Edit: Thiên Tình
Giang Khác là vì treo dây cáp không cẩn thận té thương, tình huống khá nghiêm trọng, lẽ ra phải nằm trên giường điều dưỡng mấy tháng, huống hồ là diễn cảnh hành động. Cứ như vậy, phía bên đoàn phim liền vào thế khó, nếu bộ phim chỉ mới bắt đầu quay, đổi diễn viên vẫn kịp, cố tình lại gặp chuyện lúc gần tới đoạn cuối. Suất diễn kế tiếp của Giang Khác không hẳn là nhiều, nhưng cũng không ít, nếu để người đóng thế làm thay cũng không hợp lý.
Văn Anh đi thăm Giang Khác, hắn vừa được đẩy từ phòng mổ qua phòng bệnh, trán đổ mồ hôi lạnh, môi hơi trắng, lúc thấy cô vẫn còn nở nụ cười.
Không ít người trong đoàn phim đến đây, vốn đang vây quanh hắn cười cười nói nói, nhìn thấy cô bèn lần lượt im hơi lặng tiếng. Chỉ vì lần trước cô để lại ấn tượng quá sâu sắc, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng hơn, cô chỉ đạp giày cao gót bước đi, họ đã cảm thấy khí thế kinh người.
Văn Anh không rảnh để ý bọn họ, cô gật đầu chào hỏi phó đạo diễn, rồi quay lại đứng bên giường nhìn Giang Khác: "Sao rồi?" Cô đứng gần, sự quan tâm trong mắt hiển lộ không bỏ sót.
Giang Khác lập tức nói: "Còn tạm." Nhưng hắn vừa đáp xong, cánh tay đã bị đầu ngón tay của Văn Anh vẽ một đường, hắn hơi sợ run, chợt phản ứng lại, bèn suy yếu nói, "Có lẽ thuốc tê còn chưa hết hiệu lực, tạm thời còn chịu đựng được..."
"Dù sao cũng là gãy xương, không phải việc nhỏ." Cô lấy khăn nóng đặt bên cạnh lau mồ hôi cho hắn, dáng vẻ rất xót xa. Cả hai người qua kẻ lại ăn ý diễn kịch, cô mới thẳng lưng lên nói, "Anh cứ nằm nghỉ đi, tôi nói chuyện với phó đạo diễn một tý."
Giang Khác ra vẻ suy yếu đáng thương nằm nghiêng trên giường, rước lấy mọi người an ủi một phen.
Văn Anh dẫn đầu ra ngoài, phó đạo diễn cũng không rõ vì sao, còn thật sự nghe lời cô, đi ra theo.
"Giang Khác bị thương, những suất diễn tiếp theo các vị định quay thế nào?" Đến khúc ngoặt ở hành lang, cô quay người lại hỏi.
Nếu không phải đạo diễn còn đang ở trường quay tiếp tục quay phim, cô cũng không cần tìm phó đạo diễn thảo luận.
Phó đạo diễn không đoán ra ý của cô, chỉ phải dè dặt trả lời: "Chuyện này... Mấy cảnh quay đơn giản kế tiếp cũng không nhiều, nhưng chúng tôi không dám để cậu ta quá mệt mỏi, nên chỉ lộ mặt thôi, phần hành động còn lại thì để người đóng thế hoàn thành, hậu kỳ sửa mặt là được."
"Ngài đùa à?" Cô nói, còn cười khẽ một tiếng, khiến lòng người bồn chồn, cô mới thong thả nói, "A Khác chúng tôi vẫn luôn tuyên truyền xoay quanh cụm từ 'tự mình ra trận', fan cũng rất nể mặt, đến đoạn cuối đột nhiên đổi thành người đóng thế, nếu fan không hài lòng làm ầm lên, đoàn phim có thể gánh trách nhiệm này không?"
"Chuyện này..."
"Nói thật, lúc trước A Khác ở trên mạng liên tục gặp trắc trở, đội ngũ chúng tôi cũng phí rất lớn công sức mới ổn định được phương diện này, nếu bởi vì cách xử lý của quý đoàn không đến nơi đến chốn, khiến hắn mất đi thị trường fan." Cô dừng lại, ý tứ sâu xa nói, "Tôi nghĩ chuyện này đối với bộ phim, cũng sẽ là một tổn thất không nhỏ."
Về sự việc này, song phương đều cực kỳ rõ ràng. Dù sao từ lúc bắt đầu, bọn họ coi trọng độ hoan nghênh của Giang Khác ở Đại Lục, lại thêm hình tượng rất phù hợp với vai diễn, mới quyết định chọn hắn. Mời người ta lại để cho người ta bị thương, lại còn gây tổn hại về mặt nhân khí, dù là tình huống nào, lập trường của đoàn phim đều không vững, bởi vậy, cô mới có thể lấy thái độ hùng hổ doạ người mà cư xử với họ.
Phó đạo diễn bị lời của cô làm cho mồ hôi chảy ròng, chỉ phải gắng gượng nói: "Vậy cũng không thể khiến bộ phim hoãn lại vì cậu ấy được... Đây không phải việc nhỏ!"
Cô đi về phía trước nửa bước, giầy cao gót đạp lên sàn cứng phát ra tiếng 'đốc', làm trái tim của đối phương cũng theo đó mà nhấc lên, lúc này mới cười: "Cần gì hoãn lại? Quay chụp như thường lệ là được rồi."
"... Ý của ngài là?" Hắn như như chim sợ cành cong.
"Sửa kịch bản." Cô vô cùng quyết đoán, dứt khoát nói, "Nhờ biên kịch căn cứ tình huống của A Khác mà sửa chữa kịch bản, trên người nam chính có thể phát sinh chuyện tương tự, làm chân hắn bị thương, diễn cảnh đánh đấm có thể triển khai theo hướng này, nếu như đổi tốt, tôi tin không những sẽ không ảnh hưởng cốt truyện chính, mà còn tăng thêm điểm gây cười ở tuyến phụ."
So với việc dời ngày chiếu, yêu cầu này thật sự quá nhỏ, phó đạo diễn suýt nữa mở miệng đồng ý.
"Hoãn thời gian quay phim không dễ, độ khó không nhỏ..."
Văn Anh không tiếp tục tranh luận, đây chỉ là phút giãy dụa cuối cùng của đối phương, cô nhẹ giọng cười: "Đó là vấn đề của đoàn phim, tôi tin rằng có mặt ngài, đây chỉ là vấn đề nhỏ."
Cô dùng câu này kết thúc đề tài, lần nữa trở về phòng bệnh nhìn thương thế của Giang Khác.
Sau khi xử xong việc công, lần này là thật lòng quan tâm. Đối với những diễn viên nghiêm túc diễn xuất, cô đều có hảo cảm và dành sự tôn trọng.
Trước khi cô đến bệnh viện, kỳ thực trợ lý của Giang Khác đã liên hệ cô, đối phương nói rằng trước lúc làm phẫu thuật, Giang Khác đã dặn dò hắn, muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ túc tục đóng phim. Chuyện này không phải chưa từng có tiền lệ, các diễn viên chịu cực chịu khổ thường sẽ vì duy trì tính liền mạch mà mang thương ra trận, sau khi kết thúc vai diễn, lại làm phẫu thuật lần hai. Nhưng gãy xương thuộc mức độ nghiêm trọng hơn, hắn có ý chí như vậy, cô đương nhiên phải thay hắn giảm thiểu lực cản để hắn tiến lên phía trước.
*
"Chu Châu? Tôi đang trên đường tới, cậu đợi một tý." Vân Âu dùng vai và mặt kẹp lấy di động, giục tài xế nhanh hơn chút nữa.
"Cô ấy đâu?" Chu Châu hỏi.
"Cậu nói Anh tỷ? Chị ấy bận quá, có việc không đi được, cậu yên tâm, ai dám ở đoàn phim quấy nhiễu cậu, tôi nhất định sẽ bắt ra!"
"Ờ." Chu Châu ấn xuống nút Home, chuyển cuộc gọi sang phía sau, sau đó thành thạo mở ra Weibo, reload lại, kéo xuống mấy cái, liền nhìn thấy trên trang đầu xuất hiện tin tức hắn cần.
Từ lần trước tuồn ra ảnh hôn môi, cái tên Văn Anh đã trở thành khách quen trên mấy trang đầu, nếu như xuất hiện cùng với Dương Sâm hay Giang Khác, lên hot search cũng không phải việc khó. Lần này cũng thế, tin tức "Giang Khác ở trường quay bị thương gãy xương, Văn Anh vội vã thăm bệnh" vừa ra lò, những ai vẫn đang hóng hớt drama nhiều tập này, liền nhanh tay chia sẻ.
Ngoại trừ chữ viết, còn có ảnh chụp đi kèm tỏ rõ Văn Anh vừa đạp giày cao gót bước đi như bay, vừa nghe điện thoại, biểu cảm đã không còn vẻ hờ hững khi trước, lộ ra mấy phần lo lắng.
Vậy cho nên lúc hắn gọi điện thoại cho cô, luôn là đường dây bận.
Kỳ thực Chu Châu không bị thương tích quá lớn, bộ phim của bọn họ còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, vì là phim giả tưởng, đa số cảnh quay đều phải diễn với không khí, hậu kỳ lại thêm thắt kỹ xảo vào, cho nên bây giờ còn đang mở lớp huấn luyện chuyên nhằm vào lối diễn này. Mà Chu Châu khó được gặp phải bình cảnh, không thể phát huy ra thực lực của mình, trong đoàn phim lại có một diễn viên cạnh tranh vai nam một với hắn thất bại, chỉ có thể đóng nhân vật khác. Ở tình huống như vậy, hiển nhiên người kia rêu rao khắp nơi rằng hắn dựa vào quan hệ thượng vị, chứ không phải nhờ vào kỹ thuật diễn như trên mạng tung hô. Bầu không khí trong đoàn phim cũng vì thế trở nên căng thẳng, trong một lần cố ý nhằm vào, hắn bị đạo cụ cắt thương bàn tay.
Vân Âu không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa đến đoàn phim đã bắt ra kẻ giở trò, chỉ là một nhân vật tép riu, không cần suy xét quá nhiều, lập tức bị đạo diễn tuyển vai đá đi.
Sự việc nhìn như bình tĩnh hạ màn, nhưng sau khi Văn Anh nghe được Vân Âu báo cáo, bèn tự mình đi một chuyến.
Nơi huấn luyện của bọn họ là một phòng học tương tự phòng vũ đạo, xung quanh đều là gương, thuận tiện cho bọn họ nhìn tường tận động tác của mình. Chu Châu đứng trong đàn diễn viên, có vẻ không dung nhập. Những người khác đa số thầm thì với cộng sự, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, chỉ có hắn chuyên chú nghe lão sư giảng giải.
Nhưng đến lúc diễn tập, phần diễn của hắn lại luôn thiếu một cái gì đó. So với Chu Châu, chàng trai diễn chung với hắn có thể nói là phát huy xuất sắc, có vẻ rất thật.
Văn Anh có ấn tượng với người này, đối phương chính là người thủ vai chính ở quỹ tích cũ, mặc dù là người mới, nhưng xuất thân chính quy, vị lão sư mà hắn đi theo là bạn tốt của đạo diễn Doãn Thừa, cho nên có biện pháp tham gia buổi thử vai.
Dưới tình huống như vậy, có thể hiểu được Chu Châu áp lực đến cỡ nào, hắn lấy được vai diễn, lại diễn không bằng kẻ thất bại, không khỏi làm người khác hoài nghi nguyên nhân hắn lấy được vai diễn.
"Diễn không tốt cũng đừng đến đây xấu mặt." Đối phương vừa thiếu kiên nhẫn lại mang chút khinh bỉ nói với Chu Châu, "Cũng đã qua nửa tháng, vẫn bộ dạng sống dở chết dở đó, thật không biết cậu cho đạo diễn rót thuốc mê gì!"
Chu Châu rủ mi mắt.
Chính lúc này, Văn Anh gõ cửa, dẫn đến người trong phòng chú ý.
Đột nhiên nhìn thấy cô, phòng học sôi sục lên.
"Má ơi đây không phải cái cô... Văn Anh kia sao!"
"A a a hồi nãy tui vừa chém gió về cô ta trên diễn đàn! Đây là người thật!"
"Người đại diện vàng! Nếu như bị quy tắc ngầm có thể nổi danh, tôi thật muốn bị cô ấy 'ngầm'..."
Các diễn viên châu đầu ghé tai một hồi, thấy bộ dạng của cô cũng không thua kém minh tinh, dù sao bản thân bọn họ là diễn viên, ngoại trừ một vài cá nhân có minh tinh mình sùng bái, đối với bọn họ thì sức mê hoặc của người đại diện trái lại to lớn hơn.
Bây giờ tuy rằng thanh danh bên ngoài của Văn Anh không quá hay ho, nhưng bỏ qua vấn đề tác phong, người trong giới đối với năng lực làm việc của cô đều đạt thành ý kiến nhất trí. Đơn giản quy nạp thành vài chữ, chính là "lăng xê ai người đó nổi". Cô từng dám phát ngôn rằng còn có thể lăng xê ra ảnh đế thứ hai, làm được hay không chưa biết, nhưng đã cho thấy dã tâm không nhỏ. Diễn viên mà không muốn hợp tác với một người đại diện có năng lực có dã tâm, thì không phải minh tinh tốt!
So với vẻ kinh ngạc của bọn họ, Chu Châu lại kiềm nén cảm xúc, xin lỗi lão sư rồi đi ra ngoài.
Lúc này mọi người mới nhớ, người đại diện của Chu Châu chính là cô!
Dưới sự điều hành của Văn Anh, diễn viên như vậy cũng có thể nổi tiếng, trở thành nam một trong bộ phim mới của Đoãn đạo, điều này khiến người ta rục rịch, càng muốn 'quá giang' cô.
Mà khi tầm mắt ẩn chứa hàm ý của bọn họ rơi xuống người Chu Châu, hắn nhạy bén nhận ra, trong lúc nhất thời, bước chân của hắn nhanh hơn.
"Sao cô... đến đây?" Hắn hỏi.
"Nhớ cậu nên tới thôi." Cô vừa nói ra khỏi miệng, đã thấy hắn bỗng ngẩng đầu, cô mới cười một tiếng: "Ôi, Chu Châu tài hoa của chúng ta rốt cục chịu ngẩng đầu nhìn tôi rồi à?"
Hắn dời mắt sang chỗ khác.
"Tôi phát hiện cậu chung đụng với diễn viên khác không ổn."
"Ừm." Hắn không phủ nhận. Tuy ngay từ đầu khi dẫn dắt hắn, cô đã dạy hắn phải biết cách giao lưu với người khác, nhưng hắn thực hiện vẫn vô cùng gian nan.
Quả nhiên, cô nói: "Giữ mối quan hệ tốt với người khác chắc chắn sẽ có lợi cho công việc của cậu, điểm này Giang Khác làm rất tốt, cho nên khi anh ta bị NG hay bị thương đều dễ khiến người ta tha thứ, bảo đảm cho phần quay kế tiếp vận hành bình thường."
Hắn biết cô nói không sai, Giang Khác quả thật rất lợi hại, nhưng hắn nghe xong vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng cô chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Nhưng làm người luôn có ngoại lệ. Chu Châu, cậu chính là ngoại lệ đó."
Hắn ngoài ý muốn giương mắt nhìn cô.
"Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng babe à, đây chính là đặc quyền của thiên tài." Cô khẽ cười, "Chuyện mà họ cần phải nỗ lực làm, cậu hoàn toàn không cần để ý tới. Cậu chỉ cần thể hiện đủ tốt, đủ khiến người ta khiếp sợ, như vậy không ai sẽ chống lại cậu."
Ánh mắt hắn buồn bã, "Nhưng tôi..."
"Nhưng cậu gặp bình cảnh? Việc này rất bình thường, kỳ thực tôi vừa vặn thấy cậu luyện tập --" Thấy hắn chợt nín lặng, cô cười cười nói, "Đúng là hơi gay go, cậu cảm thấy diễn với không khí, quan trọng nhất là gì?"
Hắn không cảm thấy thất lạc, ngược lại, chính hắn cũng cảm nhận được hắn đã chạm tới ranh giới. Nghe được câu hỏi của cô, hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trí tưởng tượng?"
"Đúng vậy, trí tưởng tượng." Văn Anh nói, "Nhưng không phải là trí tưởng tượng không có nền móng."
Hắn gật đầu, vừa vểnh tai muốn tiếp tục lắng nghe, lại nghe cô nói: "Cậu lại đây ngồi, tôi kể cho cậu một câu chuyện."
Mắt hắn lộ vẻ khó hiểu.
Bọn họ tìm một góc có băng ghế tựa, sau khi ngồi xuống, cô chỉ vào chỗ bên cạnh, hắn bèn ngồi theo.
Cô nói là kể chuyện, liền thật sự bắt đầu kể chuyện. Cô kể một câu chuyện liên quan tới biển cả, tên câu chuyện là nàng tiên cá, cũng chính là câu chuyện về mỹ nhân ngư.
Chu Châu không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào, âm thanh của cô, cho dù là kể một truyện cổ tích ai cũng biết, vẫn làm hắn dần dần say mê trong đó. Kể đến cuối chuyện, mỹ nhân ngư hóa thành bọt biển biến mất trên mặt biển, cô hỏi hắn: "Lúc này nếu để cậu diễn vai hoàng tử, cậu có thể tưởng tượng ra chính mình đứng trên boong thuyền, nhìn nàng hóa thành bọt biển không?"
Hắn hơi suy tư, phát hiện mình vừa mở mắt, trước mắt chính là biển cả xanh thẳm, cùng với thân tàu đong đưa, ngay cả cảm xúc cũng có thể từ đáy lòng tràn ra. Theo lời kể của cô, hắn nhập vai.
Chu Châu chợt phản ứng lại, ngẩn người nhìn cô.
"Nghĩ ra rồi?"
"Ừm..." Hắn trầm ngâm, nhanh chóng lấy di động, kiểm tra tư liệu muốn biết.
Diễn với không khí, tuy rằng gần như không có sự trợ giúp từ đạo cụ và phông nền, nhưng không có nghĩa là trước đó hắn không thể nhờ vào biện pháp khác để nhập vai. Hắn quá cố chấp đây là một môn kỹ năng mới, chỉ muốn ảo tưởng một cách vô căn cứ, chuyển những con chữ thành hình ảnh đưa vào đầu. Nhưng cốt truyện này liên quan đến vũ trụ thiên hà, hắn không phải nhà thiên văn học cũng chả phải phi hành gia, không có thứ tham chiếu, làm sao có thể bỗng dưng tưởng tượng ra loại bối cảnh thế này được?
Sau khi lật xem rất nhiều hình ảnh về các vì sao và tư liệu cần thiết, hắn từ từ phun ra một hơi. Hắn đã tìm được cảm giác mình muốn.
Mà một khi tìm được, hắn đột nhiên rất muốn trở lại phòng học, tiếp tục buổi luyện tập chưa hoàn thành. Hắn không để tâm tới những kẻ ở sau lưng bàn tán hắn, từ trước tới giờ, điều khiến hắn khốn nhiễu vẫn luôn đến từ tự thân hắn, nhưng cô đến, mà lúc trước hắn thể hiện tệ như vậy, hắn nóng lòng muốn trình diễn cho cô xem.
Nhưng khi Chu Châu nghiêng đầu, mới phát hiện không biết từ lúc nào, Văn Anh đã tựa vào bả vai hắn ngủ thiếp đi, ánh mắt hắn bỗng dưng mềm lại.
Trong lúc không làm cô tỉnh giấc, hắn lặng lẽ chụp cô một tấm hình, vuốt ve màn hình di động.
Sau đó, hắn rủ mắt suy tư, rồi gửi một tin nhắn trong nhóm WeChat công việc của năm người họ.
"Âu tỷ, cô ấy mệt đến nỗi ngủ thiếp đi rồi, cần tôi đưa cô ấy về không?"
Danh Sách Chương: