vào chiếc mâm gỗ sơn đỏ bên cạnh nàng, phát ra một tiếng vang giòn.
Hắn vừa định nở nụ cười với nàng, lại nghe một tiếng giòn vang khác, theo bản năng nghiêng đầu qua, lập tức đụng phải ánh mắt của Vũ Văn Lạc.
Lúc này, tay của Vũ Văn Lạc còn chưa thu lại. Rất hiển nhiên, hắn đặt ngọc như ý vào mâm của Văn Anh gần như cùng lúc với Vũ Văn Phong.
Ánh mắt hai người va chạm, tràn ngập mùi thuốc súng. Nhưng so với cơn thịnh nộ không rõ nguyên do của Vũ Văn Phong, ánh mắt Vũ Văn Lạc trong giây phút đó lại cực kỳ hung ác, chỉ có điều nhanh chóng ẩn đi.
Biến cố này khiến không ít người liếc nhìn.
"Hoàng hậu, đây là tú nữ nhà ai, có thể làm hai người con của trẫm đều ái mộ nàng?" Hoàng đế ngược lại không sốt ruột, cười trêu chọc.
Hoàng hậu nhìn một cái rồi nói: "Là Văn gia tam tiểu thư. Nếu như bệ hạ hiếu kỳ, không bằng sai người trình tác phẩm của nàng lên, có lẽ là nữ hồng xuất chúng..."
Nàng mỉm cười nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Bởi vì nàng nhìn thấy, Thái tử rõ ràng đã tới trước mặt Ngô Ngọc Trinh, bước chân lại lệch qua, từ phải chuyển sang trái. Khoảnh khắc ánh mắt Ngô Ngọc Trinh lóe lên niềm vui được như nguyện, hắn lấy ngọc như ý đặt ở trước mặt Văn Anh.
Khuôn mặt giỏi che giấu cảm xúc của Ngô Ngọc Trinh thoáng chốc mất kiểm soát, toát ra vẻ khiếp sợ.
Nàng ta cũng như bao người, không tự chủ quay về phía Văn Anh, nhìn ngọc như ý xếp thành hàng trước mặt nàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong lúc nhất thời, đại điện lặng ngắt đến cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
_____
Tu la tràng! Trùi ui phấn khích!
E hèm, có ai nghe bài Đường nhân của Tôn Tử Hàm chưa? Chuẩn bị sẵn tâm thế bật bài này lên mà đọc chương kế nhe. :))
Danh Sách Chương: