Sau hơn 30 phút chờ đợi thì cũng xong cầm giấy kết hôn trên tay cô không khỏi cảm thán.
Một tháng sau quán cà phê của Nhã Ái cũng khai trương mọi người bạn bè ai nấy cũng đếm chúc mừng cho cô.Riêng Mặc Huy cậu cũng không ngoại lệ đem hai bó hoa đến chúc mừng cho cô làm ăn phát đạt.
"Nhã Ái cậu giỏi thật đấy " Mình cũng nhờ mọi người giúp đỡ mà.Các cậu mau vào bàn ngồi đi mình lấy cà phê và bánh ngọt cho các cậu.
" Ừm cám ơn cậu" Đây đây đồ uống của các cậu nè,tất cả là mình làm hết đấy.
Mấy ngày gần đây Tâm Anh luôn ở quán của Nhã Ái gần tối muộn mới về nhà nên có chút mệt mỏi.Về đến nhà là nằm trên giường ngủ cũng chẳng thèm đi tắm rửa.
"Bà xã em ngủ rồi sao, em không đi tắm luôn sao " Không,em chỉ muốn ngủ thôi.
Reng....reng...reng....Mặc Thiên Hàn tôi muốn gặp anh một lát được không chuyện liên quan đến công việc.
"Ừ,vậy gặp ở quán bar đi " Nói rồi anh đi vào nhà tắm thay quần áo trước khi đi cũng có dặn quản gia nấu bữa tối cho cô
Tại quán bar có một cô gái ăn mặc có chút hở hang người đó không ai khác đó chính là Trương Thảo.
"Có chuyện gì cô nói nhanh đi ".Có phải là tôi không phải là con ruột của ông ấy không còn công ty cũng là cướp của người khác.
"Ừm đúng vậy.Cô đã có đáp án rồi mà còn hỏi tôi hay sao ". Nhưng tôi chỉ muốn biết sự thật đằng sao nữa.
Ba và mẹ cô là hôn nhân thương mại. Trước khi kết hôn thì mẹ cô đã quan hệ với người mình yêu nhưng sau khi gia đình biết được thì họ ngăn cản không cho đến với nhau.
Về sau một khoảng thời gian về sống chung thì ba cô mới biết được nhưng vì yêu nên ông ấy vẫn chấp nhận đứa con này.Còn về công ty thì ông ấy lừa mấy người trẻ mới thành lập từ từ thâu tóm cổ phần mới có được công ty lớn như bây giờ.
"Còn về người ba của cô hình như đã chết rồi ".Cô nghe xong cũng có chút bàng hoàng từ nhỏ đã được nuông chiều nên cũng không để ý mấy vấn đề này.
Thật ra Trương Thảo chỉ có chút ngạo mạn,sự bướng bỉnh của tuổi trẻ.Từ nhỏ cũng không có tình thương từ gia đình nên cô muốn dấu đi sự yếu đuối của bản thân..
Tôi chỉ muốn nói ra sự thật thôi để cô biết về gia đình của mình.Từ lúc cô ở bên cạnh mẹ tôi cứ lôi kéo bà ấy nên tôi cũng muốn điều tra đôi chút không ngờ lại biết được chuyện này.
Tôi biết tính cô không xấu chỉ là từ nhỏ cô được nuông chiều nên dường như nó là thói quen rồi.Chỉ mong sau này cô thay đổi để có cuộc sống tốt hơn.
Khi về hãy nói với ba cô tôi chỉ giúp ông ấy lần này thôi không có lần thứ hai đâu.Làm ăn gian dối cũng có ngày bị bắt đấy..
Mặc Thiên Hàn anh trước giờ đâu có như vậy đâu,anh luôn lạnh lùng tàn nhẫn mà.Lần trước tôi còn làm cho hai người suýt chia tay nữa mà.
Ừ đúng thật là lúc đó tôi rất tức giận nhưng cũng may tôi nhận ra kịp thời nên không đánh mất cô ấy.Và cũng nhờ cô ấy nên tôi kìm chế và biết dùng lí trí để giải quyết công việc.
"Thật sự cô ấy dạy cho tôi rất nhiều điều ".Trương Thảo vô thức mỉm cười, anh rất may mắn khi có được cô ấy đấy,khi về nhà anh cho tôi gửi lời xin lỗi cô ấy giúp tôi
"Ừ,vậy thời gian tiếp theo cô tính như thế nào ".Có thể tôi sẽ đi một nơi nào đó để thư giãn đầu óc,ở thành phố này chẳng vui chút nào.
Thật ra cô ấy đáng thương hơn là đáng trách tuy gia đình giàu có nhưng tình cảm thì không. Lâu lắm mới ăn cơm cùng nhau,trên bàn ăn lúc nào cũng nói về vấn đề công việc hay là các mối quan hẹ xã hội.
Cô dường như rất ít bạn bè chỉ nói chuyện hay gặp nhau lúc có tiền đi mua sắm thôi.Bởi vậy nên lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ nếu cô không mạnh mẽ có tiền có quyền thì không một ai để ý đến cô
Cố tỏ ra mạnh mẽ trước người khác nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà buông xuống.Con người chúng ta đôi lúc cũng cần phải có sự yếu đuối để người khác che chở.
Cô vội vã rời khỏi quán bar bước xuống đường phố.Thành phố xa hoa tráng lệ hôm nay cũng kì thật nó dường như biết tâm trạng của cô hay sao âm thầm lặng lẽ mà rơi nước mắt.
Bây giờ cô chỉ biết đi và đi không có điểm dừng.Cô cũng là con người mà chứ đâu phải là sỏi đá đâu mà không biết đau.
" Mẹ,mẹ của mình bà ấy định giấu mình suốt đời sao ".Cuộc đời này đúng thật là nực cười mà.Nếu không có Thiên Hàn nói chắc bí mật này mãi mãi mình sẽ không biết được