• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Nhân Mã và Huỳnh Kim Ngưu đã từng rất hạnh phúc. Hai chị em cậu có mọi thứ, dường như là tất cả. Có gia đình hoàn hảo, có sự yêu thương chiều chuộng mà ai cũng ngưỡng mộ. Cậu đã nghĩ, thật tốt, ước gì mình sẽ mãi thế này.

Để rồi đùng một cái, Nhân Mã mất tất cả.

Đó là một tai nạn. Ông tài xế xe tải vì ngủ gật mà đụng phải xe của ba mẹ cậu đang đi trên đường.

Mọi thứ ập đến nhanh tới nỗi cậu còn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Đến khi Nhân Mã nhận ra, đó là lúc cậu được Kim Ngưu ôm chầm lấy trong khi cô khóc nức nở trước phần mộ ba mẹ.

Kể từ ngày đó, Nhân Mã thật sự cảm thấy bản thân như đã chết đi. Cậu mất gần như mọi thứ chỉ trong một đêm, và từ một thằng nhóc được nuông chiều, Nhân Mã phải nai lưng ra làm thêm đủ mọi nơi cùng chị gái để xoay sở cho cuộc sống.

Hai chị em cậu đều không muốn dựa dẫm vào họ hàng.

Bởi vì họ chẳng tốt như vẻ bề ngoài của họ đâu.

Nhân Mã vẫn cười, vẫn đùa nghịch như chẳng có gì, nhưng đồng thời, cũng chính cậu luôn tự thu mình vào vỏ ốc do bản thân tạo ra. Từ năm cấp một đến cấp hai, có một thằng nhóc dù thân thiện hoạt bát nhưng một người bạn cũng chẳng có, đó chính là Nhân Mã.

Dần dần, khi được chung lớp với Sư Tử và Ma Kết, Nhân Mã mới thân thiết hơn với hai người họ. Một cô gái nghịch ngợm liên mồm và một thằng cụ non cứ mở miệng là càm ràm nhăn nhó.

Một cặp bạn thân trái ngược đến buồn cười, nhưng khắng khít đến mức khiến cậu ganh tỵ. Chưa bao giờ cãi nhau, cứ như thể tụi nó sẵn sàng vì nhau mà hy sinh mọi thứ.

Bấy nhiêu là quá đủ, Nhân Mã thật sự đã nghĩ như vậy. Cậu không cần ai nữa, chỉ cần có Sư Tử và Ma Kết là bạn, đặc biệt chỉ cần mỗi Kim Ngưu là người thân duy nhất.

Vậy mà chẳng hiểu sao, suy nghĩ của cậu nãy giờ cứ tập trung vào một người. Kể cả khi Nhân Mã muốn quên đi, nó lại xuất hiện trong đầu cậu.

Hình ảnh khi cô gái vốn đanh đá mạnh mẽ đó khóc nấc lên.

Nhân Mã chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi.

***

Châu Bảo Bình vốn xuất thân từ một gia đình có truyền thống lâu đời về thể thao. Ông nội quá cố từng là vận động viên bóng rổ nổi tiếng, ba và mẹ là võ sư, nhà cô thậm chí còn có cả một võ đường riêng. Chẳng biết đó có phải lý do hay không, Bảo Bình từ khi sinh ra đã mang thể lực hơn người.

Đứa trẻ này có một tài năng thể thao thiên bẩm, thật hiếm gặp. Đó là một trong những lời khen mà cô luôn nghe thấy lúc nhỏ.

Bảo Bình không ghét nó, bản thân cô cũng rất thích thể thao. Cô có thể đánh võ, có thể chơi bóng đá, thành thạo cả bóng chuyền và sức dẻo dai gần như tuyệt đối. Đương nhiên, trong tất cả thì Bảo Bình yêu nhất bóng rổ, môn thể thao mà ông nội đã dạy cho cô.

Mình thích bóng rổ vì đó là môn ông nội hay chơi, Bảo Bình thừa nhận cô đã luôn nghĩ như vậy.

Tuy nhiên suy nghĩ ấy đã bị thay đổi hoàn toàn. Cô chợt nhận ra, đó không phải lý do duy nhất khiến cô yêu bóng rổ.

Hiện tại là giờ sinh hoạt câu lạc bộ, và Bảo Bình vẫn đang ở sân sau của trường. Không phải cô quên, cô chỉ là muốn được yên tĩnh suy nghĩ một lúc.

Ngồi ngược lại chiếc ghế đá trong sân, hai chân thò ra sau, Bảo Bình đặt cầm lên lưng đá mà ngó mắt nhìn lên bầu trời một cách chán chường.

Một lon coca từ đâu đưa ra ve vẩy trước mắt Bảo Bình, khiến cô vì thắc mắc mà ngửa cổ xem thử. Ánh nhìn tinh anh nhanh chóng chuyển sang khinh thường, Bảo Bình bĩu môi và giật lấy lon nước kia.

“Đi đâu mà ra đây?”

“Này, hình như chị không phải người nên hỏi câu đó đâu! Là tôi! Tôi đó!!”

Nhận thấy Bảo Bình không hề bận tâm tới lời nói hay sự khó chịu của mình, Nhân Mã hừ mũi bực bội. Tay mở lon nước của mình, cậu hậm hực ngồi xuống cạnh cô, lưng dựa vào lưng đá nhìn bâng quơ uống một hớp.

“Đang sinh hoạt mà!”

“Chị có quyền nói câu đó chắc!?”

Trả treo, Bảo Bình thầm nhủ. Nhưng tâm trạng không tốt, cô cũng không muốn chấp nhất. Đến cả chuyện Nhân Mã ngồi cạnh mình, cô còn chẳng để tâm.

Đột nhiên, Bảo Bình khẽ giật thót một cái, mắt nhanh nhảu mới vài cái.

“Ê, nhóc!”

Ánh mắt khinh bỉ của Nhân Mã rõ ràng đã kiềm nén để không lên tiếng phản bác.

“Cậu đã nói chuyện hôm đó cho bất kì ai hay chưa? Mau trả lời tôi!!”

Mày nhướng lên nhìn vẻ mặt sốt sắng sợ sệt trước mặt, Nhân Mã nhếch khoé môi cười nửa miệng. Đến tận khi cô bắt đầu tím tái mặt mày vì giận, cậu mới bật cười ha hả.

“Điên! Tôi có nhiều chuyện như chị đâu!!”

Bảo Bình tự nhiên muốn giết người.

“Ê, rảnh không?”

Tay lau nước mắt vì cười quá nhiều, Nhân Mã đáp lại bằng giọng nghi hoặc.

“Nếu tôi không rảnh, tôi đâu ở đây tán phét với chị! Chạm dây hả?”

Giờ thì cô chính thức muốn dùng chính đôi tay này giết chết tên nhóc hỗn xược Huỳnh Nhân Mã. Thằng nhóc đó sống đúng là chật đất, đúng là chỉ tổ hao phí tài sản nhân loại. Chi bằng giết quách đi cho xong.

Hừ!

Nhưng mà, vậy kể ra lại tốt.

“Vậy không phiền nghe tôi kể chuyện chứ?”

Bảo Bình trước mắt Nhân Mã chợt nở nụ cười hiền lành, vừa dịu dàng khó tả vừa man mác tia buồn phảng phất. Cậu không tài nào giải thích được, chỉ biết bản thân gần như bị cuốn hút.

***

Đó là câu chuyện của một năm trước.

Châu Bảo Bình dù hoạt bát và năng động, cô chẳng khác nào một đứa bé rụt rè tại môi trường quá mới mẻ ở trường phổ thông.

Khắp nơi chỉ toàn người là người, Bảo Bình đến một ma cũng chẳng hề quen biết. Trong khi người ta bắt chuyện với nhau vui vẻ, cô vẫn còn sợ sệt đứng chờ Xử Nữ - người duy nhất là động lực cho Bảo Bình học tại đây.

Bạn thân cô có vẻ đến muộn.

Đứng trước cổng trường, hai bàn tay nắm chặt hai quai đeo balo, Bảo Bình mắt hết nhìn chỗ nọ lại lia chỗ kia. Nhìn người ta thân thiết cười đùa, cô lại thấy tủi thân, một chút xíu thôi.

Bảo Bình không phải không giỏi giao tiếp, nhưng cô lại rất sợ tiếng nói của mình không được người khác chú ý.

Môi mím lại, cả hai bàn tay cũng siết chặt hơn. Bảo Bình chợt nhận ra mọi người đang dần di chuyển đến sân trong bắt đầu lễ khai giảng.

Xử Nữ, cậu tới mau đi mà!!

Đúng lúc đó, một mảnh giấy gì đó bay bay đến trước mặt Bảo Bình. Như một phản xạ, chân cô đã nhảy bật lên trong khi tay vươn ra bắt lấy mảnh giấy kì lạ kia.

Vẻ mặt mừng rỡ khi nắm được nó chưa xuất hiện được bao lâu, Bảo Bình lại vì vấp một hòn đá mà ngã lăn quay ra đất.

Tay xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, Bảo Bình thật khóc không ra nước mắt.

Cô sao lại dở hơi đến mức này vậy cơ chứ?! Một mảnh giấy?!!

“Ừm.. Đằng ấy không sao chứ?”

Lồm cồm bò dậy, hai mắt Bảo Bình giương to nhìn người trước mặt. Một người con trai đẹp mã nào đó đang nở nụ cười dịu dàng với cô, tay còn giơ ra trước mặt Bảo Bình.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, cô tự nhiên lại cảm thấy lúng túng, lời lẽ cũng rối bù cả lên.

“T-Tớ không.. Tớ không sao! Tớ không sao hết!!”

Chàng trai nào đó nhìn cô gái vừa ngã đã bật dậy đứng thẳng lên chỉ vỏn vẹn vài giây mà không khỏi chớp mắt. Anh ta mỉm cười dịu dàng ngay sau đó.

Đó chính là lúc Bảo Bình biết được, thế nào là tiếng sét ái tình. Một cô gái suốt mười sáu năm sinh ra chưa bao giờ thích ai hay có bất kì một mối tình nào, hôm nay cô thật sự gặp được bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết rồi!!

“À đúng rồi!”

Mảnh giấy vẫn nắm chặt trong tay, Bảo Bình vui vẻ chìa ra trước mặt anh ta.

“Có phải của cậu không ha?”

Anh chàng đẹp trai kia lại cười nụ cười toả nắng của mình, khiến trái tim bé nhỏ của Bảo Bình lần nữa lỗi nhịp.

“Cảm ơn đằng ấy nhé, cũng nhờ có cậu! May ghê!”

Lúc đó Bảo Bình đã nghĩ, cô sẽ chết ngay tại chỗ luôn mất.

Bảo Bình đã nghĩ đó là may mắn.

Đã từng.

...

“Xử Nữ! Xử Nữ!! Xử! Tớ tìm ra!! Tìm ra rồi!!!”

Xử Nữ vốn đang chú tâm vào quyển sách, cuối cùng lại vì tiếng gọi kịch liệt của cô bạn thân mà khó chịu ngẩng đầu.

“Tìm ra cái gì? Cậu lại ăn nhầm cái quái gì nữa đây hả?!”

Bảo Bình hình như vui đến mức chẳng còn quan tâm mình bị mắng nữa rồi, còn xua xua tay cười hề hề.

“Thì người đó đó! Cái người tớ kể với cậu là gặp hôm khai giảng đó!!”

“Rồi sao?”

Đến cả thái độ hờ hững của Xử Nữ, Bảo Bình cũng chẳng hề ý kiến.

“Anh ấy học lớp 12-1, lớp trưởng lớp chọn đó, lại nằm trong đoàn trường, còn là đội trưởng đội bóng rổ nam trường mình nữa!!”

Mắt Xử Nữ vẫn chẳng có thêm chút tia hứng thú nào, cô thản nhiên để mặc Bảo Bình một mình thao thao bất tuyệt.

“Cậu không biết đâu! Anh ấy tài giỏi lắm ý, lại còn dịu dàng với mọi người nữa! Tớ thật không tin được anh ấy lớn tuổi hơn!! Đúng là bạch mã hoàng tử trong mơ mà~!!!”

Tuy nhiên, thái độ của Xử Nữ từ đầu tới cuối vẫn là bình tĩnh.

“Cậu nên thận trọng một chút, không phải ai cũng như bề ngoài của họ đâu.”

“Cậu cứ lo xa! Anh ấy là người tốt mà~!!”

Ước gì lúc đó, Bảo Bình chịu nghe lời của cô bạn thân Xử Nữ thì hay biết mấy, chỉ một chút thôi cũng được.

...

Bảo Bình bắt đầu tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ. Với tài năng thiên bẩm, cô rất nhanh chóng được chọn vào đội tuyển chính thức dù chỉ mới là học sinh lớp mười.

Dù ở hai bên khác nhau, nhưng kể cả như vậy, Bảo Bình đối với người mình thích ngày càng gần nhau hơn. Họ thậm chí thân thiết tới nỗi thường xuyên bị ghép cặp trêu chọc.

Mỗi lần như thế, Bảo Bình càng lúng túng và khó xử, anh ta lại hoàn toàn tỏ ra bình thường, thậm chí còn cười vui vẻ như đúng rồi.

Bảo Bình vốn không phải một đứa con gái thuỳ mị nết na, cô cũng chẳng giỏi giang gì trong việc yêu đương cả. Vì vậy, trong buổi party tổ chức chào đón thành viên mới của câu lạc bộ bóng rổ, Bảo Bình đã lấy hết can đảm của mình để thổ lộ toàn bộ với anh ta.

“Em thích anh, tiền bối. Rất thích anh!”

Tuy nhiên, hoàn toàn khác với ý nghĩ sẽ bị từ chối xuất hiện trong đầu Bảo Bình, anh lại gật đầu đồng ý, lại còn nở nụ cười dịu dàng mà cô yêu.

“Vậy chúng ta hẹn hò nhé?”

Bảo Bình vui đến mức không ngủ được, trong đầu cứ liên tục hiện lên tùm lum viễn cảnh của hai đứa. Cô còn nhớ rất rõ, thời gian đó cô đã từng nghĩ mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian.

“Cậu ngoan cố thật đó! Dù sao, cũng đừng tin tưởng anh ta quá nhé! Tớ chỉ lo cho cậu thôi, bạn thân ạ!”

Một lần nữa, Bảo Bình ước gì khi đó cô chịu nghe lời khuyên của Xử Nữ.

Và cô cũng ước, bản thân sáng suốt hơn một chút.

Vì, người con trai đó chưa hề một lần nào nói thích hay yêu cô cả.

...

Cuối học kì một, một bạn nữ chuyển vào lớp của Xử Nữ và Bảo Bình. Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng hồng và đôi mắt to tròn đáng yêu. Vẻ đẹp thánh thiện nhanh chóng khiến cô ta trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Tuy nhiên, cô ta không có bạn. Với tính cách cởi mở quá mức của mình, Bảo Bình đã bắt chuyện kết bạn cùng cô. Họ nhanh chóng thân thiết, cô ta thậm chí còn đi cùng Bảo Bình và Xử Nữ vào giờ giải lao.

Chỉ có mỗi Xử Nữ nhận ra điều kì lạ, khi cô ta cứ bám dính lấy Bảo Bình bạn thân cô và có ý đá cô sang một bên. Tuy nhiên, Xử Nữ đều bỏ qua. Chỉ cần cô ta không làm hại gì đến bạn thân cô là được.

Ước gì khi đó Xử Nữ chịu nói ra.

...

Vì một lý do nào đó, cô bạn kia trở thành quản lý của đội bóng rổ nam, thay vì cho đội bóng rổ nữ.

Bảo Bình không rõ bản thân có phải vì quá yêu mà sinh tư tưởng độc chiếm hay không, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy bạn mình và bạn trai cực kì thân thiết. Thậm chí, thời gian anh ở bên cô ta còn nhiều hơn cô.

Chỉ vì bạn ấy là quản lý thôi, Bảo Bình luôn tự nhủ như vậy.

“Cái gì?! Anh ta bảo vậy á?!!”

“Tớ thấy cũng ổn mà, tại nếu để cậu ấy ở một mình thì-”

“Cậu điên đủ chưa hả Tiểu Bảo?!!!”

Xử Nữ không ngăn được mình tức giận. Gì chứ? Bạn cô luôn thông minh và láu cá mà, tại sao bây giờ lại ngu ngốc đến thế này?

Làm gì có chuyện đi hẹn hò mà bạn trai đề nghị dẫn theo bạn của bạn gái mình?!

Vớ vẩn hết sức! Ngu ngốc hết sức!!

Phải rồi, Bảo Bình uớc gì, cô không tin tưởng bạn và bạn trai mình quá nhiều.

***

Nhân Mã lén đưa mắt nhìn thử Bảo Bình, chủ yếu là nhìn vào đôi mắt đang ngó lên bầu trời trên kia. Vẻ mặt cô vẫn vậy, vẫn chẳng một chút thay đổi nào.

Không, không phải. Bảo Bình có thay đổi, đôi mắt kia rõ ràng đang chứa tia khổ sở.

Hai tay khoanh lại trên lưng ghế đá, Bảo Bình tựa cầm một cách lơ đễnh.

“Tôi ước, tôi có thể sáng suốt hơn! Tôi quá mù quáng, bởi vì tôi tin bạn mình, tin cả anh ấy nữa!”

Bàn tay đang thoáng run lên của Bảo Bình thu hết vào tầm mắt của Nhân Mã. Cậu nãy giờ chỉ im lặng không nói một lời.

Cậu biết nói gì bây giờ.

“Khi chúng tôi cùng nhau đi chơi, người ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ nghĩ họ mới là người yêu, không phải tôi và anh ấy! Rằng tôi mới là kẻ thừa thãi!!”

Bảo Bình vô thức hơi lớn tiếng, cả khuôn mặt ụp xuống trong khi bàn tay nắm chặt mép lưng ghế.

“Tôi đã tin tưởng họ.. rất tin.. rất tin... Vậy mà.. họ nhẫn tâm phản bội tôi!!”

...

“Tại sao hai người lại...?”

Họ đang hôn nhau?

Nói đi! Nói đây không phải sự thật đi!

Làm ơn, ai đó nói đi.. Nói dối cũng được...

...

“Xin lỗi cậu nhé Bảo Bình, nhưng tớ yêu anh ấy! Và, anh ấy cũng yêu tớ nữa~”

Đừng cười vô tội như thế! Tại sao...?

...

“Bảo Nhi, mình chia tay đi! Đừng ràng buộc nhau thêm nữa, chẳng hạnh phúc gì đâu!”

Ràng buộc? Ràng buộc anh, em ư?

Anh nè, anh đã bao giờ, nghĩ đến cảm xúc của em hay chưa?

Hay chưa hả anh...?

...

“Khi anh ta lên đại học, cô ấy cũng chuyển trường.. Một ngôi trường gần với trường anh ấy. Mặt tôi, họ ghét phải nhìn thấy như vậy sao?”

Bảo Bình không hiểu.

“Tại sao chứ?! Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì cơ chứ?!! Tại sao?!! Tôi không biết.. Tôi không hiểu... Tôi-”

Cô chỉ muốn mọi thứ tốt hơn thôi mà!!

Nhân Mã trong vô thức vươn tay ra kéo đầu Bảo Bình tựa vào vai mình. Cậu có thể cảm nhận rất rõ thứ nước nóng hổi thấm ướt vai áo.

Suy nghĩ đơn giản và cũng không nuốt được những thứ sướt mướt, Nhân Mã không thể choàng tay ôm lấy Bảo Bình như trong mấy quyển ngôn tình Kim Ngưu hay đọc được.

“Chị không sai. Chị chưa từng sai! Chị chỉ quá tốt bụng! Kẻ sai là những kẻ đã lợi dụng lòng tốt của chị kìa!!”

Nhân Mã đang tức giận. Phải, cậu đang tức giận.

Vì điều gì ư? Chính bản thân cậu còn không rõ.

Chỉ là, lồng ngực cậu đau. Nhìn cô tiền bối tự cao tự đại lại khóc như một đứa trẻ, cậu chợt nhận ra, cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối bình thường. Không phải phù thuỷ, không phải mạnh mẽ gì cả, Bảo Bình cũng chỉ là một thiếu nữ quá tin tưởng vào người mình yêu và người bạn mình trân trọng.

Cô không có lỗi, những kẻ tệ hại kia mới là kẻ có lỗi.

Bàn tay còn run rẩy của Bảo Bình bất giác vòng qua và ôm lấy cánh tay Nhân Mã, cô chợt bật khóc.

Chưa bao giờ, Bảo Bình khóc trước bất kì ai. Trừ Xử Nữ, chưa bao giờ, cô trước bất kì ai trở nên yếu đuối.

“Tôi mệt.. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, một chút cũng không muốn!”

Có lẽ, Nhân Mã là người đầu tiên.

Ước gì, cô chưa từng gặp hai kẻ đó.

Ước gì, cô chịu nghe bạn thân mình.

Bảo Bình chợt thấy ấm áp. Cô lần đầu tiên, cảm nhận sự an toàn khi ở cạnh một người con trai mà trước đây kể cả anh, cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được.

Ước gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK