Mục lục
Mỗi Thế Giới Tô Một Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Tình, Yến Tử

Beta: Thiên Tình
Mãi đến khi Chu Châu nhắc đến, tập thể ngồi dưới đài mới bừng tỉnh. Ba vị ảnh đế mới toanh này, lại có cùng một người đại diện!
Giới giải trí chưa gặp chuyện như thế bao giờ. Ở quốc tế, tiền lệ ba người đoạt giải cũng không hiếm thấy, nhưng ở trong nước lại cực ít, cứ như giải thưởng nhiều sẽ không đáng giá vậy. Nhưng trên thực tế như Giang Khác đã nói, giải thưởng là sự khẳng định đối với họ, nếu lối diễn và cách diễn giải nhân vật của ba người sàn sàn như nhau, nếu vẫn cố muốn phân cao thấp, lại có vẻ hẹp hòi.
Chẳng qua -- mặc dù mọi người có thể chấp nhận xuất hiện ba ảnh đế, nhưng chuyện họ dưới trướng cùng một người đại diện, vẫn làm tất cả kinh ngạc!
Không ít người đang có mặt quả thực không kịp tiêu hóa. Lăn lộn trong showbiz, ai mà không đầu rơi máu chảy mới đạt được thành tựu? Cho dù may mắn có chỗ dựa... cũng không phải chơi như vậy nha! Cái này là hack game rồi!
Phản ứng đầu tiên của bọn họ nghĩ ngay tới thế lực ngầm. Nhưng ngẫm lại, 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》 không cần phải nói, tác phẩm của bậc thầy Doãn Thừa, giữ nguyên tiêu chuẩn trước giờ của hắn, năng lực của Chu Châu cũng đáng để ca ngợi. Hắn đoạt giải, tuy rằng thiếu kinh nghiệm, nhưng bằng bản lĩnh chân chính. Còn Giang Khác và Ninh Kiêu, 《 Hắc Bạch 》dẫn phát loạt phản ứng trong xã hội không ai không biết. Có thể nói hai người đã suy diễn gần như trọn vẹn thông điệp mà tác phẩm muốn truyền tải, mỗi người họ tượng trưng cho một quan niệm, bản thân tác phẩm đã tự tạo tranh luận, vì vậy trắng và đen, thiếu ai cũng không được.
Vừa nghĩ như thế, giả dụ chính bọn họ là nhà phê bình, cũng sẽ cảm thấy rất khó giải quyết, đau đầu vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui, biến thành cục diện như hiện tại cũng xem như là điều tất yếu...
Thật đúng là: WTF!
Ba ảnh đế chung một nhà. Những người đang ngồi đây đều là người trong giới, ít nhiều vẫn có sức quan sát. Mắt thấy khuôn mặt của Văn Anh liên tục xuất hiện trên màn ảnh lớn, bọn họ khó mà tin nổi lại không thể không thừa nhận, người thắng lớn nhất đêm nay, chính là người đại diện nấp ở hậu trường này!
Dương Sâm cũng ngồi ở dưới, nhìn thấy Văn Anh tinh thần phấn chấn, niềm vui sướng phát từ nội tâm, hắn không khỏi sững sờ.
Năm đó lúc hắn đoạt giải, có từng cảm tạ cô như họ không? Hẳn là có, hắn đoạt giải là do cô năm lần bảy lượt đắn đo suy tính, hễ có người có thể trợ giúp hắn, cô chưa từng bỏ sót. Nhưng hắn cũng chỉ nói một câu "Cảm tạ", không còn gì khác.
Cô vì hắn trả giá tám năm, tám năm tâm huyết mà cô bỏ ra quá mức nặng nề, hắn lại bâng quơ sơ lược.
Nếu như bên dưới sân khấu, hắn đối tốt với cô, báo đáp một hai, thì đứng trên kia có nói hay không cũng chẳng sao. Nhưng hắn có từng tốt với cô?
Hắn chưa bao giờ cảm thấy hối hận như giờ phút này, hắn quả thật là ỷ vào cô thích mình mà muốn gì làm đấy. Nếu cô không thích hắn, cho dù đời tư của cô thế nào, hắn cũng sẽ kính cô như quý nhân của mình. Nhưng hắn lại vì cô thích mình, mà xem mọi thứ như chuyện hiển nhiên.
Cho dù về sau hai người xung đột không ngừng, hắn vẫn cho rằng là do thái độ của cô quá cứng rắn, cô khó chịu khi hắn đã đứng trên đỉnh cao.
Sự thật chứng minh, bất quá là hắn tự cho là đúng mà thôi. Hắn nhớ cô từng nói: Ở giới giải trí, trèo lê trênn giống như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Hắn lấy được giải thưởng rồi, bước chân bất giác chậm lại, sa vào sự an nhàn, nên mới thiếu kiên nhẫn với sự cứng rắn và thúc giục của cô. Bị người khác bắt kịp, bất quá là chuyện sớm muộn.
Năm nay tác phẩm hắn tham gia được đề cử ở vài hạng mục không quá quan trọng, bản thân hắn lại không lọt vào hàng ngũ đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất. Năm trước hắn đoạt giải, kịch bản lẫn lời mời đưa tới ùn ùn không dứt, giờ đang dần giảm bớt. Bởi vì những người từng đứng đằng sau, đã chạy tới vị trí của hắn, thậm chí lấy một tư thái mạnh mẽ hơn vượt qua chính mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn ba người kia, sửng sờ trong chốc lát.
Hắn nghe thấy Chu Châu nói: "Tôi rất cảm tạ người đại diện của tôi... Ngày trước tôi rất béo, thích ăn uống lại không muốn rèn luyện. Lúc cô ấy tìm tới tôi, tôi tưởng cô ấy đang nói đùa, trên đời này ngoại trừ cô ấy, còn có ai sẽ nói với một gã béo rằng 'Thiên phú của cậu đủ để cậu thắng được ngôi vị ảnh đế' không?" Hắn cười khẽ, tựa hồ đang hồi ức cảnh tượng năm đó, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó tin.
Ống kính lập tức chuyển hình ảnh, Văn Anh cho hắn một nụ cười tán thưởng khích lệ.
Màn ảnh lớn phát ra hình ảnh của hai người, khán giả như đang chứng kiến khoảng thời gian bọn họ dắt nhau bước tới.
"Khi đó tôi cũng không tin lời cô ấy, nhưng vẫn cứ bị xúc động. Tôi nghĩ, nếu đã có người vươn tay ra rồi, tại sao tôi không bắt lấy? Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời..." Mặt hắn bỗng dịu dàng đến cực điểm, "Cho dù chỉ vì người duy nhất có thể thấy được tôi, tôi cũng bằng lòng thử một lần."
Cô là người duy nhất có thể thấy được hắn, có thể nhìn thấy linh hồn dưới lớp vỏ ngoài của hắn, tìm ra hắn từ trong biển người, chưa từng bởi vì bề ngoài mà xem nhẹ hắn.
Lời của hắn khiến người ta xúc động, nếu như nói Văn Anh chiêu mộ Ninh Kiêu và Giang Khác về dưới cờ, là vì bản tính không đổi, thích quy tắc ngầm những nam diễn viên anh tuấn. Như vậy tuyển chọn Chu Châu, hiển nhiên đã thể hiện rõ phẩm chất nghề nghiệp của cô.
"Hiện tại tôi đứng ở đây, tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết -- Cúp của tôi, thuộc về em."
Khoảnh khắc Chu Châu nói ra câu này, Văn Anh dường như có chút xúc động, hai người trên đài cũng nhìn sang, thầm nghiến răng, cậu ta có ý gì đây?
Đối với chuyện này, Chu Châu chỉ dùng mỉm cười đáp lại.
Ba người phát biểu xong, dưới đài tiếng vỗ tay vang lên hết đợt này đến đợt khác, hồi lâu vẫn chưa lắng xuống.
Đây là vinh dự của họ, đồng thời, cũng là vinh dự của cô.
Lễ trao giải Kim Giác bế mạc, mọi thứ lộng lẫy và long trọng đều đã hạ màn. Nhưng ngọn sóng lớn mà nó tạo nên đã lan tỏa ra khỏi nhà thi đấu.
Người trong giới khen ngợi thì khỏi phải nói, sau ngày đó, vị trí người đại diện vàng của Văn Anh nghiễm nhiên ngồi vững. Không chỉ vì giải thưởng, mà thông qua giải Kim Giác lần này, mọi người đột nhiên phát hiện, tố chất tìm kiếm bồi dưỡng diễn viên, mối quan hệ, ánh mắt tinh chuẩn của cô đều thuộc top đầu.
Công ty Ngôi Sao gián tiếp bức cô rời đi hiển nhiên hối hận không thôi, Hoàn Đế nhớ tới lúc ban đầu đối đãi cô lạnh nhạt cũng âm thầm run sợ, vừa nghe Vân Âu nói cô có ý định mở một phòng làm việc độc lập, đãi ngộ của cô lập tức nâng cao mấy bậc.
Vì cô, trên mạng trình diễn "phim nhiều tập " xuyên suốt nửa tháng, mỗi ngày đều có chủ đề liên quan tới cô treo trên đầu, có thể nói là lưu lượng chi vương.
"Tôi muốn cảm tạ người đại diện của tôi" trở thành câu hot trend nhất bấy giờ. Kết hợp với sự tích truyền kỳ và cái cảm giác kỳ lạ của ba lần cảm ơn đó, mỗi khi nó được dùng tới, sẽ khiến người ta ngầm hiểu mà nở nụ cười. Có người làm rớt điện thoại vào trong bồn cầu cũng phải khóc lóc đăng Weibo: Tui muốn cảm tạ mẹ tui, nếu không phải bà ấy rống cổ lên gào thét, tui sẽ không trượt tay bấm nút xả nước...
Quần chúng cắn hạt dưa viết bình luận cười to không ngừng, có thể thấy được câu nói này có phạm vi áp dụng rộng thế nào.
Khi một người đi tới độ cao mà người bình thường khó có thể sánh nổi, hoặc là đạt được thành tựu mà tiền nhân chưa bao giờ có, rất nhiều chuyện sẽ biến thành cái đặc trưng độc nhất của người đó.
Nguyên bản chuyện vướng mắc giữa Văn Anh, Dương Sâm, Giang Khác mang đến tin tức trái chiều, cũng theo đó mà tan thành mây khói. Không phải chuyện này không bị nhắc đến, mà mọi người xem đấy là một phần trong những sự tích ''rực rỡ'' của cô.
Còn Weibo trước kia bị khịt mũi con thường của Văn Anh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lượt chia sẻ đã hơn mấy trăm ngàn, náo nhiệt lạ thường.
Ăn ba lần ha ha ha ha ha, một ngày ba bữa bao no nhé! // Sao đây, cô ấy lăng xê ra ba người! Chủ thớt phát sóng trực tiếp ăn ba lần sao?!! // Tui muốn xem phát sóng trực tiếp!! // Ha ha ha ha ha mặt chủ thớt bị đánh đau quá, bốp bốp bốp! // Rốt cuộc lục ra được cmt này ha ha ha ha ha ha // Tốt lắm, cô lăng xê ra được người thứ hai, tui phát sóng trực tiếp ăn sh*t. // Văn Anh: Ảnh đế, tôi có thể lăng xê không chỉ một.
Đồng thời, câu này còn bị xem là vận may thần kỳ, có thể so với cá chép (*).
(*) Giới trẻ bên Trung thường chia sẻ hình cá chép cầu may.
Anh nữ thần phù hộ tui tỏ tình thành công! // Chia sẻ cầu tài! // Chia sẻ cầu tìm việc thành công! // Chia sẻ cầu thi qua môn! // Chia sẻ bảo bình an. // Đầu gối cho cô, không cần trả // Nói thật, tui phục sát đất. // Văn Anh: Ảnh đế, tôi có thể lăng xê không chỉ một.
Thậm chí còn có ngôi sao nam không nổi danh thành khẩn chia sẻ, hỏi: Bốn người đủ chưa, cô thấy tôi thế nào, thêm một nữa nhé?
Phần bình luận bên dưới Weibo của hắn lập tức bị chiếm đóng. Tín đồ của Anh nữ vương tái xuất giang hồ, như hệt đám hoạn quan thái giám vì quân vương lựa chọn mỹ nhân vậy, từ đầu đến chân kể cả lịch sử hoạt động showbiz của người ta đều rà soát một lần. Nếu bọn họ thấy lý lịch tạm ổn, sau đó tag @Văn Anh, tỏ vẻ nữ vương có thể thưởng cho hắn một ánh mắt.
Vì thế, ba người Ninh Kiêu, Giang Khác, Chu Châu không thể không tạm vứt bỏ thành kiến, liên thủ đối ngoại. Kiểu chia sẻ thế này thường chỉ là đùa cợt chiếm đa số, mượn Văn Anh mà tranh thủ lộ mặt thôi, âm thầm tiếp xúc mới làm người ta kinh hồn bạt vía.
Lúc trước Văn Anh và họ đi tham dự sự kiện, trong lúc không chú ý liền có tiểu thịt tươi nhào lên tự tiến cử, nói chuyện trắng trợn. Cứ như chỉ cần Văn Anh gật đầu một cái, mấy người này lập tức có thể làm ấm giường cho cô vậy.
Cũng may Văn Anh thấy họ như gặp đại địch như thế, bèn cười nói: "Dẫn ba người bọn anh, tôi còn sợ không đủ thời gian nữa, cần gì tìm thêm phiền phức?"
Cả ba mới hơi chút yên tâm.
Về thái độ của họ đối với Văn Anh, trên mạng cũng bàn luận xôn xao, nhất là Chu Châu. Câu tuyên ngôn cuối cùng "Cúp của tôi, thuộc về em" lúc hắn lấy được giải thưởng, bị đông đảo khán giả chú ý. Vốn là một lời cảm kích, nhưng hắn từ trước đến giờ đối đãi người khác lãnh đạm, lúc đó lại mặt mày lưu luyến, làm người ta tim đập thình thịch.
Nhưng mà bất luận fan suy đoán thế nào đi nữa, chuyện này trước sau vẫn chỉ là đồn đại, chưa được chứng thực.
Ba người không phải không muốn thổ lộ nỗi lòng, nhưng họ loáng thoáng cảm nhận được tâm tư của cô. Cô đang ở đỉnh cao sự nghiệp, bất kể quen ai trong số họ, sự nghiệp chồng lên tình yêu, sẽ mang đến hậu quả khôn lường. Cho nên bao gồm cả Ninh Kiêu luôn thích cáu kỉnh, ba người đạt thành chung nhận thức, tạm thời sẽ không mang cho cô phiền não ở phương diện này.
Mà Liễu Y, người từng nhiều lần chống đối Văn Anh, sự nghiệp không thuận, thường bị cấp trên tìm lý do điểm danh phê bình. Kẻ địch nở mày nở mặt, bản thân Liễu Y lại bị Dương Sâm đá ra khỏi cuộc chơi, còn chưa dẫn dắt được một người mới nào ra hồn. Cô ta e sợ từ đấy về sau sẽ không áp chế được đối phương, không khỏi nản lòng, từ chức không người đại diện nữa.
Bất đồng với Liễu Y, tổng thể nhân số của ngành nghề làm người đại diện đột nhiên tăng vọt, lúc cô nàng từ chức, vô số người đi xin việc làm, trong đó đa số là nữ. Trong số họ, không ít người có thủ đoạn cao siêu, ánh mắt độc đáo, chỉ có điều, bất luận nam nữ, không ai có thể đạt đến thành tựu của Văn Anh.
*
Thấy không gian quen thuộc, Văn Anh nhẹ nhàng thở ra. Khi cô liên tục nâng đỡ ba vị ảnh đế, trở thành "vua hậu đài", danh vọng đã đạt đỉnh điểm, tương ứng, tín ngưỡng lực cũng thu thập xong.
Cô thực sự không định yêu đương ở thế giới kia, vất vả lắm mới có mẫu nhân vật người đại diện để cô nghiền ngẫm, có thể hiểu rõ giới giải trí qua một góc độ khác, không khỏi khiến cô đặt ít tinh lực ở chuyện tình yêu, càng thêm để tâm vào sự nghiệp. Huống chi, nếu cô thật sự chọn một người trong đó để yêu đương, chỉ sợ cán cân nghiêng lệch, muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ không dễ dàng như vậy. Còn chuyện sau khi cô đi, số hiệu phục chế tính cách và tư duy của cô cuối cùng sẽ chọn ai, hay sẽ độc thân một mình, thì cô không rõ.
Cô trở lại không gian trong nháy mắt, một bóng người cũng theo đó xuất hiện.
Bộ vuốt gấu của hắn vẫn chưa thể tiến hóa hoàn toàn, giống như đang mang một đôi dép gấu trúc có lông nhung. Hắn nhìn chằm chằm Văn Anh, đáy mắt như có ánh lửa nhảy lên, nổi giận đùng đùng.
Trên đỉnh đầu Văn Anh hiện lên một dấu chấm hỏi.
Z942121 hiện thân, đọc sơ qua thế giới kia xong, ngữ khí lãnh đạm lộ ra một tia ngạc nhiên hiếm thấy: "Cô không thức tỉnh cậu ta? Vì không phát hiện thân phận của cậu ta sao?"
"À, cái này..." Cô ngẫm nghĩ rồi nói, "Đại khái là phát hiện, cậu ta ngủ trong cơ thể Chu Châu đúng không?" Trong lúc làm nhiệm vụ, cô quả thật có cảm ứng. Dựa theo cách nói của Z942121, nếu làm hắn tỉnh lại, nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng theo quan sát của cô, thằng nhóc gấu trúc này căn bản không có chí tiến thủ, uổng phí thiên phú của Chu Châu!
Đối với cô, hiện giờ hắn giống như một cái công tắc khẩn cấp, nếu không cần thiết, không mở ra cũng thế.
Z942121 vừa muốn đưa ra thắc mắc, đã thấy Văn Anh sờ sờ thiếu niên gấu trúc đang thở phì phì, "Vậy không phải tốt hơn sao, ta nghe nói mi thích ngủ, nên tận lực không đánh thức mi."
"Hửm?" Thiếu niên gấu trúc tuy có vũ lực hơn người nhưng tâm tính đơn thuần, hắn không khỏi sửng sốt, "Ra là vậy sao?"
"Đương nhiên, vũ lực của mi cao vậy, đương nhiên phải dùng làm át chủ bài rồi."
Z942121: "..."
Vì sao hắn lại cảm thấy, là cô sợ đối phương vướng víu?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có nhân loại không hề hứng thú với phần thưởng rút được. Kỳ thật loại phần thưởng có sự sống thế này không chỉ trợ giúp cho nhiệm vụ, quan trọng nhất chính là, hắn có thể làm bạn bên người thần sử. Làm nhiệm vụ lâu, một thân một mình xuyên qua các thời không, ngoại trừ cô, sẽ không ai nhớ rõ những chuyện này, nếu có một người khác làm bạn, cảm giác hiu quạnh ấy sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng theo hắn quan sát, có lẽ bản thân cô đối với việc sắm vai những nhân vật khác nhau có hứng thú rất lớn, cho nên tạm thời không thấy mệt mỏi.
Thiếu niên cấu trúc còn rất vui vẻ vì cô suy nghĩ cho mình, khuôn mặt hung dữ không còn, hắn uể oải đánh ngáp, "Ồ, ta rất sợ phiền toái."
Z942121: "..."
Sau khi rút ra tín ngưỡng lực, đánh giá cấp bậc "A+" cũng hiện lên, Văn Anh đi rút thưởng, không ngờ lại là thuật đọc tâm!
"Đây mới đúng là hack game này." Cô nói, "Nếu nội tâm có thể đọc được, có thể không tốn chút công sức biết hết bí mật của mọi người, cho dù ở thế giới nào cũng là một vũ khí sắc bén."
Z942121 giải thích: "Cái này đương nhiên có hạn chế. Thuật đọc tâm chỉ đọc được ý tưởng rõ ràng nhất trong lòng người đó, nếu ý tưởng của đối phương mơ hồ, như vậy đọc tâm người này cũng giống như nhìn thấy sương mù. Tình huống cụ thể thì đợi cô sử dụng sẽ biết, nếu có gì không hiểu, có thể kêu tôi giải đáp bất cứ lúc nào. Nhắc nhở, đạo cụ này chỉ sử dụng được một lần, tức trong một thế giới."
Văn Anh lần đầu tiên nghe hắn chủ động hứa hẹn sẽ cho kiểu "dịch vụ hậu mãi" này, có chút kinh ngạc, sau đó mới biết được là do mình đã làm năm nhiệm vụ nên quyền hạn tăng lên. Ngoại trừ dịch vụ hậu mãi cho đạo cụ, còn có thể xem cốt truyện trước khi tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Nhiệm vụ tiếp theo ở cổ đại, kể từ thế giới thứ hai, đây là lần thứ hai cô xuyên đến cổ đại.
Tuy nhiên khác với thế giới thứ hai chính là, bối cảnh nhiệm vụ ở trong hoàng cung, thân phận của cô là một tiểu thư thế gia đang tham gia tuyển tú. Nàng này làm người ương ngạnh, tham mộ hư vinh, bối cảnh lại lợi hại, là ứng viên sáng giá cho vị trí Chính phi, về sau trở thành Trắc phi của Thái tử, không phải do thân phận không đủ, mà là không có khí độ của mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng dù như thế, nàng ấy đáng ra cũng nên hưởng thụ tôn vinh cả đời.
Ai ngờ Thái tử lại bị bọn đệ đệ có tâm đoạt vị hãm hại, mất dần thánh tâm, cuối cùng chết oan chết uổng. Linh hồn hắn sau khi chết không siêu thoát mà quanh quẩn ở hoàng cung, mới phát hiện cảnh huynh hữu đệ cung chẳng qua là hắn bị che mắt, thực tế thì bọn đệ đệ tốt của hắn ngấm ngầm ra tay, chứ không chỉ là mấy chiêu trò mà hắn nhìn thấy. Được tổ tông phù hộ, hắn lại trọng sinh.
Nhìn đến nơi này, Văn Anh tỏ vẻ khó hiểu, lại gặp trọng sinh, lại là bối cảnh cổ đại, chẳng lẽ cổ nhân một lòng tin tưởng quỷ thần, xác xuất trọng sinh liền cao hơn?
Nhưng nếu Thái tử có thể trọng sinh, còn là Thái tử của một nước, nói vậy nguồn sáng của hắn sẽ không yếu, rất có khả năng chính là mục tiêu chủ yếu.
Nghĩ như vậy, nhưng Văn Anh lại phát hiện ra một vấn đề nan giải. Nhân vật mà cô thay thế, vốn là Trắc phi có thể dễ dàng tiếp cận mục tiêu, thế nhưng nàng này lại âm thầm cấu kết với Lục hoàng tử!
Nói cách khác, sau khi trọng sinh, Thái tử trong lúc xử lí bọn huynh đệ, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho vị Trắc phi ''tốt'' của hắn, ít nhất sẽ không còn tý hảo cảm nào với cô nữa, không giết đã là ban ân rồi...
Cô biết ngay nhiệm vụ sẽ không đơn giản mà!
Phía sau bỗng truyền đến mùi hương cỏ xanh, Văn Anh hơi nghiêng đầu, phát hiện nhóc gấu trúc cũng đang chú ý tới màn ánh sáng điện tử trước mắt. Cô suy tư, sau đó vẻ mặt ôn hoà, thương lượng với hắn, "Mi muốn bị đưa vào nhân vật nào?"
"Tùy." Hắn mở đôi mắt gấu trúc vạn năm thiếu ngủ, nói, "Cô bớt gọi ta ra là được."
"Được rồi."
Cô vui sướng đồng ý.
Cô đã có một kế hoạch, tuy rằng mạo hiểm, nhưng xác xuất thành công cao, không cần người khác trợ giúp.
Z942121: "..."
Theo một góc độ nào đó mà nói, bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý.
*
Văn Anh một lần nữa bị đưa vào thế giới nhiệm vụ, vẫn như cũ không biết thời gian là lúc nào. Cô dựa vào quyền hạn được tăng lên mà hỏi Z942121, nhưng nghe nói khi đưa người xuống thường sẽ phát sinh lệch lạc, sợ thần sử xuyên tới nhầm thời gian sẽ tạo thành ứng đối sai lầm, sớm một chút hay muộn một chút đều có khả năng gây ra hậu quả không tốt, không bằng để cho bọn họ tự phán đoán.
Theo phán đoán hiện tại, cô đang ở trong một khu lâm viên. Tuyết trắng mênh mang bao phủ ngói xanh tường đỏ, chú chim nhỏ khẽ rung rinh ngọn cây, bông tuyết loạt xoạt rơi rớt. Cách đó không xa là hồ nước đóng băng, vừa nhìn đã thấy lạnh đến thấu xương, nhưng cô lại không cảm nhận được chút khí lạnh nào.
Ngôi đình nơi cô đứng có gắn cửa xếp, khí lạnh thổi qua song cửa nhanh chóng bị hơi nóng từ lò sưởi bên trong triệt tiêu. Hơn nữa trong đình có rất nhiều người, hoặc đứng hoặc ngồi, ngoại trừ vài vị tú nữ đeo ngọc bội tuyển tú bên hông, còn có cả hoàng tử ở đây, càng có thêm nhiều người hầu đi tới đi lui, giống như một buổi tụ hội nhỏ.
"Anh muội muội làm sao vậy?" Có người che miệng cười khẽ, "Hạt dẻ này quan trọng thế sao, lúc này còn không chịu đưa ra?"
Mà cô vừa mới xuyên tới, chủ nhân thân thể này hình như đang đưa đồ vật cho ai đó, vì thế chân cô cũng theo quán tính đi về phía trước. Nhưng khi cô ngước mắt nhìn lên, chợt phát hiện người mà cô muốn đưa đồ lại là Thái tử Vũ Văn Hoằng!
Trong chớp mắt, cô nhớ ra.
Vũ Văn Hoằng và nguyên chủ quen biết là trong lần tụ hội này. Có hoàng tử mở tiệc, mời vài vị tú nữ xuất chúng tới dự. Các nàng vốn dĩ vì trở thành hoàng tử phi mới tiến cung, tạo ra mấy buổi gặp gỡ nho nhỏ thế này để các hoàng tử tới chọn lựa người vừa ý cũng là bình thường. Đúng vào lần tụ hội này, Vũ Văn Hoằng đã quyết định chọn ra người làm Trắc phi -- Chính là nguyên chủ, nữ nhân vô tình ngã vào lòng hắn.
Đời trước, nguyên chủ ngã vào hắn là do mấy vị tú nữ khác liên thủ chơi xấu. Bởi vì nguyên chủ có thân phận cao, lại xấu tính, đắc tội một số người. Các nàng kia muốn mượn cơ hội này làm nàng xấu mặt, hơn nữa tú nữ đều rụt rè tôn quý, loại hành vi nhào vào ngực người khác thế này sẽ không được ai coi trọng.
Nhưng không biết có phải vận khí của nguyên chủ tốt quá hay không, Vũ Văn Hoằng thế mà lại vừa mắt nàng, cũng mặc kệ nàng là cố ý hay vô tình, cảm thấy dung mạo nàng hợp ý mình, liền nạp nàng làm trắc phi. Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc, nàng đức hạnh có xuất chúng hay không, với hắn không sao cả.
Nhưng đời này...
Cốt truyện vừa thoáng hiện trong đầu, Văn Anh liền phát hiện bị người vướng chân, cơ thể ngã về phía trước.
Nếu là Vũ Văn Hoằng trước khi trọng sinh, tự nhiên sẽ tiếp được cô. Nhưng trước khi Văn Anh ngã xuống, đã chạm phải đôi mắt của hắn, con ngươi sâu thẳm, ánh mắt tối tăm. Giây tiếp theo, cả người cô giống như diều đứt dây, bị đạp mạnh ra ngoài!
Mọi

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK